Tinh Thần Châu

Chương 1183: Lời thỉnh cầu ngoài ý muốn!




Trong cơ sở ngầm dưới lòng đất, Thận Vưu bị giam lỏng chẳng những không sợ hãi chút nào, tương phản tâm tình còn nới lỏng hơn ít nhiều.
 
Đối với hắn mà nói, có thể an bình ở nguyên một chỗ nào đó, hảo hảo tu luyện so với bất cứ chuyện gì cũng đều tốt hơn. Hắn thật lòng không muốn đi mạo hiểm khắp nơi cùng Dược Thiên Sầu. Trong trí nhớ của hắn, mỗi khi đi theo Dược Thiên Sầu sẽ không có lúc nào không phải đề phòng, hơn nữa còn sẽ làm những chuyện tình dọa người không thể tưởng tượng ra nổi!
 
Còn Hồng Thái Long thì chắp tay sau lưng, thoắt ẩn thoắt hiện khắp nơi bên trong cơ sở ngầm dưới lòng đất, hắn đối với chuyện tình Dược Thiên Sầu ở nhà xử lý việc riêng không có bao nhiêu hứng thú. Lúc này, Dược Thiên Sầu đang cùng Vi Xuân Thu và Vân Bằng bàn bạc cái gì đó, bỗng nhiên ánh mắt quẳng ném về phía bên kia hồ thạch bích ở dưới cơ sở ngầm, một nữ nhân thân mặc áo trắng tinh khiết thướt tha đang dịu dàng nhìn hắn, mỉm cười thản nhiên.
 
"Khụ khụ! Cứ như thế đi." Dược Thiên Sầu vừa nói dứt lời, thì đã trực tiếp lắc mình bay đến phía đối diện, Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng vươn tay ra đón hắn, hai người nhìn nhau mỉm cười, dắt tay nhau xoay người tiến vào một cái hang động cách đó không xa.
 
Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng đưa mắt nhìn nhau, người trước dựng râu trừng mắt hứ thanh nói: "Tên gia hỏa không có nhân tính này!"
 
Trong hang động tu luyện của Bạch Tố Trinh, có bày một chiếc sạp dài sạch sẽ, Dược Thiên Sầu thoải mái ngả lưng nằm xuống, đầu gối lên trên đùi của mỹ nhân, hai mắt mở to ra ngắm nhìn Bạch Tố Trinh đang cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của mình, hỏi: "Như thế nào? Chúng ta nói chuyện ồn ào làm phiền tỷ sao?"
 
Bạch Tố Trinh lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Có kết giới cách âm cho nên cũng không nghe được thanh âm của mấy người, là đang muốn tản bộ, đi ra ngoài một chút thì nhìn thấy đệ."
 
"A! Nguyên lai là như vậy! Đúng rồi, có chuyện này muốn kể cho tỷ nghe." Dược Thiên Sầu nằm ở trên đùi của Bạch Tố Trinh, đem những chuyện xảy ra gần đây ở nhân gian nói ra. Sau đó nhìn không chuyển mắt, quan sát thần sắc biến hóa trên khuôn mặt của Bạch Tố Trinh.
 
Bạch Tố Trinh nhíu mày ngưng thần lắng nghe, sau đó hơi nâng tay lên nói: "Ta hiểu được ý của đệ, chờ khi nào đệ cảm thấy thích hợp, thì chúng ta cùng nhau quay về nhà của ta một chuyến, ta sẽ đưa toàn bộ mọi người trong Tuyết Hồ Tộc, chuyển đến một địa phương khác an toàn hơn!"
 
Đối với tri kỷ thấu hiểu lòng mình, Dược Thiên Sầu không biết nên nói gì cho phải, khẽ vươn tay lên nắm lấy bàn tay mềm mại đang vuốt ve khuôn mặt của mình, hốt nhiên toát ra nụ cười xấu xa nói: "Ta chợt nghĩ, mối quan hệ của chúng ta có nên tiến thêm một bước nữa hay không nhỉ?"
 
