- Nhìn gì mà nhìn?
Man Càn lạnh giọng gầm lên, đám người đang nhìn về phía bọn Tần Vũ bị dọa cho sợ phát run.
Hiện tại hai lộ nhân mã của bọn họ có thể hội họp thành một nhóm, chỉ có điều trong thời gian phi hành suốt dọc đường. Long tộc, tán ma, tán tiên ba phe nhân mã không hẹn trước nhưng đều tập trung lại với nhau. Tương tự Bạo Loạn Tinh Hải, Hồng Hoang cùng bọn Tần Vũ cũng tập trung với nhau. Hình thành hai nhóm nhỏ.
Long tộc dẫn đầu một nhóm tổng cộng có mười ba người. Phân biệt gồm có năm người của Long tộc, năm người thuộc phe tán tiên cùng với ba người phe tán ma. Lúc đầu phe tán ma cả bọn 4 người nhưng giờ đã mất Liên Nguyệt nương nương.
Còn nhóm của Tần Vũ tổng cộng có chín người.
Nhóm này không cần phải nói thêm…….
Hiện tại Tần Vũ hoàn toàn tập trung vào việc tu luyện cũng như di chuyển.
Trong đan điền của Tần Vũ
Nội bộ của khối lục sắc tinh hạch lúc này đã có hơn chín phần chuyển hóa thành Thái Dương chân hạch. Nói cách khác, tuy khối lục sắc tinh hạch này biểu hiện ra mặt ngoài là màu xanh nhưng bên trong lại là một hỏa cầu to lớn. Hơn nữa kích thước của đại hỏa cầu này vẫn đang từ từ gia tăng.
Công lực chuyển biến tiêu hao một lượng năng lượng cực lớn tới mức đáng sợ.
Nhưng do trong cơ thể của Tần Vũ có ẩn chứa sinh mệnh nguyên lực cho nên chỉ trong một thời gian có thể bổ sung lại phần năng lượng tiêu hao đó.
------------
Ngày hôm sau, hai nhóm tổng cộng hai mươi mốt người lại tiếp tục lên đường tiến về phía trước, càng tiến vào sâu đao phong càng mạnh, mật độ cũng dày đặc hơn. Những vết nứt không gian xuất hiện với tần suất ngày càng cao, khiến cho mọi người luôn luôn phải cẩn thận đề phòng.
Mỗi người đều có thủ đoạn riêng để tránh né những loại nguy hiểm đó.
Thân thể của Tần Vũ bỗng đỏ rực lên bởi tinh thần lĩnh vực, khiến cho Tần Vũ cả người như phát ra kim quang.
Hốt nhiên…..
Phạm vi tinh thần lĩnh vực của Tần Vũ tăng mạnh. Đường kính chu vi của tinh thần lĩnh vực không ngờ đã tăng một lúc lên gấp hai-ba lần, sức nóng cũng tăng lên không ít. Việc này khiến cho nhiều kẻ đang di chuyển phía trước phải quay đầu lại đưa mắt nhìn Tần Vũ.
- Cung hỉ Tần Vũ huynh đệ công lực bản thân đã có đột phá.
Man Càn cười ha ha nói.
Vẻ mặt của Tần Vũ cũng có chút vui mừng.
Hiện tại trong đan điền Tần Vũ, đang lơ lửng một hỏa cầu rất lớn, có vẻ giống như mặt trời vậy, từng cỗ năng lượng nóng bỏng đều tập trung về phía đan điền.
Không hề bị cản trở bới lục sắc tinh cầu, Thái Dương chân hạch năng lượng quả thật cực kì tinh thuần. Chỉ trong nháy mắt Thái Dương chân hạch năng lượng đã tăng lên gấp vài lần, Tần Vũ tin chắc rằng với công lực hiện tại nếu như sử dụng Hắc Viêm Quân chi giới, thì uy lực của hai đại lĩnh vực cũng sẽ tăng lên không ít.
- Hằng Tinh Kì, sư tôn cũng chưa hề đạt tới Hằng Tinh Kì, ta cuối cùng cũng đã thành công rồi.
Tần Vũ trong lòng bỗng có chút thất vọng.
Tinh Thần Biến. Lục đại cảnh giới, cảnh giới cuối cùng chính là Hằng Tinh Kì!
- Ta cuối cùng cũng đã đạt tới Hằng Tinh Kì, cũng có nghĩa là từ nay trở đi, những kinh nghiệm do sư tôn lưu lại cho ta đã không còn tác dụng gì nữa. Về sau nếu như muốn tiếp tục nâng cao công lực đột phá lên cảnh giới mới, tất phải dựa vào sáng tạo của bản thân.
