Tinh Thần Châu

Chương 144: Giáo dục ngay hiện trường




"Nói miệng không bằng chứng!" Tiểu hài tử lộ ra thần tình hoài nghi nói: "Ngươi có chứng cứ gì có thể chứng minh ngươi là ca ca ta?"
 
"Đồ hỗn đản, ngươi tưởng mình thông minh, nếu thông minh còn bị người bắt cóc tới đây?" Dược Thiên Sầu lại gõ đầu nó, tiện tay bứt đứt dây thừng, đứng dậy nhìn chằm chằm Lưu Lực hỏi: "Việc này là do Dược Trường Bình cùng ngươi làm ra phải không?"
 
"Ngài thế nào biết? Chẳng lẽ nhị đương gia xuống núi đã nói cho ngài?" Lưu Lực lấy làm kinh hãi. Việc này chỉ có hắn và nhị đương gia biết được, hắn cũng không nói qua với bất luận kẻ nào, muốn nói cũng là nhị đương gia nói, hiểu ra, ra ngoài đường hỗn lại bán đứng cố chủ không phải là chuyện gì tốt.
 
Dược Thiên Sầu cười nhạo nói: "Với tính tình của Dược Trường Bình, chuyện gì làm đều đưa lên trên mặt, còn cần người khác tới nói? Về phần nhị đương gia của ngươi, ta xem hắn khó chịu, đã tống hắn đi đầu thai."
 
"Là hắn!" Bỗng nhiên tiểu hài tử chỉ vào gương mặt bị đánh sưng nói: "Chính là do tên Dược Trường Bình chết tiệt đánh ta, hắn gạt chúng ta ra khỏi thành, mặt ta do hắn đánh sưng đó."
 
"A! Ngài giết nhị đương gia…còn có hai vị huynh đệ?" Lưu Lực khiếp sợ nói.
 
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn tiểu hài tử không nói gì, quay đầu lại quan sát Lưu Lực, kỳ quái nói: "Ta nói Lưu Lực, ngươi có phải rời khỏi Phù Tiên Đảo thời gian quá lâu, hay đầu óc bị nước vào rồi? Ta giết vài người còn phải hồi báo với ngươi sao? Ngươi đừng theo ta dông dài, nếu không phải nể tình đã từng là đồng môn, đầu của ngươi đã sớm dọn nhà. Mau đi đem toàn bộ đám thủ hạ lâu la của ngươi tập trung lại, ta có chuyện muốn nói."
 
Lưu Lực trong nháy mắt như bị tháo hết sức lực, cụt hứng nói: "Dạ." Rồi chậm rãi đi ra ngoài.
 
Có lẽ bị trói đã quá lâu, Dược Vô Sầu đứng lên còn có chút khó khăn, Dược Thiên Sầu nhìn nó cười nói: "Còn đi được hay không? Có muốn ta bế ngươi không?"
 
Dược Vô Sầu thẹn quá thành giận nói: "Ai muốn ngươi bế! Ta tự mình đi." Bỗng nhiên lại hiếu kỳ hỏi: "Ngươi thật là ca ca ta?" Nói xong còn không ngừng quan sát người xa lạ này.
 
"Có thể thì đi theo ta." Dược Thiên Sầu lười vô ích với nó, thầm nghĩ, tên tiểu tử này thật quá cuồng, đều là mao bệnh do người lớn chiều hư trẻ con mà ra, nếu tiếp tục như vậy sau này sẽ có hại, ngày hôm nay sẽ cho đệ đệ tiện nghi ngươi hiểu thêm chút kiến thức, miễn cho không biết trời cao đất rộng.
 
"Đương, đương, đương…" Tiếng thanh la vang lên gấp gáp bên ngoài, toàn bộ sơn trại liền náo nhiệt. Lưu Lực đứng trên một đài gỗ, nhìn mấy trăm người bên dưới, mặt xám như tro tàn không rên một tiếng, tựa hồ đã dự cảm có chuyện gì không hay sắp phát sinh. Thế nhưng thực lực của Dược Thiên Sầu hắn vốn không khả năng đối kháng, nói khó nghe một chút, bóp chết hắn còn dễ hơn bóp chết con kiến.
 
