Tinh Thần Châu

Chương 1021: âm Dương hai giới




Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, bị đau đến rụt tay, không biết nữ nhân này lại nổi điên cái gì, một câu nói có cần đến nỗi như vậy hay không? Nhưng khi nhìn thấy vẻ giận dữ trên gương mặt của bà, lại nhìn bộ dáng Tuyết Linh Lung cúi đầu lã chã muốn khóc, mơ hồ đoán được điều gì, lời thô tục đến miệng lại nuốt trở về.
 
Hắn tiếp tục nhìn băng hoa hình thù kỳ chung quanh, vẻ mặt không khỏi co rút. Phía trước còn tưởng rằng là kỳ hoa dị thảo gì của Minh Giới, hiện tại ngẫm lại thì ra đều do Tuyết Linh Lung trống rỗng tưởng tượng sáng tạo ra, nói không chừng đóa hoa hình dạng giống con cua kia chính là hoa mẫu đơn trong truyền thuyết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Ta không thấy thấy ánh mặt trời, cho nên chưa bao giờ đi qua Tiên giới." Tuyết Linh Lung cúi đầu nói thầm vài tiếng, lập tức lại ngẩng đầu lên nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta biết hoa hồng có hình dáng thế nào không?"
 
Vẻ mặt Tuyết Hậu đau lòng ôm nàng vào ngực mình, cười có chút gượng ép an ủi: "Có cơ hội mẫu thân cùng phụ thân của con nhất định sẽ đưa con đến Tiên giới đi xem."
 
Dược Thiên Sầu nhìn hai mẹ con nói chuyện, cuối cùng nhịn không được hồ nghi hỏi: "Bằng tu vi của công chúa, đến Tiên giới thì cứ đến, hẳn là không có vấn đề gì đi! Vì sao không thể thấy ánh mặt trời?"
 
"Còn không phải do chuyện tốt của người trong Tiên giới các ngươi làm ra!" Tuyết Hậu quay đầu lại mắng một câu, chính mình cũng đã nhịn không được rơi nước mắt, trên khuôn mặt phong tình vạn chủng chảy lệ, thật sự khiến người thấy người thương, khiến người tâm động.
 
"Mau thân, con không sao. Con không muốn đi Tiên giới." Nước mắt Tuyết Linh Lung cũng chảy xuống, nhưng bàn tay cũng vội vàng lau nước mắt cho mẫu thân, cuối cùng hai mẹ con ôm thành một đoàn khóc.
 
Dược Thiên Sầu gãi gãi đầu, có chút hoảng loạn nhìn ra cửa Băng cung, thật lo lắng nếu để cho Tuyết Hoàng nhìn thấy một màn này mà phát sinh hiểu lầm gì, đến lúc đó đừng cho là mình khi dễ lão bà cùng nữ nhi người ta nha, đến lúc đó hắn không liều mạng với mình mới lạ.
 
"Ta nghe nói công chúa từng bị người trong Tiên giới làm bị thương, đến nay chưa lành, công chúa không thể đi Tiên giới chẳng lẽ do nguyên nhân thương thế?" Dược Thiên Sầu hỏi ra lời suy đoán trong lòng mình, chỉ vì muốn ngăn cản hai mẹ con cứ khóc mãi, lại hỏi: "Có thể nói cho ta nghe một chút rốt cục là chuyện gì xảy ra không?"
 
Nhưng mà vừa nhắc tới chuyện này, Tuyết Hậu tựa hồ lại nhớ ra chuyện cũ thương tâm, khóc đến đôi vai run rẩy. Dược Thiên Sầu nhất thời luống cuống, tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ làm cho Tuyết Hoàng hiểu lầm, chỉ thấy đôi mắt hắn xoay động, cũng không biết nhớ ra điều gì, đưa tay ra, giống như làm ảo thuật, một đóa hoa hồng đỏ xuất hiện ở trong tay, mang theo hương thơm ngát đưa tới trước mặt hai mẹ con.
 
"Đây là?" Ánh mắt Tuyết Linh Lung sáng lên, bị đóa hoa hấp dẫn. Tuyết Hậu ngẩng đầu, nhất thời kinh ngạc thất thanh nói: "Hoa hồng!"
 
