Tinh Thần Châu

Chương 185: Bị tập kích tại Võ gia




Tứ đại gia tộc tu chân giới không giống như những môn phái khác mở rộng cửa thu môn đồ, mà là dùng phương thức gia tộc truyền thừa trong tu chân giới, cũng không tự cho mình là chính đạo, cũng không xem mình là ma đạo, tại tu chân giới luôn thích phân biệt rõ ràng không thể không nói là một dị loại.
 
Tất, Kinh, Võ, Đàm, Đàm gia dùng trận pháp lập gia, giống như cửa hàng Tàng Ky Các tại Bách Hoa Cốc do Đàm gia mở ra, đại bộ phận người tu chân trong tu chân giới đều sử dụng túi trữ vật xuất xứ từ Tàng Ky Các, túi trữ vật không phải do người bình thường có thể làm ra, không có tạo nghệ trận pháp thâm hậu nghĩ cũng đừng nghĩ.
 
Võ gia dùng bán đấu giá để lập gia, đây là dùng danh dự tích lũy lên nghề, tại tu chân giới ai cũng đều biết, ánh mắt giám định vật phẩm của Võ gia không phải tầm thường, phàm là vật từ Võ gia bán đấu giá, không có một kiện hàng giả, chí ít hiện nay vẫn là như vậy, mọi người chỉ cần có nhiều tiền, coi trọng được vật gì, có thể yên tâm mà mua. Tín dự tốt như vậy, tự nhiên tạo nên địa vị có một không hai của Võ gia, thế nhưng phần trăm hoa hồng của họ cũng rất cao.
 
Kinh gia dùng luyện khí lập gia, toàn bộ tu chân giới phỏng chừng còn chưa có môn phái nào tài năng ở luyện khí vượt qua Kinh gia, bao quát cả Phù Tiên Đảo bên trong. Phi hành pháp khí do các đại phái sử dụng, cũng hầu như đều đến từ Kinh gia, thứ này tuy rằng không tính là pháp bảo, chỉ có công năng phóng lớn hoặc thu nhỏ để phi hành, nhưng không có tạo nghệ luyện khí uyên bác thì không được, loại pháp khí nhìn như giản đơn này vẫn luôn luyện chế cho các đại phái.
 
Tất gia lại là một gia tộc tương đối thần bí, rất ít đi lại bên ngoài, chỉ có mấy cửa hàng cũng chỉ bán chút đồ râu ria, cùng loại với cửa hàng chuyên nhập hàng hóa rồi bán ra. Nhưng chỉ là gia tộc có vẻ điệu thấp này, làm ba đại gia tộc khác cam tâm để họ dẫn đầu, ở trong tứ đại gia tộc bài danh đệ nhất. Có lời giảng thuật, ngày xưa tứ đại gia tộc vốn một nhà, Kinh, Võ, Đàm ba nhà bản chất đều là tôi tớ trong Tất gia, chỉ là sau đó đã thoát ly, mới có thể trở thành tứ đại gia tộc như hôm nay, cho nên ba nhà vẫn luôn để Tất gia đứng đầu.
 
Đối với những việc này Dược Thiên Sầu tự nhiên sớm có nghe thấy, lúc này còn cách Võ gia khoảng nửa ngày, ở trên phi hành pháp khí có điểm buồn chán hắn cũng đã nhắc tới những chuyện này.
 
"Tử Thông, bên ngoài đồn đãi, tứ đại gia tộc nguyên bản là một nhà, có phải thực sự hay không?" Dược Thiên Sầu hiếu kỳ hỏi.
 
Nghe vậy, Võ Lập Thành đang điều khiển pháp khí phi hành quay đầu lại trao đổi ánh mắt với ba người kia cười cười, Tất Tử Thông lắc đầu nói: "Lời đồn đãi này là thật hay giả đừng nói là ngươi không biết, dù là bốn người chúng ta cũng không biết, có thực sự hay không chỉ sợ chỉ có trưởng lão hội và gia trưởng trong nhà mới biết được."
 
