Tinh Thần Châu

Chương 1191: Hại người hại mình




"Dược Thiên Sầu....."
 
Từng..., chuỗi..., thanh âm kinh hô dấy lên bốn phía xung quanh.
 
Dược Thiên Sầu ngã ngửa ra, nhưng may mắn đã có Bạch Tố Trinh cùng Khúc Bình Nhi nâng đỡ, chúng nhân vội vàng chạy tới bao vây quanh người của Dược Thiên Sầu, trong khoảnh khắc tất cả đều nhốn nháo lên.
 
Trần Phong chợt ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt tràn đầy vẻ cô tịch cùng bất đắc dĩ. Còn hai mẹ con Tiếu Uyển Thanh thì lại kinh hãi đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ qua chỉ mắng Dược Thiên Sầu một câu, thế nhưng hắn lại phún huyết hôn mê bất tỉnh. Hai người nhất thời có chút sợ hãi, vốn tưởng rằng kéo Trần Phong tới đây, thì Dược Thiên Sầu sẽ không dám làm gì bọn hắn trước đám đông. Nhưng chuyện đã tới nước này, hai mẹ con nàng không hoảng hốt mới là chuyện lạ.
 
Hồng Thái Long đồng dạng cũng sốt ruột, nhiệm vụ Đại Thiên Chưởng Hình Sứ của Dược Thiên Sầu vẫn còn chưa xong, nếu Dược Thiên Sầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn quả thực là sẽ vô pháp quay trở về báo cáo kết quả công tác. Lúc này không khỏi quýnh lên chen chân vào giữa chúng nữ, bắt lấy thân thể Dược Thiên Sầu, kiểm tra một phen.
 
"Hắn thế nào rồi?" Cả đám người tâm tình lo lắng bất an dò hỏi.
 
"Thực ra là không có bị thương." Hồng Thái Long lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Nhưng do bi thống quá độ không có chỗ phát tiết, nên thành ra như vậy. Chuyện này càng phiền toái hơn, bởi vì là tâm bệnh nên không có thuốc nào chữa khỏi, tu hành giả sợ nhất là chuyện này. Nếu như chính bản thân hắn không tự thoát ra khỏi tâm ma, thì sẽ trở thành một con người tàn phế, đần độn ngu ngốc mãi mãi."
 
Vừa nghe đến đây, thì ánh mắt của chúng nhân cơ hồ đều quẳng ném về phía một nhà ba người Trần Phong, ánh mắt như muốn tóe lửa. Trần Phong hổ thẹn chậm rãi cúi đầu xuống, còn hai mẹ con Tiếu Uyển Thanh thì không giấu nổi nét hoảng sợ lộ ra trên khuôn mặt.
 
Đúng lúc này, Khúc Bình Nhi bỗng nhiên bước ra khỏi đám người, trong nhãn tình chan chứa nước mắt, bi phẫn nói: "Rốt cuộc các ngươi muốn cái gì? Ta đã đáp ứng sẽ cầu hắn thả các ngươi đi ra ngoài rồi mà. Vì sao các ngươi ngay cả một chút tình cảm cuối cùng vẫn không muốn giữ lấy?"
 
Tiếu Uyển Thanh khí thế đã hổ thẹn ba phần, nỉ non giải thích: "Ngươi đáp ứng qua bao nhiêu lần, nhưng nhiều năm rồi vẫn luôn luôn không có tin tức. Trừ bỏ ngươi nói hắn còn chưa quay về, thì hắn đi biền biệt vô ảnh vô tung, chúng ta làm sao biết hắn đã từng quay về đây chưa, hay ngươi cũng chưa nói gì, hoặc là hắn không có đáp ứng. Hiện giờ, hắn đã trở lại, chúng ta tự nhiên là muốn tìm hắn đòi hỏi công đạo rồi."
 
"Công đạo?" Vi Xuân Thu trừng mắt lạnh nhìn chằm chằm vào ba người, nâng tay lên vuốt chòm râu bên khóe miệng, cười hắc hắc nói: "Một khi đã bước chân vào con đường tu hành, không phải ngươi chết thì chính là ta chết, lại còn muốn đòi hỏi công đạo cái gì. Hay là...."
 
Hắn chậm rãi bước lên: "Hay là để ta cho các ngươi một cái công đạo nhé!"
 
Ngữ khí lúc này nghe như đã động sát tâm.
 
Quan Vũ cuống quýt bước lên ngăn cản, hướng mọi người chắp tay thở dài nói: "Có chuyện gì mọi người từ từ nói, không cần phải náo nhiệt bạt kiếm giương cung!"
 
"Đừng cãi nhau nữa!" Bạch Tố Trinh sâu kín thở dài, bước ra khỏi đám người, dùng ánh mắt băng sương nhìn một nhà ba người, nói: "Sự tình hôm nay ta sẽ thay mặt Dược Thiên Sầu làm chủ, các ngươi không phải là muốn ly khai sao? Nhân gian, Tiên giới, Minh giới, ba cái địa phương Dược Thiên Sầu đều có thể tùy ý xuất nhập. Các ngươi muốn đi đâu cũng được. Chờ sau khi hắn khỏe lại, ta sẽ kêu hắn đưa các ngươi đi."
 
