Tinh Thần Châu

Chương 135: Ngủ đông




Dược Thiên Sầu chấn động, thần thức lập tức thu trở về, hít sâu một hơi, ra sức xua tan sự mơ màng không cách nào lái đi được trong đầu. Sau khi ổn định lại nỗi lòng, âm thầm lắc đầu, có một loại nữ nhân, xem là tri kỷ, tồn tại trong tâm, hai người ở chung không lo cũng không sầu, thể xác và tinh thần thả lỏng an bình, là một khối niết bàn trong lòng nam nhân, không thể xúc phạm. Bạch Tố Trinh chính là hồng nhan tri kỷ của chính mình, tin tưởng dù hắn có muốn thân thể của nàng nàng nhất định cũng sẽ không cự tuyệt, phương thức rình coi có thể sử dụng trên người bất luận nữ nhân nào, nhưng không thích hợp trên người nàng.
 
Hai người chờ một thời gian, nữ đệ tử được phân phó đi chuẩn bị nước tắm rửa bỗng nhiên xông vào, thần tình kích động nói: "Phí trưởng lão, Phù Dung sư tỷ, nàng…nàng…ngài mau đi xem một chút đi!"
 
"Đã biết!" Phí Đức Nam vung tay lên, sau đó quay đầu lại hung hăng trừng Dược Thiên Sầu, liền bỏ chạy ra ngoài. Ý tứ phảng phất nói cho hắn, nếu nữ nhi của ta có gì bất trắc, ngươi chờ coi. Dược Thiên Sầu từ thần tình nữ đệ tử kia phán đoán, phỏng chừng là chuyện tốt, bằng không cũng sẽ không kích động như vậy, liền đi theo sau.
 
Hai người chân trước tiếp chân sau đi tới gian phòng, vừa đi vào, Phí Đức Nam liền dừng phắt lại, Dược Thiên Sầu từ phía sau hắn lòe ra, cũng sững sờ nơi đó. Một nữ tử tinh thần hoảng hốt ngồi ngay ngắn trước một tấm gương đồng, bàn tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt, thấy có người tiến đến, chậm rãi quay đầu lại, hình dạng khuynh quốc khuynh thành bày ra trước mắt.
 
Ta kháo! Mỹ nữ này là Phù Dung? Dược Thiên Sầu mở to hai mắt nhìn, mỹ nữ trước mắt nếu không nhìn vào dung mạo, vóc người xác thực là vóc người của Phù Dung, chỉ là khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, cùng trước đây đúng là cách biệt một trời. Phí Đức Nam cả người run lên, lão lệ ngang dọc gật đầu nói: "Giống, giống, giống mẹ con."
 
Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn về phía hắn, trách không được ngươi sau lưng lão bà trộm tình, nguyên lai tình nhân còn đẹp hơn lão bà ngươi.
 
"Dược Thiên Sầu!" Phù Dung đứng lên, ngượng ngùng hô một tiếng.
 
Dược Thiên Sầu gãi đầu, ngại ngùng cười nói: "Diện mạo nguyên lai của sư tỷ không ngờ đẹp như thế, hắc! Thực sự là nghĩ không ra." Nhớ tới trước đây hắn ở Tang Thảo Viên mắng người ta là xấu xí, thật có điểm ngại ngùng nha.
 
Lúc này Phù Dung xấu hổ cúi đầu. Nữ đệ tử một bên nói: "Trưởng lão, ta giúp sư tỷ chải đầu." Phí Đức Nam như được an ủi lau nước mắt, ha ha cười nói: "Tốt tốt, chúng ta đi ra ngoài." Nói xong lôi kéo Dược Thiên Sầu đi theo ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Hai người đi ra ngoài, trở về gian phòng khi nãy, Phí Đức Nam hốt nhiên xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, dáng tươi cười trên mặt cũng không còn hình bóng, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Một lò đan đó ngươi luyện ra mấy viên?"
 
Đáy lòng Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, xem ra gương mặt nữ nhi ngươi đã trị xong, không còn buồn phiền thì muốn trở mặt với lão tử, mặt hắn không đổi sắc nói: "Nguyên bản một lò là phải luyện mười viên, kết quả ra lô phế đi chín viên, may còn một viên thành đan, nếu không gương mặt sư tỷ…" Nói tới đó lắc đầu.
 
Mười viên hỏng chín viên? Vùng lông mày Phí Đức Nam cau lại, không tin tưởng, chuyển hướng một bên thản nhiên nói: "Bên trong chỉ sợ không phải linh thảo tầm thường đi! Bằng không khẳng định không có kỳ hiệu như vậy."
 
"Ân! Tin tưởng khuôn mặt của sư tỷ có thể thanh xuân vĩnh trú." Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng trả lời.
 
Phí Đức Nam động dung quay đầu lại nói: "Là linh thảo gì vậy? Không ngờ có thể thanh xuân vĩnh trú?"
 
"Nếu như Quỷ Tướng Quân không nói sai, tin tưởng không chỉ có thể thanh xuân vĩnh trú, từ nay về sau còn bách độc bất xâm." Dược Thiên Sầu theo dõi hắn, chậm rãi nói: "Quỷ Tướng Quân nói linh thảo kia gọi là Ưu Đàm Bà La Hoa, không biết Phí trưởng lão có nghe nói qua không?"
 
Cả người Phí Đức Nam chấn động, trong mắt dấy lên hai luồng tinh mang, một lúc lâu mới khôi phục bình thường, bật hơi than thở: "Đối tốt với hài tử Phù Dung một chút, sau này có địa phương nào cần ta giúp đỡ thì cứ đến tìm ta."
 
