Tinh Thần Châu

Chương 157: Không chết không ngừng




Đạp kiếm phiêu phù trên bầu trời, vẻ mặt ngoan sắc, quanh thân nơi nơi đều là bóng kiếm, bay lượn khắp bầu trời, Dược Thiên Sầu di động trên không trung một chút, liền có gần trăm đạo hàn mang không rời bám theo, tay chân hơi có động tác, kiếm ảnh bay khắp bầu trời tao động, như gần như xa chỉ trong một ý niệm của hắn, khí thế quả thực phi phàm.
 
Phùng Hướng Thiên đứng trên ban công bỗng nhiên hí mắt nói: "Ta nhớ không lầm, trong Tàng Kinh Các hình như có một bộ kiếm quyết tên là Quy Nguyên kiếm quyết, tu vi càng cao khống chế phi kiếm càng nhiều, Dược Thiên Sầu tu luyện hẳn chính là bộ pháp quyết này."
 
Âu Tứ Hải đứng bên cạnh gật đầu, lại lắc đầu nói: "Quy Nguyên kiếm quyết tựa hồ không có tốc độ và uy lực lớn như vậy. Bằng không đã sớm có không ít đệ tử tu luyện."
 
Đôi mắt Phùng Hướng Thiên hiện lên tia sáng, trầm ngâm nói: "Chỉ sợ đã bị hắn cải tiến qua, nếu như thực sự là như vậy, thiên phú tu luyện của Dược Thiên Sầu thật đúng là không tầm thường."
 
Âu Tứ Hải nhíu mày không nói gì nữa, hắn không tin lời chưởng môn vừa nói, cải tiến pháp quyết tu luyện? Nói đùa gì vậy, nếu nói người quen thuộc nhất với một bộ pháp quyết, không ai ngoài người sáng lập, những người khác tu tập làm sao có thể sửa loạn? Trừ phi hắn không sợ chết, không sợ tẩu hỏa nhập ma thì còn được.
 
Kỳ thực Phùng Hướng Thiên và Âu Tứ Hải nghĩ không sai, chỉ là người sau không biết, lúc Dược Thiên Sầu sửa chữa bộ kiếm quyết, xác thực thiếu chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma nhiều lần, nhưng khi thân thể vừa bị hao tổn sắp tan vỡ, Kim Châu trong cơ thể liền phát huy kỳ hiệu, không ngừng chữa trị và bảo toàn thân thể hắn, lúc này mới để cho Dược Thiên Sầu không biết trời cao đất rộng đổi lại bộ Quy Nguyên kiếm quyết thành kiếm quyết có một không hai thuộc về mình, về phần thiên phú tu luyện của hắn hẳn không quan hệ nhiều lắm.
 
Những người từng hiểu biết về Dược Thiên Sầu đều sợ ngây người, thật không rõ ràng trên người hắn còn có bao nhiêu bí mật, nói chung vừa đem ra, đều làm mọi người sáng mắt.
 
Mọi người còn đang suy đoán hắn muốn làm gì, Dược Thiên Sầu vươn ra hai ngón tay, hư không vẽ hai vòng, chỉ thấy gần trăm thanh phi kiếm theo tay hắn một phân thành hai, ở phía sau hắn hình thành một vòng kiếm liên tiếp đầu đuôi, rơi vào trong mắt người chung quanh, phảng phất như sau lưng hắn mọc ra hai cánh phát ra ánh sáng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Tên đệ tử trốn bên dưới Kim Cương Tráo lại luống cuống, vừa rồi tuy rằng Phá Cương Phù không làm hắn bị thương, nhưng cũng tạc cho huyết khí hắn bốc lên không ngừng, khó chịu muốn chết, thật vất vả vừa bình phục xuống tới, xem tình hình trên không trung tên kia vừa nghĩ ra biện pháp gì, chuyện quan hệ đến tính mạng, không sợ mới là lạ. Quang tráo bảo vệ hắn lại trở nên ánh vàng rực rỡ.
 