Tần Vũ trong lòng không biết là nên vui hay nên buồn đây.
Những cảnh giới tiếp theo, phải do bản thân tự sáng tạo.
Sáng tạo nên một công pháp khiến cho Tần Vũ kích động, nhưng chỉ cần một lần sáng tạo thất bại đi sai đường, rất có thể sẽ hồn phi phách tán.
- Đại ca, người đã đột phá rồi sao?
Hắc Vũ nhìn Tần Vũ, Hầu Phí cũng nhìn Tần Vũ.
Người ngoài không biết rằng《 Tinh Thần Biến công pháp vẫn còn thiếu sót, nhưng hai huynh đệ thân thiết của Tần Vũ lại biết rõ《 Tinh Thần Biến》là một bộ công pháp chưa hoàn thiện, cũng vì công pháp này mới được sáng tạo dựa trên sự thay đổi của vũ trụ, nên hoàn toàn bất đồng với những loại công pháp khác, căn bản không thể chuyển sang tu luyện bất kì loại công pháp nào khác.
- Phí Phí, Tiểu Hắc, không cần lo lắng.
Tần Vũ mỉm cười nói.
- Tiểu Hắc cẩn thẩn.
Tần Vũ bỗng nhiên nhìn thấy một cỗ đao phong hướng về phía Hắc Vũ chém tới, chỉ thấy Hắc Vũ giống như một đám bông nhẹ nhàng lướt đi chuyển hướng né tránh.
- Đại ca, đệ cùng con khỉ kia năng lượng trong cơ thể chuyển hóa không khác nhau là bao, chỉ không biết bao nhiêu lâu nữa sẽ có thể phi thăng, có thể là nửa năm, một năm hoặc là ba năm, quả thật là khó nói.
Hắc Vũ buồn bã truyền âm cho Tần Vũ.
Tần Vũ trong lòng chấn động.
Ngoại trừ cha mẹ và Lập Nhi, hai huynh đệ này chính là những người thân thiết nhất trong lòng của Tần Vũ, nhất là Tiểu Hắc với y lại càng thân mật hơn.
Suốt thời gian thơ ấu của y, không hề được phụ vương chăm sóc, mẫu thân cũng không còn, thường vẫn ôm Tiểu Hắc một mình lên trên đỉnh Đông Lam Sơn ngắm sao, một đứa trẻ cô độc, một hắc ưng cô độc, lúc này đây đã tu luyện tới mức đỉnh điểm tại phàm nhân giới.
Phi thăng, cũng có nghĩa là bọn họ phải phân li.
Tiểu Hắc cùng Phí Phí chắc chắn tới yêu giới, nhưng còn y thật sự phải khó khăn đối mặt với việc sáng tạo nên một bộ công phát mới, hơn nữa bản thân sẽ phi thăng lên địa phương nào, căn bản cũng khó có thể tưởng tượng.
- Tiểu Hắc, Phí Phí, các đệ yên tâm, đại ca nhất định sẽ thành công sáng tạo ra công pháp mới, sau khi phi thăng nhất định sẽ đi tìm các đệ!
Tần Vũ kiên định linh thức truyện âm nói,
- Hơn nữa không chỉ gặp các đệ, ta còn phải đi gặp Lập Nhi nữa, cho nên ta không thể thất bại được.
- Đúng, đại ca, người không thể thất bại được.
Hầu Phí cùng Hắc Vũ đều nói.
Cho dù là Tần Vũ, hay Hầu Phí, Tiểu Hắc, bọn họ đều biết rõ những lời hiện tại chỉ là an ủi bản thân, sáng tạo ra công pháp thành công hay không, dĩ nhiên không ai có thể nói chắc chắn được.
- Phốc xích!
Tiểu Hắc đã bị một đạo đao phong cắt mất một mảng thịt lớn phía trên vai.
- Được rồi, tập trung đi tiếp đi.
Tần Vũ vội vàng truyền âm nói.
Ba huynh đệ không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng tiến lên phía trước, chỉ là ba huynh đệ bọn họ tuyệt đối không phi hành cách xa nhau, ba người đều muốn hưởng thụ thời khắc cả ba còn ở lại phàm nhân giới, cùng ở bên nhau trong quãng thời gian còn lại này.
Một bên phiêu dật ẩn hiện, một bên tránh sang nhường đường.
Huynh đệ thỉnh thoảng lại mỉm cười với nhau, hoặc cười đùa trêu trọc khi người nào đó bị đao phong đả thương.