"Nga! Thần bí đến như thế." Dược Thiên Sầu kỳ quái nói: "Bốn người các ngươi không phải là đệ nhất người thừa kế của tứ đại gia tộc sao? Thế nào ngay cả các ngươi cũng không biết?"
 
"Là đệ nhất người thừa kế cũng không sai, nhưng chỉ là đệ nhất, mà không phải duy nhất." Tất Tử Thông cười khổ nói: "Bốn nhà chúng ta mỗi đời đều có bốn người thừa kế, mà đệ nhất người thừa kế không thể lên làm gia trưởng cũng không phải chưa từng có, điều này phải chờ đến khi chính thức tiếp nhận mới biết được, bây giờ còn sớm, không đến cuối cùng có biến hóa gì có ai biết?"
 
"Hắc hắc, bốn người thừa kế, cạnh tranh sợ rằng có điểm kịch liệt a!" Dược Thiên Sầu cười nói, cũng không thảo luận quá sâu, phàm khi xuất hiện loại tình huống này, cố sự phía sau thường thường tương đối kích động lòng người.
 
"Ai! Ai nói không phải." Kinh Tả ngồi một bên nhìn ra bên ngoài xuất thần nói. Ba người khác cũng vẻ mặt cười khổ. Dược Thiên Sầu thức thời không hỏi tiếp, đứng lên nhìn mây trắng rất nhanh lui về phía sau, thương hải tang điền(biển xanh ruộng dâu) bên dưới thường biến thiên, cảnh sắc thường biến ảo, nhìn lại cũng không làm người ta quá buồn chán.
 
Võ gia nằm trong một vùng núi sâu hẻo lánh, lui tới gia tộc này thường chỉ là tu chân nhân sĩ, nếu như ở vào thế tục cũng thật quá kinh thế hãi tục, những môn phái tu chân khác đại khái cũng đều là như vậy, như vậy sẽ không bị người thế tục hòa lẫn gây rối loạn.
 
Tốc độ của phi hành pháp khí giảm bớt, phóng thấp phi hành, xẹt qua một mảnh rừng rậm nguyên thủy dày đặc, trước mắt rộng mở trong sáng, từng tảng trang viên rộng lớn xâu chuỗi xuất hiện ngay trước mắt, phía sau trang viên là một thác nước thật lớn, từ trên tuôn thẳng xuống theo dòng nước chia làm hai nhánh, vờn quanh trang viên, lại hợp lại thành một dòng sông đi xa. Trang viên có diện tích lớn như vậy là lần đầu tiên Dược Thiên Sầu được nhìn thấy, kiến trúc bên trong khí thế phi phàm, không cần đoán cũng đã biết đến chỗ của Võ gia trong tứ đại gia tộc.
 
Lúc tới bầu trời bên trên, mới nhìn rõ toàn bộ trang viên có hình dáng như quả trứng gà, còn có con sông thông hai nhánh, lại đem trứng gà như chia đôi ra. Đàm Phi chỉ vào hai mặt chia ra, một mặt giống như đỉnh trứng nói: "Đó chính là địa phương Võ gia chuyên dùng cử hành bán đấu giá, cũng cung cấp cho nhân sĩ các nơi nghỉ ngơi. Bên này là địa phương cho gia tộc Võ thị ở lại, người bình thường không cho phép vượt qua bên này." Dược Thiên Sầu gật đầu, xem ra mấy người này cũng thường hay tới đây, xem ra rất quen thuộc ở đây.
 
Pháp khí phi hành bỗng nhiên dừng lại trên không trung, Võ Lập Thành xuất ra một khối ngọc điệp, phát sinh một đạo bạch quang bắn vào trong một tòa tháp cao trước mặt, Dược Thiên Sầu nhìn lại quanh thân, phát hiện có hơn mười tòa tháp như thế. Người bên trên tháp sau khi phất tay đồng ý, Võ Lập Thành mới khống chế phi hành pháp khí bay xuống phía dưới, hạ xuống trong một tiểu viện, mấy người nhảy xuống, thu lại pháp khí.
 
