Tinh Thần Châu

Chương 195: Kính Chiếu Yêu




Vòng này kêu giá cạnh tranh cũng khiến cho Dược Thiên Sầu khiếp sợ không thôi, lúc trước không phải người ta mua không nổi mà là chẳng thèm nhìn vào trong mắt, dù sao cũng đang dùng tiền nhà nước đi làm việc, có phải bỏ tiền túi ra đâu, chỉ cần thích là mua thôi. Nếu bọn chúng nhìn thấy vật phẩm tốt, liền giống như đám chó điên hung hăng cắn xé nhau, tiền vốn như vậy tuyệt đối không phải những môn phái nhỏ có thể xuất ra được. Phỏng chừng ra giá cạnh tranh cỡ này, cũng chỉ những môn phái thượng hào xếp trong chính ma lưỡng đạo. Bởi những môn phái lớn đã trải qua mấy ngàn năm thời gian, trong tay kiểu gì chẳng tích lũy vài quặng mỏ linh thạch, về phần tích lũy được bao nhiêu của cải thì ngoại nhân cũng không rõ.
 
Bất quá lúc này Dược Thiên Sầu đã minh bạch rồiẵ Phía sau nếu xuất hiện vật phẩm nào tốt, nếU Minh còn muốn mua nữa, chỉ sợ cần phải trả giá rất lớn, còn như muốn chiếm tiện nghi là không thể nào.
 
Vòng đấu giá thứ năm cũng bắt đầu, một khay trùm kín vải được bưng ra, lúc gã đệ tử Võ gia tháo mảnh vải xuống, thì một chiếc gương đồng cổ kính liền xuất hiện. Vật phẩm này nhỏ cỡ bàn tay, chỉnh thể màu vàng nhạt, ở giữa hơi gồ lên, quanh thân điêu khắc hoa văn, phía trên thấy hai lỗ nhỏ đeo dây thừng, tựa hồ dùng để đeo ở trước ngực.
 
Tất cả mọi người đang cân nhắc xem đây là pháp bảo gì, ngay cả bản thân Dược Thiên Sầu cũng không ngoại lệ. Nhưng theo bề ngoài và thứ tự đấu giá mà nói, thì vật phẩm này so với Mộc Linh Dịch càng trân quý hơn.
 
Dưới ánh mắt chờ mong của tất cả, Võ Thái cười nói: "Nghe đồn thời kì thượng cổ, có một đại sư luyện khí danh xưng Thần Tượng, tin tưởng rằng ở đây có không ít người đã từng nghe nói qua đi!"
 
Lời vừa giới thiệu xong, phía dưới liền ngưng thần nín thở, không ít người hai con ngươi co rút mạnh mẽ, cẩn thận đánh giá bề ngoài của chiếc gương đồng.
 
Võ Thái đem chiếc gương nằm trong khay lấy ra, giương cao về hướng mọi người, tiếp tục giải thích: "Theo tương truyền mỗi bảo vật luyện chế ra, Tượng Thần đều khắc tên mình là Mạc Như Khí. Tất cả mọi người đều biết thời kì thượng cổ nơi nơi đều hỗn loạn, yêu ma quỷ quái hoành hoành nhân giới. Khi đó những thiên tài nhân giới cũng hiện thân để chống yêu ma, lưu lại không ít truyền thuyết kinh diễm, cho hậu bối chúng ta thổn thức mãi không thôi. Cũng bởi vì những tiền bối thiên tư trác tuyệt kia, mà tu chân giới chúng ta mới có được ngày an bình hôm nay. Nói vậy không ít người cũng biết, năm đó Thần Tượng đã từng luyện chế ra một cái Kính Chiếu Yêu đeo trên ngực, dùng phương pháp này để tàn sát yêu nghiệt hoành hoành bừa bãi. Mà chiếc gương trong tay ta chính là Kính Chiếu Yêu đó."
 
Nói xong hắn đem chiếc gương đồng trong tay, triền lãm ra bốn phía xung quanh.
 
Chúng nhân ngưng thần nhìn ngắm, sau lưng chiếc gương đồng quả thật có khắc ba chữ cổ "Mạc Như Khí", liền hít một ngụm lãnh khí. Nhưng kia là bảo vật từ thời thượng cổ lưu truyền cho tới bây giờ, cũng chẳng ai biết đây là hàng thật hay là hàng giả. Nên lúc này có thanh âm hô lớn: "Võ trưởng lão, Võ gia các ngươi sao xác định được đây là Kính Chiếu Yêu của tiền bối Thần Tượng à?"
 
Nghe vậy, Võ Thái liền đem chiếc gương đồng để vào trong khay, hướng mọi người nói: "Đối với bảo vật từ thời kì thượng cổ, Võ gia ta cũng không dám khoác loác hay khoe khoang, tất cả đều đã được kiểm chứng rồi suy xét. Kính Chiếu Yêu này không thể nghi ngờ là bảo vật từ thời thượng cổ, đương nhiên chỉ riêng với ba chữ Mạc Như Khí do Thần Tượng khắc ở sau lưng thì không dám phán xét. Vì thế Võ gia chúng ta đã mang theo nó xâm nhấp đến bìa Yêu Quỷ Vực, kết quả yêu nghiệt ẩn trốn xung quanh đều hiện nguyên hình ở trong kính. Cho nên ta mới dám khẳng định nó là Kính Chiếu Yêu. Về phần có phải danh tác của Thần Tượng hay là do người khác phỏng chế, Võ
 
Gia chúng ta cũng không dám xác định, nhưng ta muốn hỏi chư vị, xưa nay đã ai nghe nói có cái Kính Chiếu Yêu thứ hai nào chưa?"
 