-------------
Từ khi tiến vào quãng đường cuối cùng dài một trăm triệu dặm này, cũng đã được gần 3 năm, nếu như theo suy đoán cũng đã phải tới được Tử Vong thâm uyên, nhưng bọn họ tới giờ vẫn chưa hề nhìn thấy Tử Vong thâm uyên, cho nên chỉ có thể tiếp tục tiến lên!
Nhưng những tình huống xảy ra trên đường cũng chứng tỏ nhất định khoảng cách tới Tử Vong thâm uyên đã rất gần rồi.
Bởi bì đao phong ngày càng dày đặc, tần suất các vết nứt không gian cũng ngày càng tăng?
Tránh né?
Đao phong quá nhiều, trừ Tông Quật, Hắc Vũ, Hoa Nhan thêm cả Dư Lương bốn người còn có khả năng miễn cưỡng tránh né. Còn những người khác căn bản không có cách nào cả, chỉ có thể sử dụng các phương pháp phòng ngự khác nhau để ngạnh tiếp.
Nhìn thấy những ảo ảnh không ngừng phiêu diêu khắp nơi của Hắc Vũ, Tần Vũ trong lòng thập phần tin tưởng.
- Tiểu Hắc thân pháp quả lợi hại, thân thể của ta về độ cương ngạnh cũng sánh ngang với hạ phẩm tiên phí, đao phong bình thường không thể làm gì được ta, còn như đao phong cường đại có gây ra thương thế thì sinh mệnh nguyên lực cũng nhanh chóng chữa lành, hiện tại chỉ có Hầu Phí là gặp chút nguy hiểm.
Tần Vũ phân tâm chú ý tới Hầu Phí.
Lúc này Hầu Phí đã nắm chắc hắc bổng trong tay.
Toàn bộ thân thể phát tán thủy lưu, cùng với hỏa nhãn đang thận trọng quan sát, Hầu Phí có thể sớm phát hiện ra nguy hiểm, còn nếu cố tránh mà vẫn tránh không kịp đao phong, thì lại trực tiếp dùng hắc bổng đẩy sang một bên.
Bổng pháp của Hầu Phí quả thật tinh diệu, Tần Vũ cũng không tưởng tượng được Hầu Phí chí cương chí cường như vậy mà lại có thể sử dụng được loại bổng pháp phiêu hốt này.
Chỉ thấy hắc bổng nhẹ nhàng vung lên, đao phong không ngờ lại bị đánh bạt sang một bên.
- Xem ra Phí Phí cũng không gặp nguy hiểm gì lớn, Phí Phí cùng Tiểu Hắc mỗi người đều có một bình Sinh Sinh Tạo Hóa đan, tin rằng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Tần Vũ trong lòng có chút yên tâm, nếu như Phí Phí cùng Tiểu Hắc gặp nguy hiểm, Tần Vũ cũng có thể trực tiếp để cho Tiểu Hắc cùng Phí Phí tiến nhập Thanh Vũ tiên phủ.
Mặc dù như vậy sẽ khiến cho những người còn lại hoài nghi, nhưng Tần Vũ cũng không thể quản nhiều việc như vậy.
- Ha ha, cuối cùng cũng tới Tử Vong thâm uyên rồi!
Man Càn cười lớn nói.
Mọi người đồng thời đưa mắt nhìn về phương xa.
Chỉ thấy xa xa là một thế giới băng lãnh vô biên, không thể nhìn rõ là gì, nhưng sau khi bọn Tần Vũ phi hành thêm khoảng ngàn dặm nữa, bọn họ cuối cùng cũng không thể không kinh hãi trước
"tử đồng" lợi hại của Man Càn.
Nguồn truyện: Truyện FULLPhương xa……
Không biết cách xa bao nhiêu vạn dặm, tử sắc hỏa diễm không ngừng bắn lên trời cao, khiến cho tất cả đều cảm thấy run sợ.
Tử sắc hỏa diễm!
Đấy không phải là Thiên Hỏa sao? Hơn nữa khắp nơi đều tràn ngập tử sắc Thiên Hỏa vô tận.
- Đó là hỏa diễm của cực địa Viêm vực, cực địa Hàn vực tuy rằng nguy hiểm, nhưng hàn khí phần lớn đều đã ngưng tụ trong những khối băng, hàn khí công kích tác động ra bên ngoài tuyệt không lớn, còn cực địa Viêm vực lại khác hẳn, hỏa diễm căn bản không có chỗ nào là không thiêu đốt, muốn tránh cũng không tránh được.
Tông Quật cười nói.
Bọn Tần Vũ trong lòng đều đã hiểu.
