Tinh Thần Châu

Chương 257: Lại thu đồ đệ




Thạch Ấn Thiên giật mình, lúc này liền đi phía trước dẫn đường. Đi tới bên sàn vật, binh sĩ vây xem thấy thiếu tướng quân tới, đều nhường đường ra, Dược Thiên Sầu không chút tiếng động đứng bên cạnh Thạch Ấn Thiên, nhìn lên đài gỗ giản dị, không thấy thì thôi, vừa nhìn liền hít sâu một hơi.
 
Chỉ thấy bên trên có một hán tử để trần thân trên hai tay bị ứói gô ra sau, bên cạnh là đao phủ đang chuẩn bị hành hình. Hán tử kia dị thường cường tráng, bị trói cũng còn cảm thấy được sát khí đằng đằng trên người hắn, ánh mắt mơ hồ lộ ra sát khí, vừa nhìn là biết người có kinh nghiệm giết chóc. Làm Dược Thiên Sầu kinh hãi không phải là những điều này, mà là nửa thân trần của hắn, ngoại trừ gương mặt, hầu như nhìn không thấy một chỗ nào lành lặn, đủ loại vết sẹo rậm rạp loang lổ, đủ loại hình dạng, hiển nhiên từng chịu đựng qua các loại vũ khí rửa tội sau đó lưu lại không tan. Ngực và cánh tay còn có mấy vết thương vẫn còn chưa khô máu.
 
Mẹ nó! Người này thật đúng là từ trong mộ người chết chui ra, phỏng chừng bình thường hay lấy vết sẹo làm hình xăm mà chơi. Dược Thiên Sầu lắc đầu, một gã chiến tướng tài giỏi cứ như vậy mà bị giết thật sự đáng tiếc, nhưng đây không phải là chuyện mình cần quản. Ánh mắt xẹt qua trên người Trương Bằng mấy lần, đang muốn rời đi. Bỗng nhiên phía sau có người nhẹ giọng nói: "Thủ lĩnh, người này thân mang tiên thiên linh căn."
 
Tiên thiên linh căn? Dược Thiên Sầu giật mình, hắn không cần quay đầu lại cũng biết thủ hạ đang nói với hắn, người khác sẽ không gọi hắn thủ lình. Lúc này Dược Thiên Sầu ngưng thần tinh tế nhìn kỹ người nọ, vừa nhìn kỹ, lại lấy làm kinh hãi, thật đúng là tiên thiên linh căn.
 
Phàm người tiến nhấp tu chân giới tu hành phải có linh căn, giống như Dược Thiên Sầu chỉ là ngoại lệ mà thôi. Tu hành linh căn cũng cần sập xếp đẳng cấp, gọi là tiên thiên linh căn là đẳng cấp cao cấp nhất, nghe đồn tu hành sẽ có hiệu quả gấp bội lần. Ra vẻ tu chân giới đã có thời gian dài không có người như vậy, không nghĩ tới lại để cho mình đụng tới một người. Dược Thiên Sầu quay đầu, ghé vào bên tai Thạch Ấn Thiên nhẹ giọng nói: "Đao hạ lưu nhân, người này cho ta có trọng dụng."
 
Thạch Ấn Thiên kỳ thực cũng nghe được người phía sau nói, tuy rằng không hiểu là ý tứ gì, nhưng Dược Thiên Sầu đã mở miệng, khẳng định phụ thân sẽ cấp cho mặt mũi, mạng sống của Trương Bằng có hi vọng, vì vậy hắn thấp giọng nói: "Mệnh lệnh xử trảm chỉ có phụ thân của ta mới có khả năng thủ tiêu, cách buổi trưa còn một chút thời gian, tiên sinh sao không hướng cha ta nói."
 
"Đi." Dược Thiên Sầu cũng không nói nhiều, Thạch Ấn Thiên nhanh nhẹn dẫn hắn hướng lều lớn đi nhanh.
 
Vừa đến lều lớn, những quân sĩ khác lưu lại ngoài trướng, hai người đi vào, Dược Thiên Sầu nhìn một người đang đứng cầm tấm địa đồ cười nói: "Đại tướng quân đã lâu không gặp."
 
Thạch Văn Quảng xoay người lại nhìn, sắc mặt vui vẻ, hất áo choàng bước tới hành lễ nói: "Tiên sinh tới."
 
Dược Thiên Sầu cười gật đầu, lần này hắn tới chủ yếu là đem tin tức tại kinh thành báo cho bên này biết một tiếng, nhượng Thạch Văn Quảng biết người nhà bình an, để hắn an tâm làm đại nghiệp mưu phản của hắn. Hai người ngồi xuống, đem chuyện kinh thành nói qua, Dược Thiên Sầu cười nói: "Đại tướng quân, tại hạ có một chuyện muốn nhờ!"
 