"Tiến thêm một bước nữa?" Bạch Tố Trinh ngẩn ra, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng xem đây là ý tứ gì, thì Dược Thiên Sầu đã cầm bàn tay mềm mại của nàng áp sát vào má mình.
 
Rất nhanh, Bạch Tố Trinh đã minh bạch ý tứ của hắn, nhất thời hai gò má ửng hồng, trong mắt toát ra quang mang ngượng ngùng, vòng eo mềm mại khẽ cúi xuống, đem môi son chủ động dán lên trên môi của Dược Thiên Sầu, nhiệt khí trên người đối phương, nhất thời đã thiêu đốt lên lửa tình ở trong lòng của hai người.
 
Thấy nàng đáp ứng rồi, Dược Thiên Sầu cũng thú huyết sôi trào, đột nhiên xoay người phóng ngã Bạch Tố Trinh xuống giường. Bạch Tố Trinh khẽ "ân" một tiếng, hai người miệng không tách rời, đầu lưỡi hòa quyện cùng nhau, bàn tay thô ráp của Dược Thiên Sầu cao thấp sờ loạn trên người Bạch Tố Trinh. Ngay khi hắn cởi vạt áo của Bạch Tố Trinh, phơi bày ra một mảnh da thịt tuyết trắng, bàn tay vừa chạm vào làn da trơn mềm, thì đột nhiên từ bên ngoài truyền vào thanh âm của Hồng Thái Long: "Dược Thiên Sầu! Ngươi đang ở đâu thế?"
 
Thanh âm này mười phần trung khí, chỉ sợ ngay cả người ở bên ngoài cơ sở ngầm cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
 
"Ta kháo!" Nghe được thanh âm này, Dược Thiên Sầu chợt ngẩng đầu lên ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp tuyệt mỹ đang thở gấp dưới thân thể, cũng bất cứ giá nào nói: "Mẹ kiếp! Mặc kệ hắn, chúng ta làm chính sự trước đã!"
 
Nhưng lúc này, Bạch Tố Trinh đã vươn tay lên ngăn cản, khuyên nhủ nói: "Đệ cứ đi làm chuyện tình của mình trước đi, có người ở bên ngoài ta cảm thấy không thoải mái. Lần sau hãy đến tìm ta, chúng ta sẽ tìm nơi khác an tĩnh hơn!"
 
Đợi lâu như vậy mới được nhấm nháp thịt thiên nga, không ngờ lại bị người khác phá đám! Dược Thiên Sầu nhất thời bi phẫn không thôi, nhảy dựng lên phóng vút ra bên ngoài, đồng thời ở bên ngoài cũng vang lên tiếng rống giận của hắn: "Hồng Thái Long! Ngươi là cái thứ không có giáo dưỡng, lão tử đang làm chuyện tình rất trọng yếu, nhưng lại bị tên súc sinh nhà ngươi ngang nhiên phá đám."
 
Bạch Tố Trinh ngồi thẳng dậy, sửa sang lại xiêm y đang hỗn loạn của mình, nghe thấy tiếng mắng chửi của Dược Thiên Sầu từ bên ngoài truyền vào, chính nàng cũng nhịn không được mà âm thầm cười trộm. Sau khi quần áo tóc tai gọn gàng như cũ, thì nàng mới bước đi ra ngoài.
 
Đang nhiên bị mắng đến mức đầu óc choáng váng, rốt cuộc thì Hồng Thái Long cũng chờ được tới lúc Dược Thiên Sầu nghỉ lấy hơi, lúc này liền ngạc nhiên nói: "Phá đám ngươi cái gì chứ...."
 
Thanh âm còn chưa dứt, thì ánh mắt đã quẳng ném về phía môn khẩu hang động, chỉ thấy một vị nữ tử hoa dung xinh đẹp, dáng người yểu điệu thướt tha đang đứng ở đó mà nhìn mình gật đầu, xem như là chào hỏi. Đồng dạng, đó cũng chính là nơi mà Dược Thiên Sầu vừa phóng vút ra.
 