Không lạ tại sao lúc đầu Tông Quật lại chọn đi qua cực địa Hàn vực, chứ không phải cực địa Viêm vực.
Bọn học cũng biết rằng Tử Vong thâm uyên đã ở rất gần rồi.
Bởi vì Tử Vong thâm uyên ở tại khoảng giữa của cực địa Hàn vực cùng cực địa Viêm vực, đồng thời bọn họ cũng thấy hăng hái hơn hẳn, tốc độ bất ngờ tăng lên không ít, tất cả đều nhanh chóng tiến về phía trước, mỗi người đều có cảm giác bản thân đã sắp tiếp cận Nghịch Ương Cảnh.
- Đây phải chăng là Tử Vong thâm uyên?
Hầu Phí nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt, không khỏi thầm hít một hơi khí lạnh.
Bọn Tần Vũ, Hắc Vũ luôn cả thượng giới sứ giả như Man Càn sắc mặt cũng tràn đầy vẻ kinh hãi.
Tử Vong thâm uyên dài không nhìn thấy điểm cuối, rộng cũng phải tới vài ngàn dặm.
Tử Vong thâm uyên sâu không nhìn thấy đáy, đồng thời vô số đao phong từ trong Tử Vong thâm uyên xuất ra, cùng với tử sắc Thiên Hỏa phun ra, thêm cả bích lục sắc hàn khí không ngừng lơ lửng giữa không trung…. Tử Vong thâm uyên, đơn giản là một địa ngục.
- Làm sao lại có thể sản sinh ra một địa phương có cả cực địa Hàn vực lẫn cực địa Viêm vực kì diệu như vậy? Hơn nữa làm sao lại có thể tạo ra đao phong đặc biệt thế này?
Tần Vũ với tất cả những việc trước mắt, trong lòng cũng không hiểu được bao nhiêu.
Như đao phong, là do hai luồng khí cực nóng và cực lạnh tiếp xúc với nhau tạo ra.
- Đao phong là do hai luồng khí kia tạo ra, không lạ là có uy lực lớn như vậy. Cực địa Hàn vực cùng cực địa Viêm vực. Một bên cực nóng, một bên cực lạnh. Nhưng nơi hai luồng khí cực lạnh cùng cực nóng tiếp xúc…… có lẽ là ở trong Tử Vong thâm uyên này.
Kiếm Tiên Hoa Nhan cười nhẹ nói.
Những người còn lại đều tán đồng.
Bởi vì……. Tất cả đều nhìn thấy vô số đao phong phát ra từ trong Tử Vong thâm uyên, đao phong này uy lực quả thực rất lớn, khiến cho những vết nứt không gian liên tiếp xuất hiện.
- Thiên Hỏa còn có cả Lam Thỉ thiên hỏa!
Đỗ Trung Quân sắc mặt đại biến.
Man Càn, Hoa Nhan, Ngao Phụng cả bọn cẩn thận quan sát, sắc mặt đồng thời đại biến. Quả nhiên là trong số vô tận Thiên Hỏa phát xuất ra từ Tử Vong thâm uyên, có ẩn chứa cả Lam Thỉ hỏa diễm, chỉ là Lam Thỉ hỏa diễm cực kì ít.
Thiên Hỏa uy lực tuy lớn, nhưng đối với bọn Man Càn không có chút uy hiếp gì cả.
Lam Thỉ Thiên Hỏa lại không như vậy. Lam Thỉ thiên hỏa ngay cả kim tiên (yêu vương, ma vương) cũng không dám tùy tiện tiếp xúc.
- Không chỉ có Lam Thỉ thiên hỏa, nhìn bên kia xem, còn có cả Bích Yên hàn khí tề danh cùng Thiên Hỏa, hơn nữa trong đám Bích Yên hàn khí còn ẩn hàm một ít Huyễn Kim hàn khí. Uy lực của Huyễn Kim hàn khí tuyệt đối không dưới Lam Thỉ thiên hỏa đâu.
Giọng nói của Man Càn trầm xuống.
Tùy tiện xông vào?
Chỉ nhìn những vết nứt không gian liên tục xuất hiện, thêm cả những ngọn Lam Thỉ thiên hỏa ẩn hiện trong đám Thiên Hỏa, cùng với Huyễn Kim hàn khí ẩn hàm trong Bích Yên hàn khí. Cũng có nghĩa, tùy tiện xông vào – tất chết không sai.
- Nghịch Ương Cảnh ở bên trong Tử Vong thâm uyên, như khung cảnh trước mắt, nếu như cứ liều lĩnh đi xuống tất chết không sai, chỉ có thể dựa vào địa đồ mà đi tiếp thôi. - Hoa Nhan nhìn bọn Tần Vũ nói - Tuy nhiên các ngươi lại không có địa đồ, mà tiến nhập Tử Vong thâm uyên địa đồ mới là thứ quan trọng nhất, cho nên các ngươi không được rời xa bọn ta.
