Tinh Thần Châu

Chương 189: Chu Tước Đản




"Đây là thứ gì vậy…" Dưới đài ồ lên, mọi người cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bảo bối như vậy. Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn về phía Võ Lập Tuyết, vừa vặn người sau cũng quay đầu lại nhìn hắn, hai người bốn mắt giao nhau đều hơi sửng sốt, người trước lộ ra ánh mắt dò hỏi, phảng phất như đang nói, ngươi xác định muốn thứ này? Không muốn đổi vật khác sao?
 
Nhưng ra vẻ Võ Lập Tuyết còn chưa đạt được cảnh giới tâm linh tương thông với hắn, gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng quay đầu, may là cả khuôn mặt đều bị che kín, nàng có thể yên tâm ngồi một bên xấu hổ mà không bị ai nhìn thấy. Dược Thiên Sầu cũng không còn gì để nói chỉ đành bĩu môi, nếu ngươi thích, ta mua xuống tới là được.
 
Chủ trì bán đấu giá trên đài chính là trưởng lão Võ gia Võ Thái, Võ Thái nhìn vào chỗ gia trưởng Võ Tứ Hải ngồi bên trong căn phòng tối bên góc, người sau gật đầu.
 
Võ Thái quay đầu lại quét mắt nhìn phía dưới cất cao giọng nói: "Chư vị, lần này bán đấu giá vẫn quy củ cũ, giá cao người được, lời vô ích ta sẽ không nói nhiều, bây giờ ta giới thiệu kiện vật phẩm đầu tiên cho chư vị."
 
Nhìn vật lúc đỏ lúc đen trước mắt, Võ Thái lắc đầu than thở: "Nói ra thật xấu hổ, bao nhiêu năm rồi, Võ gia còn chưa bao giờ có vật gì không thể giám định, lần này rốt cục đụng phải, kiện đầu tiên bán đấu giá trải qua Võ gia giám định cũng không biết là thật hay giả, bất quá tin tưởng cũng là một kiện bảo bối. Theo người bán phỏng chừng, vật này có thể là trứng của thần điểu Chu Tước, Võ gia lật xem điển tịch tra tìm truyền thuyết, trứng của thần điểu Chu Tước cùng vật này thật ra có vài phần giống nhau, nhưng không dám xác định. Xét thấy vậy, cùng người bán thương lượng, quyết định đem vật này làm vật đầu tiên bán đấu giá, a! Có hứng thú không ngại mua về ấp trứng xem một chút, nói không chừng thật có thể ấp ra một con thần điểu Chu Tước cũng nói không chừng."
 
"Ha ha…" Lời này vừa nói ra, nhất thời làm phía dưới cười vang. Nói vui đùa gì vậy, thần điểu Chu Tước? Đó là loài thần điểu trong thần thoại truyền thuyết, có ai gặp qua? Nếu là thật, thần vật như vậy, người bán vì sao không để lại ấp trứng, còn muốn đem ra bán đấu giá?
 
Dù là Dược Thiên Sầu cũng cảm thấy có vài phần hoang đường, hướng Võ Lập Tuyết nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt to đen bên trong lớp khăn đang nhìn chằm chằm "Trứng Chu Tước", Dược Thiên Sầu không nói gì, ta mua!
 
"Chư vị!" Võ Thái hướng phía dưới phất tay nói: "Kiện vật phẩm đầu tiên trứng Chu Tước, giá quy định năm ngàn thượng phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một ngàn thượng phẩm linh thạch, người nguyện mua thỉnh ra giá, giá cao sẽ được!"
 
"Ha ha…" Dưới đài lại vang lên tiếng cười không ngừng, nếu thực sự là trứng Chu Tước, định giá năm ngàn cũng quá tiện nghi. Mọi người cười xong, quan sát chung quanh, xem coi có người nào coi tiền như rác ra giá mua thứ này.
 
Một hồi lâu, không ngờ không ai báo giá. Dù là bốn người Tất Tử Thông cũng nhịn không được nhìn về phía Dược Thiên Sầu, người này không giống là người lật lọng a! Dược Thiên Sầu an tĩnh ngồi, không hề cử động. Ngược lại Võ Lập Tuyết ở một bên lại ngại ngùng, hắn không phải đang sợ mua thứ này về sẽ bị người ta chê cười? Nàng cũng không ngẫm lại, tất cả mọi người đều che kín mặt mày, ai biết ai nha! Dược Thiên Sầu tự có tính toán của mình mà thôi.
 
"Không ai ra giá sao?" Võ Thái nhìn quanh phía dưới, lắc đầu than thở: "Võ gia mỗi năm năm một lần cử hành bán đấu giá long trọng, nghĩ không ra lần này lại xuất hiện tình huống lưu phách( không ai mua phải lưu lại)." Dứt lời nhìn đệ tử bên góc phất tay, ý bảo bọn họ đem đồ vật xuống dưới.
 
"Chậm đã! Ta ra năm ngàn thượng phẩm linh thạch." Là thanh âm của một nữ tử, âm sắc không tệ. Mọi người nhìn thấy ngay góc trong sâu có người ra giá, không ít người phỏng chừng khẳng định là vị tiểu thư của môn phái nào xuất thủ.
 
"Ha ha! Rốt cục cũng không xuất hiện tình huống lưu phách." Võ Thái vui vẻ nói: "Còn có ai ra giá nữa không, nếu không vật này sẽ thuộc về vị nữ sĩ này."
 
