Tinh Thần Châu

Chương 203: Đấu giá cực phẩm linh thạch




Lúc trông thấy không người nào lên tiếng cạnh phách thì Dược Thiên Sầu hơi ngạc nhiên. Thoáng suy ngẫm một chút liền hiểu ra, cao thủ Hóa Thần Kỳ quả nhiên là ngưu bức, chưa cần lộ diện mà đã kinh sợ cả tu chân giới. Mình cần phải cố gắng ah!
 
Trả bốn ngàn sáu trăm cực phầm linh thạch xong, Dược Thiên Sầu quay về ngồi trên ghế của mình. Xung quanh hậu trường đấu giá cũng được đệ tử Võ gia canh gác sâm nghiêm.
 
Bên trong, Võ Tứ Hải nhìn chằm chằm vào đống cực phẩm linh thạch màu tím lấp lánh, hơi bất đắc dĩ nói: "Mau thu cực phẩm linh thạch vào đi! Đem linh thạch cấp khác tính tiền cho người bán."
 
"Gia chủ!" Võ Lôi nhanh chân bước tới cười khổ: "E rằng không thu về hết được. Trong kho chỉ còn hơn một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, không đủ đổi ra. Đống cực phầm linh thạch này sợ là phải chừa một ít đem thanh toán cho người bán."
 
"Thiếu nhiều vậy sao?" Võ Tứ Hải cả kinh, hơi cau mày nói: "Liệu chuyển linh thạch từ các điểm đấu giá khác tới đây có kịp thanh toán không?"
 
Võ Lôi khẽ lắc đầu nói: "Sợ là không được, linh thạch trong phòng đấu giá tự do quay vòng tương đối nhanh, hiếm khi lưu trữ nhiều linh thạch như vậy. Coi như có thể, thì chúng ta cũng phải tốn vài giờ thời gian mới điều động được hơn ngàn vạn thượng phẩm linh thạch về đây. Chỉ sợ người bán hàng sẽ không nguyện ý."
 
"Ưm!" Võ Tứ Hải trầm ngâm dạo bước, đứng trước mặt đống cực phẩm linh thạch thì dừng lại, gật đầu nói: "Mang hai ngàn cực phẩm linh thạch đi theo ta ra ngoài hội trường đấu giá."
 
"Ah!" Võ Lôi kinh hoảng, vội vàng khuyên giải nói: "Gia chủ làm như vậy liệu có ổn không! Người mua số một vừa giao cực phẩm linh thạch cho chúng ta. Hiện giờ ngài mang ra ngoài đấu giá, có phải hơi...Huống chi số cực phẩm linh thạch này mang ra ngoài, tất sẽ khiến cho cả tu chân giới chấn động ah!"
 
"Không sao cà, nếu người mua số một có dị nghị gì, hãy để cho hắn đến tìm ta, ta sẽ giải quyết, về phần tu chân giới chấn động, Võ gia chúng ta quản chuyện đó làm gì chứ? Tứ đại gia tộc chúng ta không hề muốn tranh giành ngôi vị đệ nhất thiên hạ." Võ Tứ Hải cười nói, hắn biết rõ nội tình của người mua số một, nên tâm lý có chút điểm tự tin.
 
Thấy gia chủ khăng khăng như thế, Võ Lôi cũng không dám phản đối, liền ứng thanh đáp rồi phân phó bốn người đem hai ngàn cực phấm linh thạch bưng kín mang ra ngoài.
 
Võ Tứ Hải cũng bước ra trước đài, hướng mọi người chắp tay nói: "Chư vị, xét thấy bốn văn kiện được gom thành đồng bộ bán ra, cho nên mười trường đấu giá năm nay cũng hơi phá lệ. Năm nay chỉ có đúng bảy trường, vì không muốn phá lệ, nên Võ gia chúng ta đặc biệt xuất ra một chút báu vật, chia làm bốn trường đấu giá, để bù đắp cho ba trường mọi năm, kính mong mọi người thứ lỗi!"
 
