Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 90: Giảng hòa




Vừa dẫn quân đội trở về Thiên Bằng tinh chưa được vài ngày, Phương Minh Nguy đã lập tức nhận được ý chỉ đến gặp mặt hoàng đế bệ hạ.
Rất hiển nhiên, hành động của Phương Minh Nguy tại Tư Liên Đặc ngày ấy, một cái cũng không lọt khỏi tai của hoàng đế Nữu Man, hơn nữa Lâm Thiên còn sớm nhận được thư kháng nghị của Nguyệt Hanh đế quốc nữa.
Ngoài ra, liên minh Hải Đốn bị Nguyệt Hanh đế quốc xâm lấn hủy diệt một tinh cầu còn cùng chủ quốc Tư Danh Tạp Lí liên minh ra kháng nghị với Nữu Man hoàng đế, kháng nghị kịch liệt hành động nhúng tay vào chuyện nội bộ liên minh Hải Đốn của Phương Minh Nguy.
Dưới tình huống này, hoàng thất Nữu Man im lặng, sau ba ngày, rốt cục đã đưa ra quyết định.
Khi truyền đạt ý chỉ cho Phương Minh Nguy, hoàng đế Nữu Man đã cho Lâm Thiên khiển trách Phương Minh Nguy, biểu đạt sự bất mãn của mình đối với việc hắn dẫn quân đoàn Mễ Tư Lan đến liên minh Hải Đốn.
Hơn nữa còn giao trách nhiệm bắt hắn phải nhanh chóng đưa ra báo cáo kỳ càng về chiến dịch tinh cầu Tư Liên Đặc.
Nhưng mà, sau khi khiển trách, Làm Thiên đồng thời ra lệnh cho mười quân đoàn lớn trong đế quốc tự điều một nhánh hạm đội đến tinh vực Mễ Tư Lan, tạo thành quân phòng vệ linh hợp Mễ Tư Lan, hơn nữa còn do lão tướng quân Hoa Danh Đường kiêm nhiệm chức đoàn trường.
Mười quân đoàn lớn của Nữu Man đế quốc mỗi một cái đều có thanh danh hiển hách, quân đội mới xây dựng tại Mễ Tư Lan tuyệt đối không thể nào sánh bằng.
Hạm đội trong từng quân đoàn phái đến, tạo thành một liên quan có thực lực cường đại, cho dù là bất luận quân đoàn nào, cùng không có chỗ thua kém.
Lâm Thiên đem lực lượng hết sức quan trọng này bỏ vào tinh hệ Mễ Tư Lan xong, vô luận là liên minh Hải Đốn, hay là Tư Danh Tạp Lí liên minh đều không còn dám ho he về việc Phương Minh Nguy dẫn quân tiến vào biên giới của Hải Đốn.
Bởi vì chỉ cần không phải đứa ngốc, đều có thể thấy được, Nữu Man hoàng thất quyết tâm ủng hộ Phương Minh Nguy.
Với thực lực chân chính của Nữu Man đế quốc, mặc dù đánh với Nguyệt Hanh đế quốc cũng chưa chắc đã có hại. Cho nên liên minh Hải Đốn và Tư Danh Tạp Lí liên minh lập tức thu hồi âm thanh của mình- làm rùa đen rút đầu.
Thần tiên xuất hiện, đám tiểu nhản như bọn họ phải nhượng bộ lui binh thôi.
Hai tháng sau, hai vị đặc sứ đến Thiên Bằng tinh một vị là cao thủ thể thuật để nhất Nữu Man Dương Minh Minh Vị còn lại đã nằm ngoài dự liệu của Phương Minh Nguy, chính là Thái Thản tướng quân, cao thủ thể thuật của Khải Duyệt đế quốc.
Phương Minh Nguy nghênh đón bọn họ đến phòng khách, hỏi mở đầu: “Thái Thản tướng quân, ngài đến làm gì vậy?”
Thái Thản cười sảng khoái, nói: “Tôi đến đây, đương nhiên là đến trợ uy cho cậu”
“Trợ uy cho tôi?”
“Đúng vậy, Nguyệt Hanh đế quốc là loại có thù tất báo điền hình trong vũ trụ. Cậu giết tướng quân của bọn họ, bọn họ sao có thể từ bỏ ý đồ?”
Phương Minh Nguy cười lạnh một tiếng: “Bọn họ không chịu bỏ qua, chẳng lẽ tôi chịu sao?”
Thái Thản khẽ giật mình: “Phương đại sư, lần này giao phong với bọn họ, cậu tựa hồ lấy được thượng phong rồi”
“Đúng, nhưng bọn súc sinh này là vì báo thù cho một tên phá của, giết chết toàn bộ sinh mạng trên một tinh cầu, thủ đoạn của bọn chúng quá đáng quá mức rồi” Phương Minh Nguy căm hận nói.
