Tinh Thần Biến

Chương 639: Thệ ngôn





Trên đỉnh Thiên Tôn sơn, bát đại thánh hoàng cùng Tu La thần vương đối mặt với nhau. Tình hình hiện tại chỉ còn chờ một câu nói của Tu La thần vương, cục diện lần nữa lại rơi vào thế giằng co.
Nếu không đáp ứng?
Bát đại thánh hoàng thật sự đau đầu.
- La Phàm này tuyệt đối không thể tha được. Nếu như tha đi thì hậu họa vô cùng. - Tây cực thánh hoàng Thân Đồ Diêm dùng thần thức truyền âm nói.
Cũng bởi huynh đệ của hắn là Thân Đồ Niên đã bị La Phàm giết hại nên Thân Đồ Diêm hận tới mức không thể không lập tức giết chết La Phàm.
- Không được. - Đoan Mộc Vân dùng thần thức truyền âm nói với các thánh hoàng. - La phàm có nhất lưu hồng mông linh bảo, lại sở hữu thần thông thời gian tĩnh chỉ. Một khi hắn liều mạng thì trong tám người chúng ta không chết vài người căn bản không có khả năng giết chết La Phàm. Mọi người ở đây ai nguyện ý chết chứ?
Truyền âm của Đoan Mộc Vân vừa nói ra, tức thời các vị thánh hoàng ai nấy đều trầm mặc.
………….
- Có ý tứ, có ý tứ. La Phàm này lui một bước nhỏ, nhưng thật ra bát đại thánh hoàng đều không dám quyết định. - Xem màn tràng cảnh trước mặt, Tần Vũ lộ nét cười nhạt.
- Thiên tôn lần này không biết cuối cùng sẽ thuộc về ai? - Trong lòng Tần Vũ bất giác thắc mắc.
Án theo lời của Lâm Mông thần bí đã nói - khi con của hắn được một trăm ngày - thì tất cả thần vương có mặt tại Thiên Tôn sơn đều không thể. Như vậy chỉ có thể tuyển chọn từ Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Khương Lập, Tần Vũ cùng vị Huyết hải nữ vương thần bí.
Đương nhiên trong thời gian đó có thể nảy sinh ra thần vương mới ra đời.
- Cũng không biết lời nói của Lâm Mông là thật hay giả? - Tần Vũ thầm nhủ.
Nếu theo hắn nhìn thì hiện tại Tu La thần vương đang có ưu thế cực lớn.
……………..
- Khương Phạm, Chu Hoắc, các ngươi thấy thế nào?
Bát đại thánh hoàng hiện đang tranh cãi kịch liệt thì thanh âm của La Phàm vang lên. La Phàm vẫn như cũ giữ nụ cười trên môi, dáng vẻ như một vị nho sĩ. Chỉ là nếu người nào quen biết y thì mới biết y là một người giết người lãnh khốc vô tình.
- Thảo luận xong rồi.
Chu Hoắc đại diện lên tiếng, chỉ thấy Chu Hoắc lạnh lẽo nói:
- La Phàm, bát đại thánh hoàng bọn ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, bọn ta để ngươi rời khỏi đây. Bắt đầu từ hôm nay cho tới khi Thiên Tôn ra đời, ngươi không được tiến nhập vào Thiên Tôn sơn một bước.
- Ha ha… thật thống khoái. -La Phàm cười lớn.
- La Phàm, ngươi còn phải thề với trời bởi vì bọn ta thật khó mà tin lời của ngươi được. - Chu Hoắc không hề nể mặt La Phàm lạnh lùng nói.
La Phàm cũng không để ý cười nhẹ:
- Điều này đương nhiên. Ngay bây giờ ta sẽ thề giữa trời đất.
Lập tức, La Phàm quỳ ngay tại đỉnh Thiên Tôn sơn cao giọng nói:
- Từ hôm nay ta rời khỏi Thiên Tôn sơn, cho đến khi Thiên Tôn ra đời, trong khoảng thời gian đó La Phàm ta tuyệt không bước vào Thiên Tôn sơn một bước, nếu như tiến vào Thiên Tôn sơn… trời đất không dung!
"Trời đất không dung", "trời đất không dung", "trời đất không dung"…. Chỉ nghe âm thanh vang vọng khắp Thiên Tôn sơn. Nét mặt của bát đại thánh hoàng lúc này mới hòa hoãn trở lại.
- Ta bây giờ đã phát thệ rồi, các ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi. - La Phàm cười cười nhìn bát đại thánh hoàng.