Mọi người tò mò nhìn bốn chiếc khay trùm kín vải, có không ít người dùng thần thức quét mắt kiểm tra, mặc dù không phát hiện ra bên trong là cái gì nhưng đều bị linh khí sung mãn khiến cho chấn động. Rốt cuộc là thứ gì hiếm lạ đây? Vài kẻ thì liếc mắt nhìn về phía người mua số một, đáy lòng thầm than một tiếng. Nếu như có thứ tốt, chỉ sợ hắn vừa mở miệng liền không một ai dám đấu giá nữa.
 
Dược Thiên Sầu cũng kì quái không thôi, vật gì mà lưu trữ linh khí nồng đậm tới mức như thế nhỉ?
 
Võ Tứ Hải trên dưới đánh giá xung quanh một lần, theo tâm tình trên nét mặt chúng nhân cũng nhìn ra manh mối. Khẽ mỉm cười thầm nghĩ, các ngươi yên tâm, lần đấu giá này người mua số một tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Ta không tin hắn sẽ dùng cực phẩm linh thạch để đi mua cực phẩm linh thạch. Ngay tức thì Võ Tứ Hải quay sang phất tay ra hiệu cho bốn gã đệ tử: "Mở ra!"
 
Bốn gã đệ tử cung kính tuân mệnh, đem bốn mành vải mở ra. Lúc này từng đống màu tím lấp lánh cũng hiện ra ở trước mặt mọi người, trông phi thường bắt mắt. Dưới đài mọi người nghi hoặc không thôi, đây là thứ gì vậy? Theo hình dạng bên ngoài xem ra, trông hơi có điểm giống như linh thạch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Dược Thiên Sầu đang dựa lưng vào trên ghế liền ngồi thẳng lên. Người khác không biết, nhưng hắn còn có thể không biết sao? Đây rõ ràng là cực phẩm linh thạch mà mình vừa lấy ra giao dịch đó thôi! Võ gia cư nhiêm lại đem chúng ra đấu giá? Ta kháo! Dược Thiên Sầu há hốc miệng không dám tin.
 
"Đây chẳng lẽ chính là cực phẩm linh thạch trong truyền thuyết đó sao?" Dưới đài bỗng nhiên có thanh âm giật mình cả kinh. Một câu nói ra, toàn trường cũng tỉnh ngộ, nhất thời xung quanh sôi nổi nghị luận hưởng ứng, cũng hoài nghi: "Thật đúng là cực phẩm linh thạch sao.., không thể nào..."
 
"Không sai!" Võ Tứ Hải liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, cười dài nói: "Mọi người không nhìn lầm đâu. Đây quả đúng là cực phẩm linh thạch trong truyền thuyết, tuyệt không phải giả. Nơi này tổng cộng có hai ngàn khối cực phẩm linh thạch! Chư vị, mời."
 
Dưới đài vẫn trầm mặc, bởi vì người nào cũng thấy người mua số một đang ngồi dựng thẳng lưng lên.
 
Võ Tứ Hải thấy vậy liền mỉm cười, hướng Dược Thiên Sầu làm bộ chắp tay nói: "Người mua số một. Ngươi nghĩ bốn phần cực phẩm linh thạch này đấu giá đồng loạt hay là chia ra sẽ tốt hơn!"
 
Khuôn mặt trùm dưới miếng vài đen của Dược Thiên Sầu hơi run rẩy. Con mẹ lão hồ ly, chiếm tiện nghi của lão tử còn dám bày tỏ thái độ nữa sao! Theo sau hắn liền trả lời: "Cực phầm linh thạch cũng là linh thạch mà thôi. Ta không có bao nhiêu hứng thú đối với linh thạch. Dầu chia như thế nào ta đều sẽ không mua, đừng đem chuyện này xả lên trên đầu ta."
 
Chúng nhân nghe vậy đều lắc đầu cảm thán, đối với linh thạch không có hứng thú sao? Đúng là kẻ lắm tiền có khác ah! Bất quá tất cả lại yên lòng, hắn đã không nhúng tay vào vậy thì mọi người liền có hi vọng rồi.
 