Nói thật, người trên tinh cầu Tư Liên Đặc không có chút quan hệ nào với hắn cả. Nhưng mà Phương Minh Nguy bất ngờ phát hiện ra, mỗi khi hắn thề hiện ra xúc cảm đòi lại công bằng cho người chết trên tinh cầu Tư Liên Đặc, thì mấy ngàn vạn linh hồn trong đầu liền mơ hồ để lộ ra một khí tức thân cận.
Tuy Phương Minh Nguy hiểu rõ, trong những linh hồn này, trên cơ bản là không có linh hồn tự sinh ra ý thức. Nhưng mà cái cảm giác này cùng vô cùng chân thật.
Cho nên, vô luận là vì hoàn thành lời hứa với Đạo Cách Lạp Tư, hay là vì đòi lại công bằng cho phần đông linh hồn trong đầu cùng tốt, Phương Minh Nguy nhất định phải diệt sạch đám hải tặc kia. Đương nhiên, nếu có thể, diệt trừ luôn gia tộc quyền thế của Nguyệt Hanh đế quốc, vậy thì càng tốt hơn.
Nhưng mà muốn diệt trừ một gia tộc quyền thế của quốc gia cấp sáu, Phương Minh Nguy bây giờ vẫn chưa thể làm được, cho nên, hắn cùng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng thôi.
Dương Minh Minh và Thái Thản đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không nghĩ ra tại sao thái độ của Phương Minh Nguy lại trở nên kịch liệt như vậy.
Thái Thản cẩn thận hỏi: “Phương đại sư, trên tinh cầu Tư Liên Đặc có người thân nào của cậu sao?”
“Không có”
Thái Thản thở dài nói: “Vậy thì tốt rồi, nếu như là vậy, thì nghĩ biện pháp giảng hòa với Nguyệt Hanh đế quốc”
“Giảng hòa?” Phương Minh Nguy kỳ quái, hỏi: “Chẳng lê gia tộc quyền thế của Nguyệt Hanh đế quốc muốn khai chiến với Nữu Man sao?”
Thái Thản lắc đầu, nói: “Đó là điều không có khả năng, thực lực của Nữu Man cũng không dưới Nguyệt Hanh, nếu đánh nhau thật, cho dù chúng tôi không nhúng tay can thiệp, cho dù là quốc gia cấp bảy, tám không ai giúp, thì hai bên nhiều nhất cũng là kết quả lường bại câu thương. Cho nên trận này tuyệt đối là không đánh”
“Đã không đánh, vậy thì còn nói cái gì?”
Thái Thản cười khố: “Phương đại sư, tuy rằng hai quốc gia không có khả năng khai chiến, nhưng Nguyệt Hanh đế quốc sẽ ra tay với cậu!”
“Hừ, muốn ám toán tôi sao? Bọn họ không ngại thì cứ thử một lần” Phương Minh Nguy lại một lần nữa cười lạnh. Nếu như với linh giác của
hắn mà còn có thể bị người ám toán, vậy đúng là có thẹn với danh xưng Tử Linh pháp sư rồi.
Thái Thản khẽ lắc đầu.
“Phương đại sư, cho dù cậu không sợ bọn họ ám toán, nhưng mà người thân của cậu, vợ của cậu, con gái của cậu?”
Sắc mặt của Phương Minh Nguy có chút thay đổi, hắn cũng hiểu lời nói của Thái Thản không có khoa trương, nếu như Nguyệt Hanh đế quốc toàn lực trả thù, vậy thì người này của hắn đúng là khó thoát tai kiếp.
Thái Thản thấy Phương Minh Nguy động tâm, liền tiếp tục nói: “Lần này tôi đến đây, là phụng lệnh của Phi Minh Đốn thân vương, nếu như Phương đại sư nguyện ý, tôi có thể ra mặt, khiến cho Nguyệt Hanh đế quốc từ bỏ trả thù”
Lông mày của Phương Minh Nguy nhíu lại, hỏi: “Từ bỏ trả thù? Thái Thản tướng quân, ngài không phải đã nói, Nguyệt Hanh đế quốc nổi danh có thù tất báo trong vũ trụ sao, bọn họ có lương tâm mà từ bồ sao?”
Thái Thản cười lớn nói:”Phương đại sư, vừa rồi tôi chỉ nói một nửa thôi. Nguyệt Hanh đế quốc quả thật nổi tiếng là có thù tất báo, nhưng đồng thời, bọn họ cũng nổi tiếng là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, chỉ cần chúng tôi ra mặt, thì không lo bọn họ không đáp ứng”
Nghe lời nói của Thái Thản, trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, nói: “Đối với Nguyệt Hanh đế quốc tôi không nói, nhưng đối với những tên hải tặc đã dẫn người đến tinh cầu Tư Liên Đặc kia, phải nghiêm khắc chế tài”
Thái Thản nhướng mày, không rõ vì sao Phương Minh Nguy lại ghét ác như thù.