Vi Xuân Thu, Vân Bằng cùng Thận Vưu ngoảnh đầu nhìn về phía bên này, Hồng Thái Long nhất thời cũng minh bạch chính mình đã phá hỏng cái chuyện gì tốt của đối phương, lúc này hung hăng vỗ trán nói: "Hóa ra tiểu tử ngươi đang mài đao đốn củi, ta sai lầm rồi! Ta sai lầm rồi Ngươi hãy tiếp tục đi thôi, ta tránh.., ta tránh..., cam đoan rằng sẽ không quấy rầy ngươi nữa."
 
Hồng Thái Long liên tục phất tay ý bảo Dược Thiên Sầu quay về, còn mình thì xoay người ly khai. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
"Bà ngoại ngươi!" Dược Thiên Sầu chửi ầm lên, chỉ hận không thể xông đến phóng cho hắn hai cước, bầu không khí đã hỏng mất rồi, ngươi tiếp tục tránh đi thì có tác dụng cái rắm gì nữa.
 
Hồng Thái Long làm như không nghe thấy, đang mải miết tìm một cái động khác bò vào, quay mắt nhìn về phía sau, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi...."
 
Đúng lúc này, Trương Bằng từ bên ngoài chạy vào hang động ngầm, hắn cũng là nghe thấy tiếng gọi của Hồng Thái Long lúc trước, nên mới biết sư phụ đã quay về. Vừa lúc có chuyện muốn tìm, nào ngờ liền được chứng kiến một màn sư phụ đang phát hỏa, cho nên đã đứng khựng lại không biết phải làm gì.
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Trương Bằng, biết hắn không có chuyện gì sẽ không đến đây. Vì thế nén giận, tạm thời ném Hồng Thái Long sang một bên, đi tới hỏi: "Có chuyện gì không?"
 
Trương Bằng ngẩn ra, rất nhanh đã nhớ chính mình đang tìm sư phụ là bởi vì có chuyện, lúc này liền vội vàng trả lời: "Văn Thụy tìm ngài mấy lần, nhưng đáng tiếc ngài luôn luôn không có ở đây."
 
"Văn Thụy?" Dược Thiên Sầu dừng một chút, sau đó cau mày nói: "Văn Thụy của Văn gia?"
 
"Dạ." Trương Bằng gật đầu xác nhận.
 
Dược Thiên Sầu không khỏi kì quái: "Hắn tìm ta làm gì? Đi, đi xem nào!"
 
Phòng hội nghị bên trong căn cứ, Dược Thiên Sầu chờ đợi không mất bao lâu, thì đã trông thấy Trương Bằng dẫn Văn Thụy tới đây. Văn Thụy vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu thì đã vội vàng hành lễ: "Bái kiến Chưởng Hình Sứ!"
 
"Ha ha! Đều là người quen cũ, ngồi đi!" Dược Thiên Sầu vừa ngồi vừa tò mò hỏi: "Nghe nói ngươi tìm ta mấy lần, có chuyện gì không?"
 
Lúc này Văn Thụy không ngồi, mà bước đến trước mặt Dược Thiên Sầu chắp tay nói: "Thuộc hạ có một chuyện muốn hỏi thăm, đáng tiếc là không tìm hiểu được chút tin tức nào. Cho nên muốn thỉnh giáo Chưởng Hình Sứ..."
 
Dược Thiên Sầu trong mắt lóe ra quang mang, đại khái cũng đoán ra Văn Thụy muốn thỉnh giáo mình cái gì, nhưng biểu tình trên mặt vẫn mỉm cười thản nhiên như cũ: "Có chuyện gì cứ hỏi, không cần phải câu nệ tiểu tiết như thế!"
 