Tuyết Linh Lung nghe vậy vui mừng nói: "Đây là hoa hồng sao? Thật đẹp!" Cũng không đợi Dược Thiên Sầu đồng ý, liền túm vào trong tay, đặt ngay lên mũi nhẹ nhàng ngửi hương thơm, thần tình say mê.
 
Thấy hai mẹ con rốt cục ngừng khóc, Dược Thiên Sầu nhất thời đắc ý cười hắc hắc nói: "Không khéo tại hạ cũng là người yêu hoa, cho nên mang theo hoa hồng bên mình." Nhìn như vậy lại có chút giống một tên hái hoa tặc đang trêu chọc hai mẹ con.
 
MKÊaaaataÊÊaaaaaimmÊÊimillllÊaaiÊaaaaaaaaÊmũtÊKmtÊaataataataaÊaaÊaatamiKIIIÊmiimilllÊmiimilllÊmiimilllÊmiimilllÊmiimilllÊmiimilllÊmKaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaiÊÊaÊÊũaaiÊKmtÊÊÊaiÊKmtÊKm
 
Hắn nói còn hay hơn cả hát, kỳ thực là vừa rồi trong lúc cuống quýt mới nhớ tới đủ loại tiên hoa gieo trồng bên trong ô Thác Châu, vì vậy tiện tay hái một đóa hoa hồng đưa ra. Nói đến còn phải cảm tạ Quan Vũ, năm đó lần đầu tiên Dược Thiên Sầu cùng Quan Vũ đi tới Bách Hoa cốc, Quan Vũ bởi vì nhìn thấy Bạch Tố Trinh thích hoa, vì thế mua rất nhiều hạt giống hoa cỏ đủ loại ở Bách Hoa cốc đem về trồng trong ô Thác Châu, hiện giờ để tiện cho hắn tùy tay hái ra đi gạt người.
 
Nhưng bất quá hắn chỉ đắc ý được một lát, nụ cười trên mặt liền cứng lại, chỉ thấy đóa hoa hồng trong tay Tuyết Linh Lung đang dùng tốc độ có thể nhìn thấy được biến thành đen, theo sau chậm rãi khô héo điêu linh, đến cuối cùng lại hóa thành tro bụi, theo gió phiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Trên tay Tuyết Linh Lung cầm chút tro bụi đang thất kinh kêu lên: "Mầu thân, mẫu thân, hoa hồng của con!"
 
Chính bản thân nàng vô năng bất lực, tựa hồ muốn cầu mẫu thân của nàng giúp nàng cứu lại đóa hoa hồng đã mất đi, nhưng Tuyết Hậu cũng bó tay hết cách, nếu không cũng không tới mức chưa từng đem về hoa hồng cho nữ nhi. Vẻ mặt Tuyết Hậu đau lòng, cầm lấy hai tay nữ nhi đang dại ra, không biết nên nói gì cho tốt.
 
"Ai!" Một tiếng thở dài bất đắc dĩ ở phía sau Dược Thiên Sầu vang lên, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên nhìn lại, phát hiện không phải là người khác mà chính là Tuyết Hoàng, không biết từ khi nào hắn đã đi đến phía saU Minh, bất quá hiển nhiên hắn đã biết chuyện trải qua.
 
"Hảo ý của ngươi chúng ta tâm lĩnh." Tuyết Hoàng vỗ vỗ bả vai Dược Thiên Sầu, cười khổ nói: "Minh Giới cùng Tiên giới khác nhau, khác nhau ở lằn ranh sinh tử. Khoảng cách một đường mong manh này chính là một đạo hồng câu không thể vượt qua, là quy luật thiên địa không thể vượt qua. Minh Giới tràn ngập tử khí, cỏ cây tiên hoa của Tiên giới đưa tới đây vốn không thể sống nổi, đảo mắt lập tức biến thành tro bụi mai một, mà Tiên giới lại tràn ngập sinh khí, tiên hoa cỏ cây trong Minh Giới tới
 
ITiên giới cũng gặp chung kết cục. Tu hành vốn là làm trái thiên địa quy luật tự nhiên, không giống như những tu sĩ nghịch thiên mà đi như chúng ta, khi đạt được cảnh giới nhất định có thể tùy ý lui tới Tiên mình hai giới, ngươi có hiểu được ý của ta không?"
 