Man Càn, Tông Quật cả bọn nhất thời khẽ nhíu mày.
Rõ ràng, bên Hoa Nhan vẫn hoài nghi về tính chân thật của địa đồ mà Tần Vũ nắm giữ.
- Đi theo các ngươi? Hoa Nhan tiền bối quả thật coi thường bọn ta rồi. Hoa Nhan tiền bối, Ngao Phụng tiền bối, bọn ta sẽ từ bên này xuất phát trước, các vị cũng cùng đi chứ?
Tần Vũ mỉm cười nói, rồi lập tức hướng về bên trái phi hành.
Man Càn cùng Tông Quật hừ lạnh một tiếng, sau đó cùng dẫn bọn thuộc hạ theo sau Tần Vũ hướng về bên trái tiến tới, chỉ một lúc, nhóm của Tần Vũ chín người đã tiến nhập vào trong Tử Vong thâm uyên.
- Bên đó sao? Địa đồ của bọn ta sao lại chỉ dẫn về hướng khác?
Hoa Nhan, Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân, Phương Điền đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên.
Địa đồ của bọn họ so với địa đồ của Tần Vũ hoàn toàn bất đồng.
- Hanh, xem ra Tần Vũ không biết từ đâu lại có được một tấm địa đồ giả, địa đồ của bọn ta là do ba bức Phá Thiên Đồ tập hợp mà thành, lúc đó mọi người tại trường đều nhìn thấy rõ, tuyệt đối không sai, tốt nhất là Man Càn nên vì chọn sai đường mà bị chết!
Đỗ Trung Quân cười lạnh nói, rồi lập tức quay đầu hướng về bên phải phi hành.
Bọn Ngao Phụng, Hoa Nhan cũng theo sau y.
Từ lúc này, hai nhóm người chỉ có thể dựa vào địa đồ, từ hai hướng khác nhau tiến nhập vào trong Tử Vong thâm uyên.
-------------
- Ha ha, Tần Vũ à, con đường của đệ chọn quả thật là an toàn, đi suốt cả một đoạn, bên ngoài thì hỏa diễm trùng trùng, đao phong vô tận, hàn khí ngút trời, nhưng bọn ta thực tế lại không hề bị thương hại gì.
Man Càn cười lớn nói.
Tần Vũ dẫn đầu chín người bọn họ án chiếu theo lộ trình, trực tiếp thâm nhập Tử Vong thâm uyên, không ngừng cực tốc phi hành xuống dưới. Không ngờ trên đường lại không hề bị tổn thương chút nào.
- Theo như địa đồ, nên hướng về bên phải mà tiến tới, nhưng bên phải lại có vô số đao phong.
Tần Vũ lăng không ngừng lại đứng cạnh một cột đá. Phía sau bọn Man Càn thấy Tần Vũ dừng lại mọi người cũng không tiến thêm nữa.
- Đao phong này không hề tạo ra vết nứt không gian, cho dù có bị chém trúng, có sinh mệnh nguyên lực trợ giúp chắc hẳn không sao.
Tần Vũ nghiến răng rồi tiến lên phía trước.
- Đại ca.
Hầu Phí cũng Hắc Vũ đồng thời hốt hoảng la lên, bọn Man Càn cùng Tông Quật sắc mặt cũng đại biến.
- Ha ha, chỉ là ảo cảnh, mọi người tất cả đi tiếp thôi.
Tiếng cười của Tần Vũ từ phía trước truyền lại.
Hầu Phí, Hắc Vũ thở ra một hơi, sau đó tiến lên trước, những người khác cũng đều đi theo sau.
Cứ theo như địa đồ của Tần Vũ mà tiến lên, tuy rằng quãng đường đầy rẫy ảo cảnh khiến cho người ta sợ hãi run rẩy, nhưng thực tế lại không có ai bị tổn thương gì cả, bọn họ phi hành xuống dưới cũng đã được khoảng ba ngày, ít nhất cũng đã qua hơn vài trăm vạn dặm.
Một vùng đất rộng lớn xuất hiện ngay trước mắt Tần Vũ.
Vùng đất này tực hồ như dài đến vô tận. Trên mặt đất trống không có ba thạch trụ cao lớn, mỗi thạch trụ bên trên đều được điêu khắc bằng một chữ phân biệt thành……
"Nghịch" "Ương" "Cảnh"!