Nhưng lúc này Dược Thiên Sầu không hề có ý muốn rời đi, nhẹ nhàng kéo tay Lộng Trúc không cho hắn lộn xộn. Hai người biểu tình xanh mét nhìn tràng cảnh bi thảm trước mắt, vô số khối cầu lửa màu xanh biếc lướt qua trên đầu hai người.
Lộng Trúc thấy một màn này mới giật mình tỉnh ngộ. Người này vốn là hảo thủ khống chế lửa, tự nhiên là không sợ mấy cái chiêu thuật pháp môn này rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Theo sau, không ngừng có người thoát ra khỏi vòng vây, chạy về phía hai người cầu cứu, nhưng Dược Thiên Sầu lại kéo tay Lộng Trúc tránh né đám người đang bủa vây tới!
Lộng Trúc lập tức gấp giọng nói: "Ngươi am hiểu khống chế lửa, mau đi cứu những người kia đi."
"Nhiều người như vậy, ta có thể cứu nổi bao nhiêu tánh mạng đây?" Dược Thiên Sầu biểu tình lo lắng nói: "Ta vừa ra tay sẽ hấp dẫn ánh mắt của đối phương. Nếu Tam Dạ Ma Quân phát hiện ra, đến lúc đó chúng ta chạy trối chết hay là ở lại cứu người? Nếu không bỏ chạy sẽ đồng nghĩa với cái chết, nhưng nếu chạy thoát sẽ là thấy chết mà không cứu. Nhiều tánh mạng như vậy, ác danh truyền đi ra ngoài, ta và ngươi đều đảm đương không nổi."
"Ngươi..., ngụy biện!" Lộng Trúc tức giận nhưng không biết phản bác thế nào. Có vẻ như đang oán trách Dược Thiên Sầu lòng dạ quá ác độc.
Trong lúc hai người còn đang thương lượng, Ô Phong thấy tình hình không thể cứu vãn, trong lòng hiểu rõ nếu ra tay ngăn cản cũng chẳng còn bất kì ý nghĩa gì, liền kéo tay Vong Tình, vung Phong thần trượng lên, một cơn hắc toàn phong nhanh chóng hiện ra bao trùm lấy hai người. Ngay sau đó, hai người xuyên qua biển lửa, ở dưới thanh âm gào thét bi thống bốn phía chung quanh, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời, hành động này cũng chẳng khác nào bỏ mặc đám thủ hạ, một mình rời đi bảo toàn tánh mạng.
Tam Dạ Ma Quân thấy hai cha con Vong Tình đã bỏ chạy, liền vung tay phất tấm áo choàng màu máu sau lưng lên, khí lưu trong thiên địa bắt đầu chuyển động, hỏa vũ đầy trời nhanh chóng ngừng lại, đoàn mây lửa màu xanh biếc trên thiên không lại biến trở thành màu đen, rồi sau đó biến mất, nhường chỗ bầu trời trong xanh và ánh dương quang lan tỏa.
Ngay trong khoảng khắc biển lửa biến mất, những người còn sót lại may mắn nhặt được tánh mạng, liền tản mát ra bốn phương tám hướng mà chạy trốn.
Lúc này ánh mắt của đại quân Ma giới nhìn về phía Tam Dạ Ma Quân càng thêm kính sợ. Còn Yến Truy Tinh hai mắt càng phát ra vẻ cuồng nhiệt, bắt đầu ảo tưởng mơ mộng đến ngày nào đó, mình có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa.
Lệ Thiên đại ma vương lăng không tiến đến phía trước, nhìn Tam Dạ Ma Quân ở giữa thiên không, chắp tay nói: "Ma Quân! Thần Khí trong tay hai người kia chính là tai họa, không thể cho bọn hắn chạy thoát được. Chúng ta có cần thừa thắng truy kích hay không?"
"Thần Khí? Hừ! Thần Khí nằm trong hai bọn chúng cũng không phát sinh ra được bao nhiêu tác dụng. Nếu ta muốn lưu hai người đó lại, bọn chúng có khả năng chạy thoát hay sao?" Ở dưới tầng mây đen đang dần dần tiêu tán, Tam Dạ Ma Quân khoanh tay mà đứng, áo choàng màu máu tung bay phần phật. Hắn quẳng ném ánh mắt về phương xa, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ muốn làm cho bọn chúng biết khó mà lui thôi. Để chúng nhân trong Tiên Minh hai giới hiểu được đạo lý, không nên tin người khác xúi giục, tụ tập phản kháng lại đại quân Ma giới chúng ta. Nếu muốn giữ tánh mạng, thì phải ngoan ngoãn thần phục Ma giới chúng ta!"