Dược Thiên Sầu như có suy nghĩ khẽ gật đầu, hắn đang nhớ lại lúc ban đầu ở trước đại môn Minh Giới thu thập Hoàn Hồn Thảo, một màn kia, khi Hoàn Hồn Thảo vừa tiếp xúc sinh khí, kết quả lập tức biến thành tro bụi, đúng như lời nói của Tuyết Hoàng. Nhưng cũng chính bởi vì nhớ lại một màn thu thập Hoàn Hồn Thảo, làm ánh mắt hắn sáng lên, vỗ tay nói: "Ta có biện pháp giúp công chúa thưởng thức cảnh đẹp của các loại tiên hoa nơi Tiên giới."
 
Một nhà ba người nghe vậy nhất thời tinh thần run lên, Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu vui mừng hỏi: "Biện pháp gì?"
 
"Đóng băng lại, dùng băng đem tiên hoa Tiên giới đóng băng lại sau đó đưa tới Minh Giới. Cứ như vậy, chỉ cần băng không tan, có thể tránh được tử khí xâm lấn, tiên hoa có thể vĩnh không điêu linh, Linh Lung công chúa có thể vĩnh viễn thưởng thức mãi mãi." Dược Thiên Sầu cao hứng nói, bởi vì lúc hắn thu thập Hoàn Hồn Thảo từng dùng biện pháp như thế.
 
Tuyết Linh Lung nghe vậy có chút hưng phấn gật gật đầu, nhưng vẻ mặt Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu lại ảm đạm, Dược Thiên Sầu sửng sốt nói: "Chẳng lẽ biện pháp này không được sao?"
 
Tuyết Hoàng cười khổ lắc đầu nói: "Thuật băng phong tuyết vũ, chính là pháp thuật mà phu thê ta tinh thông, biện pháp này phu thê ta làm sao chưa từng nghĩ qua. Nếu quả thật có hữu dụng, đừng nói là đóng băng chỉ là hoa hồng, cho dù là nháy mắt đóng băng vạn dặm, đối với phu thê ta mà nói cũng không phải là việc gì khó. Nhưng dù sao phu thê ta cũng là tu sĩ cao giai Minh Giới, thi triển pháp thuật ngưng kết trong băng, tử khí càng nặng, bởi vì không khí trong Minh Giới ẩn chứa tử khí, chỉ là một đóa hoa hồng, vừa đụng tới liền hóa thành tro bụi, như thế nào hữu dụng?"
 
"Nguyên lai là như vậy...Di! Không đúng!" Dược Thiên Sầu gãi gãi đầu, vẻ mặt hồ nghi nói: "Ta từng gặp người dùng băng phong lại một gốc Hoàn Hồn Thảo, mang về Tiên giới, nếu theo cách nói của Tuyết Hoàng, người trong Tiên giới thi triển thuật đóng băng, trong băng ấn chứa sinh khí, vậy vì sao Hoàn Hồn Thảo không bị hóa thành tro bụi mai một?"
 
"Hoàn Hồn Thảo cũng không phải là tiên thảo binh thường trong Minh Giới, nó còn có một cái tên cổ xưa là âm Dương Thảo."
 
Tuyết Hoàng giải thích: "Thuyết pháp xa xưa, thế gian nguyên bản chỉ có âm Dương hai giới, chỉ chính là Nhân gian cùng Minh Giới, khi đó Nhân gian gọi là Dương gian, chúng sinh ngang hàng, còn chưa có cách gọi là Nhân gian, chỉ là về sau nhân loại dần dần trổ hết tài năng trong chúng sinh, trở thành người thống trị trong Dương gian, nhân loại bởi vì muốn hiển lộ địa vị nhất đẳng của mình cao hơn những chúng sinh khác, nên đem Dương gian gọi thành Nhân gian."
 