Dược Thiên Sầu hết nhìn đông tới nhìn tây, quan sát bốn phía, đột nhiên một đạo bạch quang từ trong hòn giả sơn phía trước phóng tới, thẳng vào đầu hắn.
 
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu hú lên quái dị, nhảy sang một bên, chỉ bí quyết xuất ra, trong túi trữ vật lập tức lòe ra hơn mười hơn hàn quang, một tia hàn quang đánh rơi thanh phi kiếm đánh tới, sáu đạo bảo vệ quanh mình, còn lại năm đạo trực tiếp bắn về phía giả sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Dược huynh thủ hạ lưu tình!" Võ Lập Thành hô lớn nói, đáng tiếc đã chậm một chút.
 
"Ầm ầm long…" Năm đạo hàn quang vụt sáng bắn vào hòn giả sơn oanh vỡ nát bấy, một vị thiếu nữ núp sau giả sơn đứng ngây ra như phỗng không hề che giấu, bởi vì năm thanh phi kiếm sáng loáng đang chĩa vào nàng.
 
"Mấy vị, đây là ý tứ gì?" Dược Thiên Sầu trầm giọng quát lạnh, phi kiếm đánh rơi bạch quang hưu một tiếng dính trên cổ thiếu nữ, rất có hàm xúc một khi mất hứng sẽ lập tức chém giết tại chỗ. Mà sáu thanh phi kiếm hộ thân lại đang phòng bị bốn người còn lại.
 
Bốn người cũng là lần đầu tiên thấy Dược Thiên Sầu xuất thủ, vừa ra tay đồng thời điều khiển mười hai thanh phi kiếm, đối phó một người không nói, còn có thể song song đề phòng những người còn lại, người được chính ma hai đạo nhìn trúng quả nhiên bất phàm. Tất Tử Thông nhìn hắn xua tay cười khổ nói: "Dược huynh ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, vị này chính là muội tử của Lập Thành, là người luôn luôn bướng bỉnh thích trêu cợt người khác. Dù ba người chúng ta lúc mới tới cũng chưa từng may mắn tránh khỏi."
 
"Thật không?" Dược Thiên Sầu cảnh giác quan sát bốn phía, xem thử còn mai phục gì khác hay không. Cũng phải, mặc cho ai bị đột nhiên tập kích cũng không dám sơ sẩy đại ý, đây là chuyện dễ mất mạng.
 
Võ Lập Thành chắp tay thở dài nói: "Dược huynh còn thỉnh thủ hạ lưu tình, đây thực sự là xá muội Võ Lập Tuyết, nàng tuyệt đối không có ý tứ tổn hại Dược huynh, còn thỉnh buông tha cho nàng." Mấy người khác cũng theo cầu tình.
 
Lúc này lại có hơn mười người lao tới, hiển nhiên cũng bị động tĩnh ở đây là kinh động. Dẫn đầu là một đôi phu thê trung niên, nam khôi ngô tuấn dật, nữ khí chất đoan trang, vừa thấy tình cảnh trong viện đều lấy làm kinh hãi. Võ Lập Thành đi đến hành lễ nói: "Phụ thân mẫu thân." Ba người Tất Tử Thông cũng đồng dạng hành lễ nói: "Bá phụ bá mẫu!"
 
Nam nhân phất tay, quan sát Dược Thiên Sầu, nói: "Vị này chẳng lẽ là Dược Thiên Sầu của Phù Tiên Đảo? Lập Thành, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
 
Võ Lập Thành cười khổ đem sự tình nói lại một lần, hai phu thê nhất thời có chút dở khóc dở cười, mười mấy người đi theo tay cầm vũ khí cũng xuôi xuống tới. Ai biết thiếu nữ kia oa một tiếng òa khóc lên, nói: "Phụ thân, mẫu thân, mau cứu Tuyết nhi, hắn muốn giết con! Ô ô…"
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.