Một đám lâu la chỉnh tề yên lặng đứng bên dưới đài, đáy lòng Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, kỷ luật cũng rất nghiêm minh, hắn quay đầu lại đưa mắt nhìn tiểu phá hài đang khập khiễng đi theo phía sau, nói: "Theo ta lên đây." Hắn dẫn đầu đi tới bên người Lưu Lực đang đứng, tiểu phá hài cố sức bò lên, còn chưa đứng vững, liền bị Dược Thiên Sầu níu cổ áo lôi qua.
 
"Ngươi buông, ta có thể đi." Tiểu phá hài giãy dụa vô hiệu, Dược Thiên Sầu chỉ vào một đám người phía dưới nói: "Vốn ngày hôm nay ta muốn buông tha bọn họ, thế nhưng ngươi nói phải san bằng nơi này, được, hôm nay ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."
 
Hắn vừa nói xong, Lưu Lực phác thông quỳ sụp xuống, liên tục cầu xin nói: "Cầu tiền bối buông tha bọn họ, bọn họ dưới chân núi đều trên có lão dưới có tiểu, người một nhà đều phải nhờ bọn họ kiếm tiền nuôi sống, nếu không phải sinh hoạt bị buộc bất đắc dĩ cũng sẽ không hộ tống ta lên núi vào rừng làm cướp làm tặc, nếu bị giết, người trong nhà không sống nổi nữa. Cầu tiền bối khai ân!"
 
Tất cả chúng lâu la sắc mặt đều kinh khủng, bọn họ đều thấy được thần thái khi Dược Thiên Sầu từ trên trời giáng xuống, đối với bọn họ mà nói, có thể phi hành trên bầu trời đều là nhân vật thần tiên, bây giờ thần tiên còn nói muốn giết bọn hắn, lúc này đều quỳ xuống cầu xin tha thứ, trong chốc lát, toàn bộ sơn trại đều là tiếng cầu xin tha thứ.
 
"Cái gì mà trên có già dưới có trẻ, những lời này chờ sau khi các ngươi chết, đi mà nói với những người bị các ngươi giết chết nghe đi. Nếu đi ra hỗn, phải hiểu rõ một đạo lý, đi ra hỗn sớm muộn phải trả, không phải không trả mà là do thời gian chưa tới." Giọng nói Dược Thiên Sầu băng lãnh trầm giọng chậm rãi nói.
 
"Đừng! Tiền bối ta van cầu ngươi, đừng!" Lưu Lực ôm chân hắn cầu xin nói.
 
"Cút!" Dược Thiên Sầu một cước đá văng hắn xuống đài, lại kéo xổng tiểu phá hài lên, quát: "Ngươi xem cho kỹ!" Kỳ thực Dược Vô Sầu đã có điểm mộng, hắn làm gì gặp qua có nhiều người quỳ xuống đất cầu xin như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Nói vừa xong, gần trăm đạo hàn quang từ trong túi trữ vật bay ra, hướng những người đang quỳ dưới đất điên cuồng phấp phới. Trong nháy mắt, máu tươi bay lên bốn phía, máu thịt bay ngang, tiếng kêu thảm thiết rung trời, như một mảnh lũ lụt. Tiểu phá hài đầu tiên sợ ngây người, chờ sau khi phản ứng, cả người lạnh run, một đôi tay nhỏ bé bưng kín đôi mắt, cũng không dám nhìn nữa.
 
Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, hôm nay giết người là để cho ngươi xem, không phải cho ngươi che mắt. Ngón cái và ngón trỏ kháp lên gáy tiểu tử, một đạo chân nguyên đưa vào trong cơ thể nó. Hai tay tiểu phá hài lập tức mềm nhũn nằm úp sấp xuống tới, con mắt lại trừng thật to, mắt thấy máu tanh, cuồng bạo, tùy ý giết chóc, vừa nói không ra lời, cũng không ngủ được, không động đậy, chỉ có thể nhìn, nghe, từng giọt nước mắt liên tục chảy xuống.
 
Lưu Lực nắm chặt hai tay, quỳ gối nơi đó rơi lệ đầy mặt, ngửa mặt lên trời gào thét. Nhưng những thanh phi kiếm đang tùy ý giết chóc lại không hề chạm tới hắn. Những người muốn chạy trốn lúc này bị vài đạo tinh mang cắt thành mảnh nhỏ. Còn có người muốn trước khi chết lao lên liều mạng với Dược Thiên Sầu, đáng tiếc cơ hội tới gần cũng không có, bị chặt ngang chân, khi té xuống hóa thành mảnh nhỏ.
 
Không bao lâu, phía dưới ngoại trừ Lưu Lực đã không còn một người sống, nơi nơi đều là những mảnh chân tay bị cụt vương vãi, máu loãng tụ tập thành từng vũng chảy đi, mùi máu tươi lan tỏa trong không khí nồng nặc.
 
Nên giết cũng đã giết xong, Dược Thiên Sầu thần thức khẽ động, trăm đạo hàn mang dùng khí thế bẻ gãy nghiền nát hướng các kiến trúc trong sơn trại bay tới, thanh âm rầm lập tan vỡ vang lên khắp nơi. Không bao lâu bụi mù nổi lên bốn phía, dù cột cờ đang dựng đứng cũng không buông tha. Hàn mang thu liễm, tiếng vang không còn, bốn phía rốt cục an tĩnh xuống tới, chỉ còn tiếng khóc nức nở không thành tiếng của Lưu Lực bên dưới đài.
 
Toàn bộ Bát Giác trại hoàn toàn thay đổi, chỉ có đài gỗ dưới chân Dược Thiên Sầu còn nguyên dạng, cô linh linh súc tại nơi đó. Dược Thiên Sầu bóp đầu tiểu phá hài qua nhìn, để nó nhìn chung quanh, nói: "Không phải ngươi muốn san bằng ở đây sao? Ta đã giúp ngươi làm được, nhưng ngươi lại xảy ra chuyện gì? Thế nào ngay cả xem cũng không dám xem, ngươi ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, dựa vào cái gì nói ra lời san bằng nơi này?"
 
"Ân?" Dược Thiên Sầu dùng một tay lôi nó lên, đối mặt với hai bàn tay đang che mặt quát: "Khóc? Ngươi khóc cái gì? Ngươi chỉ có chút lá gan, chút đảm lượng, cũng xứng nói ra lời như vậy?"
 
Nói xong xoay người nó lại, để cho nó nhìn thấy thảm cảnh bốn phía, lại quát: "Thấy được không, ta vốn không dự định giết bọn hắn, nhưng ngươi nói phải san bằng ở đây, được rồi, hiện tại đã san bằng, ngươi khóc cái gì? Ngươi hối hận? Vậy ngươi há mồm ở chỗ này gào thét cái gì? Hiện tại ta nói cho ngươi, nam tử hán đại trượng phu, phải chịu trách nhiệm đối với mỗi một câu mình nói ra, trước mắt chính là hậu quả lời ngươi nói mà không gánh vác, ở đây ngươi đã nhìn thấy rõ rồi chứ!"
 
Sau đó thấy đã giáo dục không sai biệt lắm, trường kiếm bắn ra, Dược Thiên Sầu lại cúi người nhấc lên Lưu Lực, dẫn theo một lớn một nhỏ hai người ngự kiếm bay đi. Ngay khi hắn vừa bay đi, đài gỗ ầm ầm sập, toàn bộ Bát Giác trại hoàn toàn bị san bằng…
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.