Bát đại thánh hoàng đưa mắt nhìn nhau gật đầu. Cuối cùng, Chu Hoắc bay thẳng lên không trung nhìn xuống phía dưới nói lớn:
- Các vị thần vương ở phía dưới hãy mau mở rộng phù điêu thông đạo để cho La Phàm rời khỏi nơi đây.
- Cho đi? Không, không được.
Mười sáu vị thần vương trong phù điêu thông đạo tức thì có người lên tiếng phản đối.
- Chư vị thánh hoàng, Tu La thần vương đã liên tiếp sát hại tám vị thần vương, ngay cả hảo huynh đệ của ta cũng bị hắn giết hại, nhất định máu phải trả bằng máu.
- Giết Tu La thần vương, nhất định phải giết hắn. - Một vài vị thần vương tức thì hét lên.
Bất quá hầu hết chỉ la lớn như vậy chứ không có một ai muốn đối địch với La Phàm. Thực lực của La Phàm mới vừa rồi đã cho thấy rất rõ.
Giết phổ thông thần vương mà nói chỉ đơn giản giống như thái rau vậy thôi.
- Ha ha, ai muốn giết La Phàm ta thì cứ lên đây, La Phàm ta sẽ tiếp đón hết. - Tu La thần vương cười lớn, hào khí ngút trời.
La Phàm vừa dứt lời tức thì những thần vương đang la hét liền rơi vào trạng thái trầm mặc.
Cùng La Phàm giao đấu?
Mới vừa rồi bọn họ còn nghĩ cùng bát đại thánh hoàng xuất thủ, nhưng hiện tại bát đại thánh hoàng không ra tay thì thần vương bọn họ giao đấu với La Phàm chẳng phải đi tìm chết sao? Tự nhiên không một ai dám lên tiếng. Trong mười sáu vị thần vương có không ít người tự giác li khai mở đường cho phù điêu thông đạo.
Đã có thần vương rời khỏi, những thần vương còn lại cũng vội vàng li khai. Cuối cùng những người muốn tìm La Phàm báo thù cũng đành phải thối lui mở đường ra ngoài.
La Phàm nhìn thấy vậy chỉ cười thầm.
- Chu Hoắc, Khương Phạm, Đoan Mộc Vân…. Ta bây giờ thực hiện lời hứa li khai.
La Phàm cười cười rồi chân đạp huyết xích hóa thành huyết hồng sắc lưu quang bay thẳng xuống phía dưới.
Tôn Luyện, An Tầm, Liễu Liên ba vị thần vương Tu La hải cũng vội vàng bay theo sau.
Dưới sự quan sát của hơn ba mươi vị thần vương, bốn người La Phàm dễ dàng tiến vào phù điêu thông đạo để rồi sau đó biến mất khỏi tầm quan sát của các vị thần vương.
Bộ phận đầu tiên của thiên tôn linh bảo Phù Thế Ấn là Thương Thiên Ấn đã xuất thế, tạm thời bị Tu La thần vương đoạt được. Hơn nữa La Phàm còn trước mặt mọi người phát thệ là cho tới khi Thiên Tôn ra đời tuyệt đối không tiến vào Thiên Tôn sơn một bước.
- Hừm, Thương Thiên Ấn đã bị La Phàm đoạt được, Hậu Thổ Ấn lần tới nhất định phải thuộc về ta. - Ánh mắt Khương Phạm nhìn qua các vị thần vương.
Trong những nhóm người này, Khương Phạm nhận thấy mình có Chu Hoắc, Thần Đồ Diêm giúp đỡ, là nhóm mạnh nhất.
Hậu Thổ Ấn, nhất định phải đoạt được.
Còn vật quan trọng nhất là Vạn Dân Ấn thì đã có Lôi Phạt thiên tôn ra tay, Khương Phạm căn bản không lo lắng nhiều.
- Khương Lan, ngươi hãy nhìn xem. Khi La Phàm vừa đi thì bát đại thánh hoàng tức thì chia làm ba phái liền. - Dịch Phong khẽ cười nói.
Khương Lan nhìn rồi gật đầu:
- Đoan Mộc Vân, Thang Lam, Mộc Khâm một phe. Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng một phe. Còn ba người Khương Phạm một phe. Dù cho bát đại thánh hoàng giao tình không tệ nhưng đối với sự mê hoặc của hiên tôn thì vẫn bị chia rẽ.
- Dịch Phong, Tả Thu Lâm thần vương. - Khương Lan nhìn Tả Thu Lâm.
Đối với Tả Thu Lâm, Khương Lan vẫn rất là kính trọng.
- Có gì cứ nói. - Tả Thu Lâm thờ ơ trả lời.
Khương Lan cười:
- Như ta biết thì Lập Nhi hiện tại đã mang thai, lần mang thai này có lẽ khoảng mười tháng. Chúng ta có thể trở về Tử Huyền phủ một chuyến không?