Thạch Văn Quảng xua tay cười nói: "Tiên sinh chớ nói giỡn, bằng năng lực của tiên sinh còn cần yêu cầu ta chuyện gì, yêu cầu cũng phải là ta cầu tiên sinh mới đúng."
 
Dược Thiên Sầu cũng không nói lời vô ích, còn tiếp tục dông dài thì tiên thiên linh căn bên ngoài sẽ bị chém đầu. Lúc này thần tình hắn trịnh trọng nói: "Ta không phải nói đùa, vừa rồi đi bên ngoài nhìn thấy một người sẽ bị hành hình lúc buổi trưa, hi vọng tướng quân xuống tay lưu tình, đưa người này cho ta, ta có trọng dụng."
 
Thạch Văn Quảng hồ nghi đưa mắt nhìn nhi tử, hắn hoài nghi là nhi tử cầu Dược Thiên Sầu mở miệng, mục đích là vì cứu Trương Bằng. Thạch Ẩn Thiên cười khổ xua tay nói: "Phụ thân, cha đừng hoài nghi con, thực sự không liên quan tới con."
 
"Tướng quân không nên nghĩ nhiều." Dược Thiên Sầu dừng một chút nói: "Để nói thẳng với ngươi đi! Ta vừa đi qua pháp trường thì phát hiện, Trương Bằng không phải phàm nhân bình thường, thân hắn có tu hành linh căn cực tốt, ta muốn thu làm đồ đệ, mong rằng tướng quân cho ta mặt mũi."
 
"Nguyên lai là như vậy, dĩ nhiên phải cấp mặt mũi cho tiên sinh." Thạch Văn Quảng đứng lên, đến bên văn án lấy ra một lệnh bài đưa cho Thạch Ấn Thiên nói: "Truyền quân lệnh của ta, tạm hoãn hành hình Trương Bằng, áp tới lều lớn gặp mặt ta."
 
Sắc mặt Thạch Ấn Thiên vui vẻ, tiếp nhận lệnh bài lĩnh mạng nói: "Mạt tướng tuân lệnh."
 
Dược Thiên Sầu ha ha cười, lại cùng nói chuyện với Thạch Văn Quảng. Không qua bao lâu, Trương Bằng bị trói gô đã được Thạch Ấn Thiên áp tới, Thạch Văn Quảng ngồi lại sau văn án, bình tĩnh nhìn thẳng hắn.
 
"Phạm tướng Trương Bằng gặp qua tướng quân." Thanh âm Trương Bằng khá to, phác thông quỳ xuống, Dược Thiên Sầu ngồi cách hắn không xa có thể cảm giác được
 
Tinh Thần Châu Nguồn. Ế http: //truyenfull.vn/
 
Khí tức bưu hãn phát ra từ trên người hắn.
 
Thạch Văn Quảng trầm giọng quát: "Trương Bằng, ngươi xúc phạm quân quy, án luật xử trảm. Nhưng hôm nay có vị cao nhân hướng bổn tướng quân cầu tinh, muốn thu ngươi làm đồ đệ, nếu ngươi đáp ứng làm đệ tử của vị cao nhân này, bổn tướng quân sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng."
 
Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Trương Bằng, nghĩ thầm, đồ đệ này thu chắc rồi, nào có người nào không muốn sống. Ai biết, Trương Bằng nhìn quanh bốn phía, dừng lại trên người hắn một chút, lại nhìn phía trước trả lời: "Không biết là vị cao nhân nào muốn thu ta làm đồ đệ, còn thỉnh tướng quân nói rõ."
 
Thạch Văn Quảng chỉ tay, Dược Thiên Sầu đứng lên cười nói: "Là ta."
 
"Phạm tướng tình nguyện bị xử chết." Trương Bằng liếc mắt nhìn hắn, nói. Người trong trướng nhất thời toàn bộ ngây ngần cả người, Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Làm đồ đệ của ta có gì không thích hợp? Ngươi lại thà chết không chịu?"
 
Trương Bằng quỳ gối, quan sát hắn trên dưới, hừ lạnh nói: "Nhìn tuổi của ngươi còn không lớn bằng ta, hà đức hà năng có thể làm sư phụ ta, nếu ta nghe theo, chẳng lẽ không phải vô cùng nhục nhã, thật không dám phục tùng."
 
"Làm càn!" Thạch Văn Quảng quát: "Tiên sinh có thể thu ngươi làm đồ đệ là phúc khí của ngươi, thực sự là không biết tốt xấu, người đâu, kéo xuống dưới chém."
 