"Nga!" Võ Tứ Hải gật đầu, vui vẻ nhìn mọi người hỏi: "Chư vị có dị nghị gì không? Gộp vào hoặc tách ra thì cùng nhau cho Võ gia ta chút ý kiến."
 
"Đều là linh thạch còn chia làm gì nữa. Gộp hết vào cả đi! Đông Phương Trường Ngạo ngươi nói xem nào?" Cừu Vô Oán đứng lên hô. Nếu người mua số một không nhúng tay vào, thì bản thân hắn cũng không cần phải lo ngại.
 
Đông Phương Trường Ngạo mặt không đổi sắc nói: "Chỉ cần mọi người không ý kiến, ta đây cũng chẳng có ý kiến!"
 
"Ai thắc mắc thì hãy nói ra mau?" Cừu Vô Oán ngắm nhìn bốn phía quát. Thấy Phù Tiên Đảo không phản đối. Nên cũng chẳng có ai dám ý kiến gì.
 
Lúc này Cừu Vô Oán gật đầu hô: "Võ huynh, nếu tất cả mọi người đã không có ý kiến gì, vậy thì gộp hết linh thạch vào đấu giá đi!"
 
"Hảo! Ta đây cũng không dông dài nữa!" Võ Tứ Hải chỉ vào bốn chiếc khay đựng linh thạch, cao giọng nói: "Mọi người đều biết xưa nay đã tương truyền, một khối cực phẩm linh thạch có thể thay thế một vạn thượng phẩm linh thạch. Nơi này tổng cộng có hai ngàn cực phấm linh thạch. Người nào trả giá cao sẽ mua được.., mỗi lần đấu giá.., không được ra thấp hơn một trăm vạn! Chư vị ra giá đi!"
 
"Ong.., ong..." Dưới trường nhất thời rôm rả lên, người mua số một gia hỏa nói sẽ không nhúng tay vào. Vậy thì mọi người còn băn khoăn cái gì nữa? Hai ngàn một trăm vạn...Hai ngàn hai trăm vạn.., giá tiền dần dần tăng cao.
 
Tâm tư hắc ám! Ngươi quả nhiên chính là lão cáo già...Dược Thiên Sầu ngồi ở bên dưới nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cũng âm thầm đem tổ tông Võ Tứ Hải ra ân cần hỏi thăm mấy lần.
 
Bỗng dưng lúc này bên tai Đông Phương Trường Ngạo xuất hiện tiếng truyền âm của Cừu Vô Oán: "Họ Đông Phương kia, số cực phầm linh thạch này chứng thực là đồ tốt. Bất quá theo như người mua số một đã từng nói, cực phẩm linh thạch dù sao vẫn chỉ là linh thạch mà thôi, giá tăng cao quá đối với chúng ta sẽ không hề có lợi. Trong này chỉ riêng hai phái chúng ta là có tiền vốn hùng hậu nhất, nói không nhanh thì chậm rồi sẽ nằm ở trong tay ngươi hoặc ta. Theo ta nghĩ, lần này chúng ta không cần tranh nhau sống chết, để cho lão cáo già Võ Tứ Hải kia chiếm hết tiện nghi. Không bằng mức giá tăng cao vừa phải, một trong hai nhà sẽ đứng ra thu gom. Ngày sau, cực phầm linh thạch sẽ chia mỗi bên một ngàn khối, ngươi thấy thế nào?"
 
Đông Phươn Trường Ngạo thấy vậy cũng truyền âm: "Ý tưởng không sai. Nhưng nếu để ngươi đứng ra mua. Ngày sau ngươi nuốt lời không chia thì ta làm sao bây giờ?"
 
"Chuyện này đơn giản, chỉ cần ngươi đồng ý. Ta cũng sẽ thề trên danh dự!" Cừu Vô Oán truyền âm nói.
 
Đông Phương Trường Ngạo thốt ra một chữ "hảo!" Coi như song phương thù địch đã đạt hiệp nghị thành công.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.