- Mang thai? - Ánh mắt của Tả Thu Lâm chợt vụt sang. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lập tức Tả Thu Lâm phất tay hóa thành một đạo tàn ảnh tiến vào phù điêu thông đạo phía dưới. Khương Lan cùng Dịch Phong đưa mắt nhìn nhau rồi cũng cười đuổi theo.
-------------------
Sương khói bao quanh Mê Vụ thành, nơi đây là trụ sở thế lực thứ tư của phi thăng giả thần giới. Chủ nhân nơi này, Tần Vũ, là thần vương thứ hai tại thần giới được xếp trên cả bát đại thánh hoàng. Cũng bởi có sự tồn tại của Tần Vũ mà hiện có không ít người tới gia nhập vào Mê Vụ thành, chỉ trong mười năm ngắn ngủi mà Mê Vụ thành đã sôi động lên rất nhiều.
Tử Huyền phủ nằm giữa lưng chừng không, Đây cũng chính là nơi mà mọi cư dân trong Mê Vụ thành muốn tiến vào, chỉ là nếu với tư cách một thiên thần thì không thể tiến vào được.
Trong Tử Huyền phủ.
Trước thủy mặc, nguyên bản có rất nhiều người đang quan sát, hôm nay đã thấy không ít thần vương rời đi. Thần vương tĩnh tu, mọi người cũng biết trong mười năm nữa sẽ yên bình, nhất thời không ít Tần gia đệ tử rời đi.
Mà tại đó chỉ còn Tần Vũ, Khương Lập, Hắc Vũ bọn người.
- Lập Nhi, Lan thúc và Dịch Phong thúc đang trở về, có lẽ chỉ một chút nữa là tới nơi. - Tần Vũ đối với những lời trò chuyện của bọn họ đều đã nghe rất rõ rang.
Khương Lập khẽ gật đầu.
- Mẹ, lần này con sẽ có đệ đệ hay muội muội vậy? - Tần Tư đưa tai ghé vào bụng Khương Lập, hai mắt khẽ nhíu lại. - Ồ, hình như nó đang chuyển động thì phải.
Thấy bộ dạng Tần Tư như vậy, Tần Vũ bất giác cười lớn.
- Được rồi Tiểu Tư, con mau đi chơi đi, đừng quấy nhiễu mẹ con nữa. - Tần Vũ cười nói.
Tần Tư lanh trí gật đầu trả lời:
- Dạ, cha. - Rồi lập tức bước đi.
Cuối cùng chỉ còn bốn người Tần Vũ, Khương Lập, Hắc Vũ, Bạch Linh nói chuyện.
- Đại ca, Phí Phí đã lâu không thấy trở về, không biết hắn ở bên ngoài làm những gì nữa. - Hắc vũ đột nhiên nghĩ tới Hầu Phí, bất giác lo lắng hỏi.
Tâm ý của Tần Vũ thoáng động, không gian chi lực tân vũ trụ tức thì chầm chậm mở ra bao trùm cả thần giới.
- Ồ, Phí Phí giờ đang ở cùng hai vị cô nương. Bất quá, hình như hắn đang gặp phải một chút phiền phức. - Khóe miệng của Tần Vũ bất giác có chút tiếu ý.
- Là như thế nào? - Hắc Vũ tức thì hỏi dồn.
- Vũ ca, Phí Phí làm sao thế? - Khương Lập cũng lo lắng hỏi.
Bạch Linh bên cạnh cũng đưa mắt nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ khẽ cười rồi phất tay, tức thì mặt nước phía trước xuất hiện hình ảnh Hầu Phí cùng Hồng Vân, Tử Hà đang ở cùng một chỗ.
…………..
Trong lớp mây mù trên mặt biển bao la, Hầu Phí cùng Hồng Vân, Tử Hà chính là đang ở trong đó.
- Tử Hà, muội nói cái gì chứ? - Hai mắt của Hầu Phí như muốn trợn tròn.
Nét mặt của Tử Hà hiện lên nỗi đau khổ, quay lưng lại khẽ trả lời Hầu phí:
- Hoàng Ngư ca, huynh đi đi, đừng đến tìm ta nữa. Từ nay về sau chúng ta không cần phải gặp nhau làm gì.
Khuôn mặt của Hầu Phí nhất thời trắng bạch.
- Tử Hà, những lần trước chúng ta gặp nhau không có gì, lần này chúng ta gặp nhau có thể…. - Hầu Phí không thể hiểu nổi nhìn Tử Hà.