Trần Phong yên lặng không nói gì, còn hai mẹ con Tiếu Uyển Thanh thì to nhỏ thương lượng với nhau một lúc, vẫn cảm thấy đến Tiên giới tốt hơn so với Minh giới hoặc Nhân gian, phong cảnh thần tiên rong chơi khắp nơi là bao nhiêu tu sĩ ở nhân gian đang thiết tha mơ ước ah!
 
Sau khi có kết quả, Tiếu Uyển Thanh liền cắn răng nói: "Bạch Tố Trinh! Đây là chính ngươi tự mình đáp ứng, không phải cả nhà chúng ta bức ép ngươi, tất cả mọi người đều đã nghe thấy, hy vọng ngươi không có nuốt lời. Một nhà ba người chúng ta muốn đến Tiên giới!"
 
Lời này vừa nói ra, trong lòng mấy người ở đương trường đều thổn thức cảm khái không thôi. Hiện giờ khắp nơi trong tam giới đều chém giết bừa bãi, người chết nhiều vô số kể, ở đây thanh nhàn sống yên ổn không thích, cố nhiên lại muốn đến Tiên giới, nơi Ma đạo hùng bá, đây không phải là muốn đi tìm chết hay sao?
 
"Ta tự nhiên sẽ không nuốt lời! Chờ Dược Thiên Sầu khỏe mạnh, ta sẽ kêu hắn đưa cả nhà các ngươi đến Tiên giới." Bạch Tố Trinh nói xong, liền dứt khoát xoay người, giúp Dược Thiên Sầu tiến vào bên trong. Còn cả nhà Tiếu Uyển Thanh thì cũng xám xịt rời đi....
 
Mấy người vây quanh đem Dược Thiên Sầu mang vào một gian phòng bên trong Phiêu Miểu Cung, vừa đặt hắn nằm xuống giường thì phát hiện, thần sắc của hắn xám như tro tàn, nhưng hai má lại đỏ hồng giống như người say rượu, cực kỳ bất thường.
 
Hồng Thái Long hít sâu một ngụm lãnh khí, nói: "Người này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn tự tuyệt sinh cơ hay sao? Mau mau giúp hắn vận chuyển cơ năng thân thể. Trong đầu hắn đang có ý niệm muốn tự tuyệt."
 
Nghe vậy, mấy người không khỏi chấn kinh, nhất tề đều muốn ra tay trợ giúp. Nhưng Hồng Thái Long đã rống lên: "Nhiều người động loạn như vậy, muốn làm cho hắn tàn phế hay sao? Mọi người luân phiên thay thế nhau, đừng cho thân thể của hắn đình chỉ vận chuyển cơ năng."
 
Chúng nhân răm rắp tuân lệnh, nhưng ai cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, cuối cùng vẫn là Bách Mị Yêu Cơ bước lên tiên phong, giúp đỡ Dược Thiên Sầu đang hôn mê bất tỉnh, vận công khu động nhục thể.
 
"Tên vương bát đản này!" Hồng Thái Long ở trong phòng đi tới đi lui, ngoài miệng thì cằn nhằn mắng: "Cái gã tâm ngoan thủ lạt này rốt cuộc là đang suy nghĩ gì vậy. Hiện giờ người chết đã không ít, khổ sở trong lòng tất cả mọi người đều có thể lý giải. Nhưng bằng vào cái thứ da mặt dày như hắn, chịu đả kích thất bại còn chưa đến mức tìm đường quyên sinh ah!"
 
Đúng lúc này, thanh âm bên trong gian phòng đột nhiên yên tĩnh xuống, nhãn tình của chúng nhân đều tập trung lên trên người của Dược Thiên Sầu, chỉ nghe thấy trong miệng hắn bắt đầu phát ra thanh âm nỉ non. Chúng nhân lập tức nghiêng tai ngưng thần lắng nghe, nhưng thanh âm có vẻ hàm hồ, nghe không rõ ràng lắm: "....Tử Hà, cái mông của ngươi thật là đàn hồi, cho ta cảm thụ thêm một chút nữa đi...."
 
Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng theo diễn cảm trên nét mặt mọi người xem ra, thì bản thân mình không có nghe lầm. Cuối cùng, mọi người dùng ánh mắt hoài nghi quẳng ném về phía Hồng Thái Long, giống như đang hoài nghi về lời nhận xét bệnh trạng lúc trước của hắn. Ở trong hôn mê mà còn nói ra những lời ong bướm này, chẳng lẽ trong đầu Dược Thiên Sầu thật sự là có ý niệm muốn đi tìm chết hay sao?
 
Hồng Thái Long nghẹn họng trân trối không biết giải thích như thế nào. Còn Nhan Vũ đang ngồi ở bên giường cũng nín khóc, mỉm cười nói: "Tên hỗn đản này, quả nhiên là sắc tâm không thay đổi chút nào. Hôn mê cũng nằm mơ tới những chuyện tình loạn thất bát tao kia."
 