"Vậy thuộc hạ xin mạo muội một chút." Văn Thụy khách khí chắp tay nói: "Là như vầy, tu sĩ trong Văn gia chúng ta cũng có đến mấy trăm người, mọi người đều biết Văn Lan Phong lão tổ đi theo Chưởng Hình Sứ ngài, nhưng lần này đến đây mà chúng ta không có gặp mặt qua lão tổ tông, mọi người thật sự là tưởng nhớ vô cùng. Cho nên mới nhờ ta đến hỏi thăm Chưởng Hình Sứ, không biết lão tổ tông nhà chúng ta đã đi đâu, phải chăng là đã xảy ra chuyện tình ngoài ý muốn rồi?"
 
Dược Thiên Sầu ngồi thẳng người lên, năm ngón tay gõ nhịp ở trên mặt bàn: "Nói thật, ta cũng không biết lão tổ tông nhà ngươi đã đi đâu. Lúc trước ở Mê Huyễn Tiên Thành, lão tổ tông nhà ngươi đến tìm ta, nói là vì muốn tìm lại tôn nghiêm trước mặt Lộ Nghiên Thanh, cho nên đơn thương độc mã ra ngoài tu hành, ta cũng thường xuyên tìm kiếm tin tức của hắn, đáng tiếc đến nay hoàn toàn không có. Haiii! Ta cũng đang lo lắng hắn xảy ra chuyện tình ngoài ý muốn ah!"
 
"Nguyên lai là như vậy." Văn Thụy cung kính khom người, trên mặt phơi bày ra thần tình trầm ngâm suy tư như muốn nói gì đó. Chần chừ một lúc sau, Văn Thụy lại chắp tay nói: "Thuộc hạ có yêu cầu hơi quá phận, hy vọng Chưởng Hình Sứ có thể đáp ứng."
 
"Trước tiên hãy nói xem là chuyện gì đã." Dược Thiên Sầu mỉm cười ôn hòa.
 
"Chuyện này..." Văn Thụy có chút lúng túng nói: "Không dối gạt Chưởng Hình Sứ, lão tổ là giường cột của Văn gia chúng ta, mấy trăm tộc nhân đều mong muốn tìm được lão tổ, nên một mực thúc giục ta. Ta nghĩ, Chưởng Hình Sứ có thể cho ta đến Tiên giới hỏi thăm tin tức của lão tổ hay không?"
 
"Ngươi muốn rời khỏi nơi này một mình sao?" Dược Thiên Sầu ngừng cười, nhàn nhạt nói: "Không phải ta không đáp ứng ngươi, mà là hiện giờ Ma đạo tàn sát hoành hành khắp nơi trong Tiên giới. Một mình ngươi đi ra ngoài thật sự quá mức nguy hiểm, chỉ sợ vừa ra ngoài thì đã cửu tử nhất sinh. Trước khi đi, Văn Lan Phong muốn ta phụ trách an toàn của tất cả các ngươi ah!"
 
Vốn tưởng rằng làm như vậy, đối phương sẽ biết khó mà lui, nào ngờ Văn Thụy thế nhưng lại đương trường quỳ xuống, dập đầu khóc nức nở: "Văn Thụy nhận phó thác của mấy trăm tộc nhân, hy vọng tìm thấy lão tổ, mặc kệ lão tổ sống hay chết, chỉ cần nghe được tin tức của lão tổ là chúng ta cũng an tâm hơn rồi!"
 
Dược Thiên Sầu thoáng sửng sốt, trong lòng chợt dâng lên một tia sát cơ, nhưng hắn bị một nam nhân đương trường quỳ gối khóc lóc van cầu, nhất thời trong lòng lại dâng lên một tia trắc ẩn, vội vàng bước tới nâng Văn Thụy dậy nói: "Mau đứng lên! Mau đứng lên! Nỗi khổ tâm của ngươi ta hiểu rồi. Trung tâm như thế là đáng khen, ta há lại có thể cự tuyệt ngươi. Như vầy đi! Ngươi quay về chuẩn bị trước, tùy thời ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài, như vậy có được hay không?"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.