Ngay lúc mọi người đang cười nhạo tận đáy lòng, Dược Thiên Sầu giơ lên một tay, nói: "Ta ra sáu ngàn."
 
Bốn phía lại một trận ồn ào, lại không biết trong ngực hắn đang mắng to, mẹ nó! Vốn định ở thời điểm mấu chốt nhặt một tiện nghi, ngươi đi ra đảo loạn cái gì.
 
Nữ tử ra giá trước đó hướng bên này nhìn một chút, sau đó đưa tay nói: "Bảy ngàn."
 
"Tám ngàn." Dược Thiên Sầu lại hô lên. Nàng kia không chút do dự lại nhấc tay: "Một vạn."
 
Ngay khi Dược Thiên Sầu định ra giá, có người hô: "Một vạn năm." Là thanh âm một nam nhân.
 
Một chút liền bỏ thêm năm ngàn, Dược Thiên Sầu dừng báo giá, mẹ nó! Còn có tên âm hiểm hơn lão tử. Mọi người đều giống nhau, đều nhìn vào một người ngồi gần ở giữa. Lần này không ai cười nữa, nhìn lên trứng Chu Tước trên đài, chẳng lẽ thật có người biết hàng sao?
 
"Một vạn sáu." Nàng kia lại bỏ thêm giá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
"Hai vạn." Nam nhân lại lần nữa tăng giá, xuất thủ rõ ràng khoát xước hơn nữ tử kia. Nữ tử thoáng do dự, rốt cục hô lên: "Hai vạn nhất."
 
Mọi người nhìn kỹ, nam nhân nhấc tay nói: "Hai vạn năm." Ra vẻ là tình thế bắt buộc. Mà nàng kia rốt cục cũng ngừng lại, đợi thêm một hồi, Võ Thái nhìn bốn phía quan sát, hô: "Hai vạn năm, còn có ai ra giá nữa không?"
 
"Ba vạn." Dược Thiên Sầu lại nhấc tay, đối với loại người vì tình thế bắt buộc muốn mua tăng giá không cần nhỏ mọn, ai kêu mình cũng là tình thế bắt buộc làm chi. Mọi người vốn tưởng Dược Thiên Sầu bị hách lui, ai biết lại bắt đầu, lần này là có trò hay nhìn, hai người bắt buộc phải mua nhất định sẽ va chạm ra lửa.
 
Nam nhân kia dừng một chút đưa tay nói: "Năm vạn." Dược Thiên Sầu không chút do dự nói: "Mười vạn." Nữ tử ngay góc nhìn về phía hắn, biết vừa rồi mình bị hắn đùa giỡn, một ngàn lại một ngàn tăng giá nguyên lai người ta không xem nàng vào trong mắt. Một bên Võ Lập Tuyết cẩn thận nhìn hắn tim đập bình bịch, nguyên lai hắn thực sự muốn mua xuống đưa cho mình.
 
Đợi một chút, Võ Thái ha ha cười nói: "Đã tăng đến mười vạn, vị tiên sinh này còn muốn tăng thêm không?" Hắn đương nhiên vui vẻ, mỗi kiện vật phẩm thành giao Võ gia đều trích hai phần trăm, mười vạn thì Võ gia lấy được hai vạn, ngươi nói hắn có thể không vui vẻ sao? Mà hắn nói tiên sinh chính là nói vị nam nhân ngồi ở giữa. Người sau nhấc tay nói: "Mười lăm vạn."
 
Toàn trường ồ lên, giá cả này đã phi thường cao. Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói: "Ba mươi vạn!"
 
Toàn trường nhất thời như bị sét đánh, lặng ngắt như tờ, hắn chỉ một chút đã bỏ thêm gấp đôi, giá cả đã tăng thêm sáu mươi lần. Nữ tử ngồi trong góc nhìn hắn, lúc trước còn có chút buồn bực, hiện tại hoàn toàn không còn gì để nói, không phải người ta đùa giỡn nàng, mà là nàng căn bản không có thực lực ứng chiến.
 
Võ Tứ Hải ngồi phòng sau nghe được hắn ra giá, nhìn nhanh qua chỗ Dược Thiên Sầu, hiểu ra vị trí Dược Thiên Sầu đang ngồi do Võ gia cố ý an bài từ trước, hắn đương nhiên biết người ngồi chỗ đó là ai.
 
Võ Lập Tuyết đã không còn dám ngẩng đầu nhìn lên, nam nhân này không phát uy thì thôi, càng phát uy lại càng khí phách nghiêm nghị, hoàn toàn làm nàng chấn động bái phục. Vì nàng, dùng ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch mua một kiện đồ vật không rõ lai lịch, hiện tại nàng thực sự thấp thỏm bất an, nghĩ mình đã yêu cầu có chút quá mức.
 
Bốn người Tất Tử Thông nhìn nhau, bọn họ biết Dược Thiên Sầu có tiền, nhưng không nghĩ tới hắn có tiền đến như thế, dùng ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch mua một vật phẩm tặng cho nữ nhân, thực sự là tâm ngoan a! Bọn họ tự hỏi bản thân thật rất khó ra tay được như vậy. Hiện tại Võ Lập Thành thực sự bội phục ánh mắt của gia gia, nếu như Tuyết nhi thực sự đi theo hắn, khẳng định sẽ không phải ủy khuất, ít nhất có tiền dùng mãi không hết…
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.