"Tật!" Dược Thiên Sầu nhìn phía dưới quát, hai đạo kiếm quyển phía sau nhất thời hiện ra, trái phải như có hai con trường long, hướng quang tráo như trứng gà bên dưới đập xuống, lúc này tiếng đinh đinh đang đang vang lên không ngừng.
 
Tiếng vang vừa khởi, Dược Thiên Sầu lần thứ hai dùng ngón tay nhiễu qua, chỉ thấy hai con trường long bằng kiếm lại nhiễu thành hai vòng, dùng phương thức vận chuyển xoay tròn liên tiếp đánh lên quang tráo không ngừng, âm thanh bén nhọn gấp gáp không ngừng vang lên. Tràng cảnh này rơi vào trong mắt mọi người, phảng phất như hai cánh của Dược Thiên Sầu kéo dài trùm lên trên quang tráo vàng kim.
 
Bỗng nhiên, Dược Thiên Sầu dùng ngón tay nặng nề điểm xuống, hai kiếm quyển đang cao tốc vận chuyển bật người càng chuyển nhanh, hóa thành hai đạo quang ảnh. Tiếng vang cũng không còn là gấp gáp, lại biến thành tiếng chói tai bén nhọn cuồn cuộn không ngừng. Những người chung quanh nghe một lát, chỉ cảm thấy trong ngực một trận phiền muộn, có loại cảm giác tâm hoảng ý loạn, lúc này liền vận công chống lại.
 
Dược Thiên Sầu nhìn xuống phía dưới lộ ra thần tình không chết không ngớt, nắm một vốc Hồi Khí Đan nhét vào trong miệng, mẹ nó! Hôm nay lão tử háo với ngươi, cũng không tin mai rùa kia có thể hộ ngươi cả đời.
 
Mọi người cũng đều nhìn ra hắn đây là muốn đánh lâu dài, nhưng tạp âm kia thật sự nhiễu tâm thần người, làm thật khó chịu. Mọi người lại không biết tên đệ tử bên trong quang tráo càng khó chịu hơn họ gấp trăm ngàn lần, tiếng bén nhọn chói tai vang lên ầm ầm bên tai hắn, hắn muốn tránh cũng tránh không xong, chỉ đành khoanh chân ngồi xuống liều mạng vận công chống lại.
 
Mạc trưởng lão của Luyện Khí Các đứng trên ban công ngạc nhiên nói: "Lão Quan, đồ đệ ngươi đang làm gì vậy?"
 
Quan Uy Vũ quay lại trợn mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, ngươi hỏi ta ta đi hỏi ai đây?
 
Qua một đoạn thời gian, Mạc trưởng lão bỗng nhiên cả kinh kêu lên: "Không hay, các ngươi mau nhìn đệ tử bên trong Kim Cương Tráo."
 
Mọi người trên ban công đều thả mắt nhìn qua, cự ly xa như vậy, cũng không nhìn thấy rõ ràng, lúc này bèn vận công ngưng mắt nhìn, thấy rõ đều lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy đệ tử kia sắc mặt trắng bệch, thân thể liên tục run run, mắt miệng mũi tai thất khiếu đều đã chảy máu, hình dạng uể oải đau khổ không chịu nổi, hiển nhiên đã bị thương.
 
"Tại sao có thể như vậy?" Phùng Hướng Thiên chấn động cả người nói. Các trưởng lão nhìn nhau, bằng tu vi và kiến thức của mọi người không ngờ không ai có thể nhìn ra Dược Thiên Sầu làm sao làm bị thương được đệ tử kia.
 
Kỳ thực Dược Thiên Sầu cũng không hiểu rõ ràng, hắn ở gần nhất đương nhiên là người đầu tiên phát hiện dị trạng tên kia, ban đầu thấy tên kia run rẩy bên trong quang tráo, còn không quá chú ý, đợi khi phát hiện không bình thường, ngưng thần nhìn lại, đối thủ không ngờ đã thất khiếu chảy máu, đây đã xảy ra chuyện gì?
 