"Uy! Ta không biết chuyện này, ngươi kể cho ta nghe một chút." Dược Thiên Sầu nài nỉ Võ Lập Thành, thời gian hắn ở Thanh Quang Tông không họp đàn, ở Phù Tiên Đảo thì mải suy nghĩ cách làm ăn sinh hoạt, rất ít thời gian cùng nhóm đồng môn khoác loác truyền xưa. Đối với những điển cố truyền thuyết thật đúng là mù tịt kiến thức. Võ Thành Lập ghé miệng qua, hai người rì rầm bàn tán.
 
Chúng nhân trầm ngâm suy nghĩ xong, thì đều ầm thầm lắc đầu, đúng là chưa từng nghe nói qua. Nhất thời trong lòng mọi người phần lớn đã tiêu tan nghi ngờ, vòng đấu giá lần này cư nhiên lại xuất hiện bảo vật từ thời kì thượng cổ, hơn nữa còn là bút tích của Thần Tượng, thật đúng là khiến cho người ta tiến thoái lưỡng nan ah!
 
Vì sao tiến thoái lưỡng nan? Vật phẩm này là bút tích của thượng cổ Thần Tượng, đương nhiên có thể coi là một món bảo vật trân quý. Nhưng dựa theo cấp bậc phân chia bảo vật, thì Kính Chiếu Yêu này sẽ được xếp vào hàng nào đây? Sợ nhiều nhất cũng chỉ tính là pháp bảo thôi, ngay cả thượng phẩm pháp bảo đều không bằng, càng đừng nói là Linh Bảo. Bởi thứ này vừa không thể phòng ngự cùng công kích, không có giá trị dùng trong thực tế, chẳng nhẽ suốt ngày ăn no rửng mỡ đi chiếu tìm yêu quái sao? Huống chi hiện giờ yêu quái đều mai danh ẩn tích, muốn tìm địa phương xuất hiện yêu quái thật đúng là khó khăn, cũng không thể suốt ngày chạy đến Yêu Quỷ Vực để chiếu xem chơi à. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Hơn nữa vật phẩm bưng ra vòng này, giá nhất định là sẽ không thấp, vi nó hao tốn tiền vốn chưa tính, quỷ mới biết sau này mua về có phát ra công dụng gì nữa hay không. Tuy biết nó là gân gà, nhưng ngươi vẫn không thể không mua, nhất là các đại phái chính ma lưỡng đạo. Bút tích của thượng cổ Thần Tượng, hơn nữa còn là bảo vật đã lưu danh sử xanh, đặt ở trong tông môn nào cũng đều uy phong, tuy rằng không có nhiều tác dụng.
 
Dược Thiên Sầu nghe Võ Thành Lập kể xong, trong lòng kinh hãi không thôi. Chiếc gương đồng nhỏ bé này, cư nhiên có thể chiếu ra tu vi của yêu quái, vậy chẳng phải ngay cả Bạch Tố Tinh cũng chiếu được sao? Tâm tình của hắn có điểm trầm trọng, ở trong lòng hắn đã đem Bạch Tố Trinh trở thành người thân, mặc kệ nàng có phải yêu quái hay không cũng đều là người thân mà hắn tín nhiệm nhất. Và hắn muốn cho Bạch Tố Trinh trải qua một cuộc sống binh thường, bởi vì nàng là nữ nhân khiến cho mình hoàn toàn buông lỏng cảnh giác nhất.
 
Đúng thế! Chính là nữ nhân, không phải yêu quái, ít nhất ở trong lòng hắn cũng nghĩ như thế. May mắn Kính Chiếu Yêu là pháp bào độc nhất vô nhị, cho nên vật phẩm này hắn sẽ không tiếc giá cả để mua về, chẳng vì cái gì khác, chỉ vì không muốn bất luận kẻ nào gièm pha nữ nhân này! Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm Kính Chiếu Yêu nằm trên đài, hai mắt dần dần nheo lại.
 
Lúc này, Võ Lập Tuyết cũng đang âm thầm đánh giá Dược Thiên Sầu, trong lòng nàng hơi rục rịch. Cảm giác cùng người khác đấu giá vật phẩm đúng là thích thú, nhưng tiền là của người ta, chính mình cũng không thể giờ thẻ loạn ah!
 
Võ Thái nhìn xuống bên dưới, tủm tỉm cười: "Kính Chiếu Yêu, giá quy định một trăm năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch, người nào ra giá cao sẽ đoạt được, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười vạn thượng phẩm linh thạch, mời chư vị người mua ra giá!"
 
Bên dưới, phần lớn ở trong lòng chúng nhân đều muốn đem tổ tông Võ gia ra ân cần hỏi thăm mấy lần. Bởi vì cái giá này không thấp cũng không cao, chỉ ngang xương khiến cho người ta khó chịu!
 
Khi chúng nhân đang suy nghĩ, thì Dược Thiên Sầu đã lên tiếng: "Hai trăm vạn."
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.