"Người trong Dương gian sau khi chết vãng sinh âm gian, mà người của âm gian đi Dương gian đầu thai làm đủ loại sinh vật, cổ pháp gọi là số mệnh, là luân hồi, tuần hoàn lui tới sinh sôi không ngừng. Nhưng sau đó trong chúng sinh, có chút người lĩnh ngộ được cách phá vỡ âm Dương luân hồi, là những cường giả vượt qua sinh tử thuật số, bọn hắn theo đuổi truy cầu vĩnh sinh cao cao tại thượng, khinh thường hòa lẫn cùng chúng sinh bình thường chung một chỗ, vì thế dựa vào sức lĩnh ngộ của mình mở ra một không gian cư trú khác, cũng chính là Thần giới, Tiên giới cùng Ma giới hiện tại, đủ loại không gian linh tinh."
 
"Mà Hoàn Hồn Thảo không cách nào tồn tại trong những không gian khác, chỉ có thể sinh trưởng tại nơi giao thoa của âm Dương hai giới, cũng chính là lối vào giữa Nhân gian cùng Minh Giới. Chẳng những nó có công hiệu thần kỳ, trọng yếu hơn là, hiển lộ rõ ràng địa vị của Nhân gian cùng Minh Giới từ thời xa xưa không có thế giới nào có thể cướp đoạt. Cho nên Hoàn Hồn Thảo còn có đặc tính khác xa những loài tiên thảo khác, nó là cô dương bất sinh, cô âm bất trường, không phải hoàn toàn tinh khiết thuộc âm gian, cũng không thuần khiết Dương gian, có thể thừa nhận âm Dương khí, thật sự cực kỳ huyền diệu. Cũng chỉ có nó mới có thể được như lời ngươi nói, dùng băng phong trụ mang đi Nhân gian, hoặc mang đến Minh Giới đều được. Bất quá cho dù là như thế, nó một mình ở âm Dương hai giới cũng không vượt qua thời gian bảy ngày, nếu vượt qua bảy ngày cũng sẽ biến thành tro bụi mai một."
 
Nói tới đây, Tuyết Hoàng thở dài: "Hiện tại ngươi nên hiểu được vì sao với tu vi của phu thê ta cũng không cách nào đem tiên hoa cỏ cây ngoại giới đưa đến Minh Giới đi? Cũng không phải không muốn làm, mà là không cách nào để làm, đây là quy luật mãi mãi vĩnh tồn trong thiên địa, tu vi của phu thê ta ở trước mặt quy luật thiên địa thật sự là rất nhỏ nhơi."
 
"Nguyên lai là như vậy!" Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, trong lòng cảm nhận một chuyến đến Băng cung lần này thật không uổng công, nhiều ít được học thêm phần kiến thức, nói không chừng sẽ có hữu ích đối với việc tu hành sau này. Sau đó lại nghi ngờ nhìn lên thần tình trống vắng của Tuyết Linh Lung nói: "Tuyết Hoàng, xin hỏi công chúa rốt cục là bị người nào trong Tiên giới làm bị thương, lại là bị tổn thương gì, vì sao tổn thương lâu như vậy mà vẫn không khỏi hẳn?"
 
Nghe nói như thế, trên mặt hai phu thê đều phẫn hận, Tuyết Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Người này vốn là một trong mười hai đại tiên quân của Kim Thái, tên là Hỏa Đức tiên quân. Sau bởi vì tu vi của hắn tăng lên Tiên Đế hậu kỳ, Kim Thái lo lắng hắn uy hiếp địa vị thống trị của mình trong Tiên giới, nên tiến hành chèn ép hắn, mà hắn cũng phấn khởi phản kháng, kết quả vẫn chưa là đối thủ của Kim Thái. Nhưng hắn cũng đã sớm âm thầm để lại sát chiêu, ngay khi mạng hắn sắp mất trong tay Kim Thái thì đột nhiên xuất ra Tam Muội Chân Hỏa che giấu từ lâu, trốn khỏi sự đuổi giết của Kim Thái, chạy tới Minh Giới...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.