Sửng sốt nửa giây, Dược Thiên Sầu hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ sợ không phải nguyên nhân khác, mà chính hắn tạo ra tạp âm cao độ sản sinh sóng âm nên làm bị thương tên kia, dù sao hắn cũng là người ở kiếp trước sống trong thời đại khoa học kỹ thuật nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được sóng âm do tạp âm sản sinh cũng có thể giết người.
 
Ta kháo! Chó ngáp phải ruồi, nguyên lai là như vậy. Dược Thiên Sầu vui mừng, tốc độ vận chuyển phi kiếm đề cao cực hạn, thanh âm phát ra càng thêm chói tai làm những người quan sát chung quanh tâm thần muốn rối loạn.
 
Dược Thiên Sầu ngưng thần nhìn chằm chằm phản ứng của tên đệ tử trong quang tráo, thấy hắn quả nhiên run rẩy càng thêm dữ dội, hiểu được mình không đoán sai, lại nhét một nắm Hồi Khí Đan vào trong miệng, thầm nghĩ, vương bát đản, xem ngươi kháng tới khi nào.
 
Không bao lâu, mọi người bỗng nhiên phát hiện, Kim Cương Tráo phát sinh quang mang lúc sáng lúc tối, dù là đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ cũng đã nhìn ra có điểm không thích hợp. Dược Thiên Sầu liên tục cười nhạt, hắn rõ ràng nhìn thấy tên đệ tử kia hiện tại không chỉ thất khiếu chảy máu, dù là lỗ chân lông cũng đều chảy ra tơ máu, nhưng vẫn còn đang ngạnh kháng, chỉ sợ tử kỳ không xa.
 
Mọi người trên ban công tự nhiên cũng nhìn ra, Mạc trưởng lão thở dài nói: "Chỉ sợ sắp kết thúc!" Mọi người cũng cùng chung ý nghĩ, lặng lẽ không nói, chỉ có sắc mặt Âu Tứ Hải âm trầm đến dọa người.
 
"A…" Bỗng nhiên bốn phía sôi trào lên, chỉ thấy quang tráo bao trùm trên người tên đệ tử Tu Chân Các đột nhiên biến mất, cả người rốt cục cũng bại lộ ra, nhiễm đầy máu tươi tà tà ngã xuống.
 
"Ha!" Dược Thiên Sầu vẻ mặt mừng rỡ quát lớn một tiếng, dây dưa nửa ngày rốt cục thành công, hiện tại không động thủ còn chờ đến bao giờ, đạo lý chậm trễ sẽ biến hắn còn hiểu rõ! Gần trăm đạo hàn mang giống như đoạt thực vật, hướng tên đệ tử kia chen chúc phóng tới.
 
Ai cũng hiểu tên đệ tử kia chết chắc rồi! Âu Tứ Hải trên ban công nặng nề vỗ một chưởng lên lan can, môi mím chặt, sắc mặt âm trầm, không nói một câu. Phùng Hướng Thiên liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói chuyện. Nhưng Quan Uy Vũ lại giống như đang làm kẻ trộm, đồ đệ chiến thắng đối thủ lại không hiện ra một chút vui vẻ, trái lại lén lút quan sát những người chung quanh.
 
Một trận huyết vụ tung bay, phi kiếm hoàn thành sứ mệnh, hóa thành hàn quang quay về túi trữ vật của Dược Thiên Sầu. Đợi sau khi huyết vụ tan hết, trên mặt đất ngoại trừ một bãi vết máu thì thi cốt vô tồn, Dược Thiên Sầu phiêu nhiên rơi xuống đất, trường kiếm đạp dưới chân rơi vào trong tay, đi tới trước vết máu, một kiếm khơi lên thủ trạc nhầy nhụa máu me, không chút khách khí nhét vào túi trữ vật, tiện tay đem phi kiếm cắm vào vỏ kiếm sau lưng, làm như không có việc gì hoảng hoang du du hướng chỗ đệ tử Luyện Đan Các đi đến.
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.