Đột nhiên, lại thấy chúng nhân kinh hô: "Bất hảo!"
 
Vừa nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt của Dược Thiên Sầu tuy rằng đang mang bộ dáng tươi cười cợt nhả, nhưng khóe miệng thì lại chảy ra nước mắt. Càng nghiêm trọng hơn chính là, nước mắt dần dần chuyển sang màu hồng sắc, cuối cùng trực tiếp chảy ra máu tươi, giống như là đang khóc ra máu bình thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Chúng nhân không khỏi cuống quýt, không biết vì sao mà hắn thương tâm đến tình trạng này, rõ ràng mới vừa rồi còn nghe thấy những lời ong bướm chói tai ah!
 
Hồng Thái Long vội vàng bước đến, kiểm tra thân thể một chút, hồi lâu sau mới chậm rãi thở phào ra, nói: "Thân thể không có việc gì, khóc ra là tốt rồi, phát tiết được hết ra bên ngoài mới là chuyện tốt."
 
Dứt lời, liền quay sang nhìn Bách Mị Yêu Cơ nói: "Tiếp tục giúp hắn duy trì vận chuyển cơ năng bình thường, đừng có dừng tay! Tên hỗn đản này đầu óc có bệnh, không cẩn thận lại muốn quyên sinh thì hỏng bét!"
 
Mọi người nghe hắn nói bệnh tình đang chuyển biến tốt, nhiều ít cũng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng đột nhiên lại thấy hắn xoay người hỏi: "Ai là Tử Hà?"
 
Phù Dung lau nước mắt, cúi người hành lễ đáp: "Chính là một trong hai mẹ con vừa rồi hắn bắt đi, Yến Tử Hà cũng chính là muội muội của Yến Truy Tinh, thời gian hắn vừa bước chân vào con đường tu hành thì hai người quen nhau, ở trên Phù Tiên Đảo giống như còn có một đoạn tình cảm. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì, có thể là do Yến Truy Tinh, mà hai người không còn qua lại với nhau thêm nữa."
 
Hồng Thái Long nga một tiếng, nhìn Dược Thiên Sầu trầm ngâm gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, nếu không tốt thì người này đã giết chết hai mẹ con kia rồi!"
 
Nghe vậy, mọi người chỉ trầm ngâm suy tư mà không lên tiếng, đều cho rằng Dược Thiên Sầu bởi vì sát hại tình nhân cũ mà thương tâm quá độ. Nhưng mọi người không biết Dược Thiên Sầu giết theo cách nào, mà bản thân lại tổn thương đến tình trạng này....
 
Tiên giới....
 
Mê Huyễn Tiên Thành đã bị phá hủy, Vạn Cổ Thông Vạn Thánh Sơn liền bị Tam Dạ Ma Quân chọn làm điểm dừng chân.
 
Trong hậu viện Vạn Thánh Cung, Tam Dạ Ma Quân đang khoanh tay mà đứng, Lý công công cũng bồi ở bên cạnh, hai người trầm ngâm nhíu mày nhìn Yến Truy Tinh đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường. Thanh Thiên đại ma vương thì ngồi ở bên giường chăm sóc Yến Truy Tinh.
 
"Mẫu thân..., muội muội....Dược Thiên Sầu..., ta muốn giết ngươi." Yến Truy Tinh đang chìm trong cơn hôn mê, lắc lắc đầu nghiến răng thốt ra những câu vô nghĩa. Tuy rằng tinh thần của hắn vẫn bình thường, nhưng luôn luôn chìm sâu trong trạng thái hôn mê, ngay cả Tam Dạ Ma Quân cùng Lý công công đều thúc thủ vô sách cứu chữa.
 
"Tên Dược Thiên Sầu này quá mức ngoan độc, quả nhiên là một cái phương pháp giết người trong vô hình ah!" Tam Dạ Ma Quân nhìn Yến Truy Tinh than thở nói: "Trước mắt bao nhiêu người, phát sinh chuyện như vậy, mặc cho là ai cũng đều không thể chịu nổi....Haiizz! Dược Thiên Sầu một ngày còn không chết, thì Yến Truy Tinh liền không có mặt mũi đi ra nhìn người trong thiên hạ nữa! Huống chi hắn còn là phó cung chủ Ma cung, hơn nữa chuyện này xảy ra ngay ở dưới mí mắt chúng ta, khiến cho uy tín của Ma giới chúng ta gặp đả kích trầm trọng!"
 
"Hắn cứ như thế này cũng không phải là biện pháp tốt." Lý công công sắc mặt ngưng trọng nói: "Đã qua liên tục mười ngày vẫn không ngừng thổ huyết, chẳng quản tu vi cao siêu tới đâu, cũng không người nào có khả năng chịu đựng nổi ah! Phải nghĩ biện pháp hóa giải tâm ma của hắn, để giúp cho hắn tỉnh lại!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.