Nói đến đây, Tam Dạ Ma Quân thoáng dừng một chút, sau đó híp mắt cười lạnh: "Không phải hai người này có quan hệ với U Minh Thần Phủ ư? Ta đang muốn bức bọn chúng phải trốn vào U Minh Thần Phủ, ngày sau còn hảo hảo tìm lý do đến gặp mấy lão gia hỏa kia. Hôm nay chúng ta đã trùng lâm tam giới, ta không cho phép bất cứ một thế lực nào khác ngoài chúng ta ra tồn tại, ngay cả U Minh Thần Phủ cũng không thể có ngoại lệ."
Lúc này, Tam Dạ Ma Quân mới cúi đầu nhìn xuống phía dưới, quát: "Toàn quân nghe lệnh, mau chóng đuổi theo truy sát những phiến tàn quân kia. Sau đó huyết tẩy các danh môn đại phái, làm cho bọn chúng nghe thấy danh hào của ta đã phải sợ mất mật, để ngày sau bọn chúng phải cúi đầu xưng thần với Ma giới chúng ta."
"Trước tiên đánh chiếm Tiên giới và bảy mươi hai nhân gian giới. Còn Minh giới tu sĩ đông đảo, chờ toàn quân chúng ta tập trung, sẽ càn quét Minh giới ngay sau đó." Lúc này Tam Dạ Ma Quân khẽ phất tay, ý bảo mọi người đi chấp hành mệnh lệnh.
"Dạ!" Quần hùng Ma giới nhất tề đồng thành tuân mệnh, nhanh chóng suất lĩnh thủ hạ dưới trướng bay đi...
Sau khi bị Dược Thiên Sầu túm lấy, âm thầm trốn đi, Lộng Trúc không khỏi tức giận nói: "Ngươi còn muốn làm gì?"
"Tự nhiên là cứu người rồi, ta cũng không thể đứng nhìn đám ma đạo giết sạch mọi người chứ!" Dược Thiên Sầu đứng sau một tảng đá, lấm la lấm lét ngó đầu ra đánh giá tình hình bốn phía chung quanh, trong song chưởng đã xuất hiện hai nhúm Tử Hỏa.
Mây đen vừa tiêu tán trên không trung, lại bắt đầu tụ tập, chẳng bao lâu sau mây đen đã giăng kín bầu trời, đảo mắt liền trông thấy những chùm thiểm điện lôi minh ẩn hiện ở trong mây đen, tiếng sấm chớp nổ vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Một màn này xảy ra, làm cho đại quân Ma giới vừa nhận được lệnh truy kích đã vội vàng dừng bước, sau khi nhìn thấy cảnh tượng hôn thiên hám địa, thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Đám đại ma vương thì sôi nổi quẳng ném ánh mắt lên thiên không, khó hiểu nhìn chằm chằm vào Tam Dạ Ma Quân.
Nhưng lúc này Tam Dạ Ma Quân cũng sững sờ, ánh mắt ngưng trọng nhìn bốn phía xung quanh, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Chẳng hay cao nhân phương nào giá lâm? Một khi đã đến, thì hãy ra mặt gặp ta, không cần phải trốn tránh như vậy làm gì!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đã minh bạch tràng cảnh này không phải là thủ đoạn của Tam Dạ Ma Quân rồi. Mà là có cao thủ khác vừa mới đến đây, mọi người lập tức quét mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
"Lão tử giá lâm, lão tử không muốn gặp ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?" Dược Thiên Sầu trốn sau tảng đá âm thầm cười trộm. Lộng Trúc thì trợn mắt há mồm thoáng liếc nhìn lên không trung, lại nhìn sang phía Dược Thiên Sầu. Rất nhanh hắn đã hiểu ra, là Dược Thiên Sầu đang giở trò ma quỷ!
"Ngươi đang làm gì đó?" Lộng Trúc diễn cảm tò mò dò hỏi.
"Tự nhiên là đang ngăn cản đại quân Ma giới, không để bọn chúng giết chóc những sinh linh vô tội. Mẹ kiếp! Sát chiêu của Tam Dạ lợi hại, lão tử không chống nổi, nhưng hôm nay ta sẽ cho hắn nếm mùi Tử Hỏa!"
"Oanh Oanh long....Oanh Oanh....."
"A..., a..., a...."
Nhất thời vô số tia lôi điện hoành ngang trên bầu trời, bốn phương tám hướng hào quang chói mắt, từng chùm lôi điện từ trong mây đen, không ngừng điên cuồng oanh tạc thẳng vào đại quân Ma giới đang đứng giữa không trung.
"A..., a.., a..."
Trong lúc nhất thời không ngừng vang lên những tiếng kinh hô thảm thiết, lần này không phải là nhân mã của Liên Minh Trừ Ma, mà thay đổi là nhân mã của đại quân Ma giới đang nếm mùi. Ai cũng chưa từng thấy qua có nhiều cuồng lôi nộ phóng như vậy, tràng cảnh rậm rạp, khiến cho mọi người muốn tránh né cũng là vô pháp tránh né, chỉ đành liều mạng ngạng kháng lại thiên uy.