"Chậm đã!" Dược Thiên Sầu cười khoát tay, ngăn lại đại tướng quân đang phát quân uy, đi quanh Trương Bằng hai vòng nói: "Ta phải có tài có đức thế nào mới có thể làm sư phụ của ngươi?"
 
"Ngô, lực có thể bạt ngàn quân, dũng có thể áp tam quân, nếu ngươi có thể thắng được ta, ta liền bái ngươi làm sư." Trương Bằng tự ngạo nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Mẹ nó! Mao bệnh đi ra nữa, nếu không phải thấy ngươi có tiên thiên linh căn, lão tử quản ngươi sống hay chết, một phàm phu tục tử không ngờ muốn theo ta động thủ. Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Lực lượng của ngươi ở trong mắt ta giống như con kiến hôi, dũng của ngươi trong mắt ta bất quá chỉ là cái dũng của thất phu, ngươi cũng không khỏi quá mức để mắt chính mình, ta muốn đánh bại ngươi chỉ cần dùng một ngón tay."
 
Dứt lời điểm ngón tay, hiện lên một đạo hồng mang yêu dị, tay nâng lên, sợi dây trói gô Trương Bằng đứt vụn. Dược Thiên Sầu quát: "Đứng lên, có thủ đoạn gì cứ xuất ra, ta thật muốn nhìn xem ngươi có bản lình gì."
 
Trương Bằng nhìn sợi dây bị đứt đến ngần người, lập tức bứt khỏi dây thừng, đứng lên hoạt động thân thể, cả người vang lên răng rắc, ôm quyền quát: "Đắc tội, xem quyền!" Một quyền gào thét đánh tới.
 
Mẹ nó! Thật đúng là không khách khí. Dược Thiên Sầu vận chuyển chân nguyên, lộ ra một đầu ngón tay điểm tới. Quyền cùng chỉ chạm nhau, dừng tại không trung, vẻ mặt Dược Thiên Sầu cười nhạt, Trương Bằng thần tình co quặp, chỉ cảm thấy nắm tay đã tê rần, không thể động đậy chút nào. Cao thấp đã rõ, hai cha con Thạch gia nhìn nhau, thầm nghĩ, thật là lợi hại!
 
Dược Thiên Sầu thu hồi ngón tay, gương mặt không chút biểu tinh nói: "Nếu như ngươi không phục, còn có thể thử lại."
 
Thân thể Trương Bằng thật lâu mới hồi phục lại, hoạt động một chút, cũng không hé răng, quang mình chính đại đi tới bên giá binh khí, rút ra một cây côn thô to, quát: "Trở lm."
 
Thân thể cường tráng lăng không lao tới, cây côn nhanh như sấm đánh thẳng tới trước ngực Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cười nhạt, hồng mang yêu dị bốc lên ngay ngón trỏ, đón lấy cây côn lại điểm tới.
 
Thanh âm xèo xèo vang lên, chỉ thấy từ ngay đầu côn, một đường kéo dài đến đuôi, xèo xèo hóa thành nước thép rơi xuống mặt đất. Trương Bằng chỉ cảm thấy trong tay nóng rực như lửa, liền nhanh tay ném vật trong tay xuống, nhưng chưa từ bỏ ý định, ở ngay không trung một quyền đánh tới ngay mặt đối thủ.
 
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, ý định muốn giáo huấn hắn một lần, hồng mang ứên ngón tay thu liễm, một ngón tay đánh bật một quyền của hắn, lại điểm lên ngực hắn một cái. Lúc này Trương Bằng "phốc" phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị ngón tay điếm ra bay ngược, ở không trung lăn mấy vòng, rơi xuống trên mặt đất có cảm giác như muốn hấp hối.
 
Cha con Thạch gia lại bị chấn kinh, không nói gì liếc mắt nhìn nhau. Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nhìn chằm chằm Trương Bằng đang nằm rên ri trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Cái gì mà lực bạt ngàn quân, dũng quan tam quân, ngay cả một ngón tay của ta cũng không bằng, uổng cho ngươi nói ra miệng, chỉ chút bản lĩnh đó? Thực sự không biết trời cao đất rộng. Nếu như ngươi không phục, còn có khí lực, không ngại thử lại một lần."
 
Trương Bằng bị một ngón tay điểm trúng trước ngực, cả người giống như bị hư thoát, sắc mặt trắng bệch, thất tha thất thểu bò lên, lảo đảo đi tới trước mặt Dược Thiên Sầu, quỳ phịch xuống, dập đầu nói: "Trương Bằng tâm phục khẩu phục, bái kiến sư phụ."
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.