Hừ! Biết Ưu Đàm Bà La Hoa là không thể nuôi trồng, nữ nhi ngươi đã dùng, còn muốn suy tính ta? Loại thiên tài địa bảo này một mình dùng hậu quả là gì ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta. Lão già kia, thiếu nhân tình là phải trả! Dược Thiên Sầu bất động thanh sắc gật đầu nói: "Đã biết, ta về trước."
 
….
 
Sau sự kiện Yêu Quỷ Vực, Phù Tiên Đảo dần dần khôi phục lại bình thường. Tại Luyện Đan Các, Dược Thiên Sầu không thể nghi ngờ là người tự tại nhất, thiếu Nghiêm Thù cản tay, càng không có ai quản hắn, hơn nữa danh khí bên ngoài, lại là đệ tử thân truyền của Quan Uy Vũ, Luyện Đan Các cũng không quản hắn, cũng không an bài cho hắn làm việc gì. Mà hắn cũng rất điệu thấp, tới lui một mình, đối mặt với tất cả mọi người vĩnh viễn lộ ra dáng tươi cười, không hề cùng kẻ nào tranh điều gì, cũng không cùng kẻ nào phát sinh xung đột, hơn nữa thường thường ra tay rất rộng rãi.
 
Về phần đệ tử các mạch, hắn hầu như cũng không lui tới, ngoại trừ một gã đệ tử tên Trình Canh của Tục Vật Điện thường đến tìm hắn, còn có Cổ Thanh Vân của Tu Chân Các. Nói chung, Dược Thiên Sầu hoàn toàn tiến nhập thời kỳ ngủ đông.
 
Nhưng ở phía sau nơi mà người khác nhìn không thấy, Dược Thiên Sầu lại dị thường bận rộn, đầu tiên phải tìm thời gian mấy tháng kiến tạo một tòa cung điện nguy nga trên đỉnh ngọn núi trong Ô Thác Châu. Sau đó ngoại trừ chuyên tâm tu luyện, hay bồi Quan Vũ luyện binh, trong quá trình khẳng định có một ít người không chịu nghe quản giáo, lúc này liền bị Bạch Tố Trinh dùng thủ đoạn sấm sét trực tiếp hóa thành tro bụi, không thể không nói, có đôi khi giết gà dọa khỉ có tác dụng thật lớn.
 
Song song Dược Thiên Sầu không ngừng đối với những người này tiến hành giáo dục tư tưởng chính trị, hơn nữa có linh thạch cùng linh đan thật dày đãi ngộ, quân tâm dần dần ổn định, đương nhiên một ít thủ đoạn cũng không tránh được phải sử dụng. Về phần huấn luyện bình thường, hắn rất ít nhúng tay, nhưng lại bình thường tiến hành cải tạo quan niệm đối với Quan Vũ, để hắn đơn độc học tập. Hắn đối với Quan Vũ yêu cầu quân đội quý tại tinh, phải tập ám sát, ẩn núp, đánh bất ngờ những phương thức giết địch hữu hiệu đều tập trung, cần phải làm được không xuất thì thôi, vừa ra phải thắng.
 
Nhiệt tình của Quan Vũ đối với việc này đúng là ngoài dự đoán mọi người, toàn tâm đầu nhập, đối với những phương thức tác chiến của đủ loại đặc chủng cùng phương thức huấn luyện do Dược Thiên Sầu giảng giải càng cảm thấy chấn kinh, những lý niệm tư tưởng vượt mức quy định là chuyện mà hắn chưa từng nghĩ đến. Đồng thời Dược Thiên Sầu còn cho Quan Vũ một câu cảnh cáo: Binh hùng hùng một người, phải biến thành hùng hùng một đoàn thể.
 
Huấn luyện bộ đội tiến nhập vào quỹ đạo, Dược Thiên Sầu ngoại trừ bình thường ở trong huấn luyện tra tìm vấn đề và cung cấp ý kiến, lại bắt đầu đem đại lượng thời gian tập trung trên người Trần Phong, tự mình dạy hắn luyện đan, nghiên cứu luyện khí và chế phù. Pháp quyết và tài liệu luyện khí đều do hắn nhờ Trình Canh ở bên ngoài mua về, đương nhiên phí chạy chân cũng phải không ít, đối với chuyện tốt như vậy Trình Canh cũng làm không biết mệt, dù sao cũng là tiện đường, chỉ cần ngươi không nói ta không nói, ngươi tốt thì ta cũng tốt.
 
Đảo mắt lại đã đến thời gian Phù Tiên Đảo phân phát Trúc Cơ Đan, Dược Thiên Sầu phân chút tâm tư trên ba người Lăng Phong, ba người quả nhiên không làm hắn thất vọng, hết thảy lại thất bại. Mà hạ tràng ba người phải đối mặt đương nhiên là bị trục xuất Phù Tiên Đảo.
 
Dược Thiên Sầu ngồi trên ghế đá, đánh giá ba người đang ủ rũ trước mắt, phía sau hắn đang đứng một vị tuyệt đại giai nhân, đang nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn. Người này cũng không phải ai khác, chính là Phù Dung. Từ sau khi vết sẹo trên mặt trị lành, Phù Dung rốt cục đã có dũng khí đi ra ngoài gặp người, nhưng khi đi ra đường nhỏ thường thường chỉ từ hai điểm tạo thành một đường, Vạn Phân Viên cùng nơi ở của Dược Thiên Sầu qua lại, chưa bao giờ đi địa phương khác, ở trong mắt nàng, chỉ có Dược Thiên Sầu là người duy nhất mà nàng tin tưởng.
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.