Những người có tu vi giống như Lệ Thiên đại ma vương thì cũng không cảm thấy vô số tia lôi điện này có bao nhiêu uy lực, nhưng cường quang không ngừng loáng lên, làm cho tầm nhìn che phủ. Bất quá bọn hắn vẫn cảnh giác híp mắt nhìn bốn phía xung quanh, sợ có người sẽ nhân cơ hội đánh lén!
"Tất Trường Xuân, ngươi ra đây!" Trong màn kim quang hộ thể, bỗng nhiên Kim Thái mở mắt nhìn bốn phía chung quanh gầm lên: "Tất Trường Xuân! Ta biết ngươi đã tới đây rồi, trốn tránh thì tính là cái bổn sự gì."
Bạch Khải cũng đang híp mắt nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm. Bởi hai người bọn hắn ở Tiên Cung đã kiến thức qua tràng cảnh này, nguyên bản trong lòng vẫn đang nghĩ rằng đây là thủ đoạn của Tất Trường Xuân!
Lúc này Tam Dạ Ma Quân nghe thấy thanh âm cuồng hống của Kim Thái, thì trực tiếp lắc mình xuống trước mặt Kim Thái quát: "Ngươi xác định đây là thủ đoạn của Tất Trường Xuân đến từ Nhân gian hay sao?"
Trước kia hắn đã từng nghe qua Yến Truy Tinh nhắc đến cái danh hào này, cho nên cũng biết Tất Trường Xuân là đệ nhất cao thủ ở trong Nhân gian.
"Ta và Bạch Khải đều lĩnh giáo qua chiêu thức này rồi. Khẳng định là không thể sai lầm." Kim Thái chắc chắn nói, Bạch Khải đứng một bên cũng liên tục gật đầu xác nhận.
"Bản thân ta muốn nhìn xem, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào." Tam Dạ Ma Quân hừ lạnh một tiếng, trừng mắt hổ lên quát: "Ma Nhãn!"
Theo sau tiếng quát này, từ trong hốc mắt của Tam Dạ Ma Quân nhanh chóng phóng ra hai luồng hồng quang, dùng xu thế lôi đình quét ngang bốn phương tám hướng dò tìm....
Đang ngồi cùng Dược Thiên Sầu ở phía sau tảng đá cách đó không xa, Lộng Trúc tò mò hỏi: "Kim Thái gọi tên lão Tất ra làm gì nhỉ? Chẳng lẽ thủ đoạn này ngươi đã học từ lão Tất hay sao?"
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, đang muốn nói chuyện thì cả người đã cứng nhắc lên. Chỉ thấy trên không trung có hai luồng hồng quang như thực chất, bạo xạ ra bốn phương tám hướng, thì không khỏi kì quái nói: "Đây là thứ đồ chơi gì?"
Dứt lời, Dược Thiên Sầu đứng lên ngó đầu ra quan sát, Lộng Trúc cũng tò mò ngó đầu ra góp vui....
Tam Dạ Ma Quân quét Ma Nhãn tìm kiếm bốn phía chung quanh, nhất thời nhìn thấy ở phía sau một tảng đá phía xa tử khí bốc lên nghi ngút. Vừa chuyển ánh mắt đến, thì đã trông thấy hai cái bóng đầu người đang ngó ra nhìn về phía mình.
Nhất thời Tam Dạ Ma Quân phẫn nộ hống lên: "Lén lút! Ta xem các ngươi còn trốn được nữa không!"
Nói xong, cả người Tam Dạ Ma Quân liền lao vút xuống.
Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc vừa ngó đầu ra, thì đã thấy hai luồng hồng quang bạo phóng về phương hướng này. Ngay lập tức Dược Thiên Sầu kinh hô: "Mẹ kiếp! Tam Dạ đã phát hiện ra chúng ta rồi. Chạy thôi!"
Thanh âm vừa dứt, hai người đã cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ đang bao trùm lên toàn thân hai người, khiến cho hai người hoảng sợ cuống quýt biến mất nguyên tại chỗ. Ngay sau khi thân ảnh của Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc biến mất, thì tảng đá ở phía dưới cũng tan nát thành bột phấn...
Tam Dạ Ma Quân lơ lửng ở giữa không trung, một chưởng phát ra không chụp trúng hai người, thì không khỏi sửng sốt. Theo sau, khi phát hiện đối phương đã biến mất ngay ở trước mắt mình, thì trong lòng chấn động....
Xuất hiện loại trường hợp này chỉ có một cách giải thích, đó là tu vi của cái gã Tất Trường Xuân kia còn siêu việt hơn cả chính bản thân mình....!