- Không cần nói nữa. - Tử Hà tức thì ngắt lời - Hoàng Ngư đại ca, chúng ta ở chung với nhau sẽ không có kết quả tốt đâu, hãy quên hết đi thôi! - Vừa nói, từ mắt của Tử Hà bất giác tuôn ra hai dòng lệ.
Hồng Vân đứng bên cạnh không nói gì nhưng sắc mặt lúc này cũng thật sự khó coi.
- Tiểu Hoàng Ngư đừng quấy rầy Tử Hà muội muội nữa. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ Tử Hà muội không có kết quả tốt mà kể cả ngươi cũng vậy. Người Huyết hải cung của bọn ta không ai là có tự do. - Hồng Vần lắc đầu tỏ vẻ bất lực, - Tử Hà muội muội nếu thật sự ở chung với ngươi, một khi chấp pháp của Huyết hải cung ra tay… hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
- Vớ vẩn.
Hai mắt của Hầu Phí lấp lánh hồng quang, cả người như rơi vào trạng thái điên cuồng.
- Huyết hải cung là cái chó gì chứ, bất kể đó là ai cũng đừng hòng cản trở ta và Tử Hà. Ai mà cản, ta một gậy đập chết.
Hầu Phí như phát điên. Cả người hóa thành một đạo tàn ảnh tới bên cạnh Tử Hà nắm lấy tay nàng, hai mắt đỏ hồng nhìn chăm chú Tử Hà. Nhìn thấy trên khuôn mặt Tử Hà đầm đìa nước mắt, Hầu Phí đang phát cuống bất giác ngây người.
- Tử Hà muội, muội khóc sao? - Bất giác Hầu Phí đưa tay lên lau nước mắt trên khuôn mặt Tử Hà.
- Hoàng Ngư đại ca, huynh đi đi. - Tử Hà cố gắng lấy quyết tâm ngẩng đầu lên nói.
Trước đó không lâu, Tử Hà cùng Hồng Vân hai người trở về có thử hỏi cung chủ về việc người trong cung kết hôn với người ngoài. Bọn họ thật không ngờ thái độ của cung chủ quá kiên quyết khiến cho hi vọng của bọn họ hoàn toàn tan vỡ. Trong thâm tâm người Huyết hải cung thì cung chủ chính là sự tồn tại chí cao vô thượng.
Không một ai dám làm trái ý cung chủ vì làm trái thì chắc chắn phải chết.
- Tử hà, đừng lo lắng quá. Huyết hải cung thì đã sao, ai mà dám cướp nàng từ bổn hầu gia, ta sẽ trực tiếp đánh chết người đó… ta không tin có người lại dám cướp đoạt thê tử của bổn hầu gia. - Hầu phí đưa tay ôm lấy Tử Hà kéo vào trong lòng.
- Thê tử? - Tử Hà sững người.
Mặc dù Hầu Phí và nàng có quan hệ thân mật nhưng vẫn còn chưa tới mức có thể gọi là thê tử.
- Tử Hà, đừng lo lắng nữa. Dù xảy ra chuyện gì thì tất cả đều đã có ta gánh vác. - Hầu Phí ôm lấy Tử Hà khẽ nói bên tai.
Lúc này Tử Hà cảm thấy người bay bổng, như đang chìm trong cơn say.
- Nếu như có thể chết trong vòng tay của Hoàng Ngư đại ca thì cũng đáng lắm. - Tử Hà thầm nói với mình.
Nhìn thẳng vào ánh mắt Hầu Phí, Tử Hà gật đầu đồng ý. Tức thì Hầu Phí cười cười, một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
- Tử Hà, muội hồ đồ lắm. Muội như thế này chẳng phải là tự làm hại bản thân sao, lại còn làm hại cả Tiểu Hoàng Ngư nữa. - Hồng Vân đứng bên cạnh lo lắng nói.
Hầu Phí nhíu mày cúi đầu nhìn Tử Hà, Tử Hà cũng nhìn hắn, hai bên cùng chăm chú nhìn nhau.
- Tử Hà, ta có việc này muốn nói thật với muội. Hoàng Ngư không phải tên thật của ta, tên ta là Hầu Phí. - Hầu Phí đột nhiên thấp giọng xuống nói.
Trên khuôn mặt Tử Hà hiện nụ cười hạnh phúc, nàng ta hoàn toàn không để ý, chỉ chăm chú nhìn Hầu Phí.
Đột nhiên!
- Tử Hà, Hồng Vân, hai ngươi thật to gan, dám trái lệnh của cung chủ. - Một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Chỉ thấy một nữ nhân tóc, lông mi, trường bào đều một màu huyết hồng đang đứng giữa không trung lạnh lùng nhìn ba người Hầu Phí, Tử Hà, Hồng Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.