Hai mắt Dương Minh Minh sáng lên, đột nhiên cười nói: “Phương đại sư, những tên ấy chẳng qua chỉ là đám hải tặc nho nhỏ thôi, chỉ cần cậu không dùng thân phận thân vương điện hạ tiến hành tiêu diệt, hẳn là không có vấn đề”
Thái Thản do dự một chút, nói: “Được rồi, chỉ cần là ân oán cá nhân, tôi nghĩ Nguyệt Hanh đế quốc nhất định sẽ không quan minh chính đại bao che cho đám hải tặc kia”
Trong lòng Phương Minh Nguy buồn cười, cái gì gọi là không quang minh chính đại bao che, chỉ sợ là dưới áp lực của Khải Duyệt đế quốc, hận không thể phủ sạch quan hệ với đám hải tặc ấy thì đúng hơn.
Hành lễ thật sâu với hai người, Phương Minh Nguy thành khẩn nói:”Cảm ơn hai vị đại sư”
Thái Thản mỉm cười lắc đầu, nói: “Phương đại sư, chút chuyện nhỏ này, không cần phải khách khí” Dừng lại một chút, nhìn như tùy ý hỏi: “Không biết sang năm Phương đại sư có rảnh không, tôi có ý định mời ngài đến di tích lần trước một chuyến”
Trong mắt Dương Minh Minh đột nhiên bắn ra một tia sáng, chỉ có điều chợt lóe rồi biến mất. Hiển nhiên là lời nói của Thái Thân đã đánh sâu vào tâm trí của người này.
Có thể đi đến di tích lần trước đạt biểu cho cái gì, ông ta vô cùng rõ ràng, chỉ là vô luận ông ta suy đoán thế nào, cùng không nhìn thấu được, Khải Duyệt đế quốc vì nguyên nhân gì mà trong vòng ba năm ngắn ngủi lại mời Phương Minh Nguy đến hai lần.
Phương Minh Nguy nhìn đối phương thật lâu, chỉ thấy Thái Thản khẽ gật đầu, lập tức rõ ràng bọn họ cũng không tìm được cái gì đẳng sau cánh cửa ánh sáng ấy. Xem ra, đoán chừng là muốn tìm kiếm nữa.
Trong lòng hắn thầm than, hèn chỉ Khải Duyệt đế quốc lại chủ động đến lấy lòng mình thì ra là còn muốn lợi dụng mình đi mở cửa chính của di tích!
Nếu như hắn không phải là một người có giá trị, thì phòng chừng người của Khải Duyệt đế quốc sẽ không để chuyện xảy ra ở tinh cầu Tư Liên Đặc trong lòng.
“Tốt, nếu Thái Thản tướng quân đã mời, như vậy tôi đương nhiên phụng bồi”
Thái Thản hài lòng gật đầu, sau đó xuống dưới nghỉ ngơi.
Dương Minh Minh nhìn Phương Minh Nguy, cũng không hỏi thăm hiệp nghị giữa Phương Minh Nguy và Thái Thản, mà chỉ cười nói: “Phương đại sư, thật sự không nhìn ra cậu có thiên phú cường đại trong phương diện điều khiển chiến hạm như vậy, rất giỏi!”
Sắc mặt của Phương Minh Nguy đó lên, quả thật, phàm là người đã nhìn qua trận chiến trên tinh cầu Tư Liên Đặc, đều phải bội phục sát đất trình độ điều khiển của Phương Minh Nguy. Trong khoảng thời gian này, Phương Minh Nguy đi đến tinh cầu Mễ Tư Lan, tất cả quân nhân nhìn thấy hắn, đều là vẻ mặt phát ra sự sùng bái từ nội tâm, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng xấu hố.
Có đôi khi Phương Minh Nguy thậm chí còn nghĩ trong lòng, nếu như những chiến hạm kia thật sự do hắn điều khiển thì tốt rồi. Nhưng mà hắn biết, so với Đạo Cách Tư Lạp, kỹ thuật của hắn kém không chỉ nửa điểm, mà phòng chừng là cách xa vạn dặm.
Dương Minh Minh vỗ vỗ vai của Phương Minh Nguy, nói: “Cậu chẳng những điều khiển chiến hạm vô cùng tốt, mà tâm kế cũng vô cùng cao”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình hỏi: “Cái gì?”
“Khi cậu thả những chiến hạm vận tải kia trở về, những thủy thủ đoàn của Nguyệt Hanh đế quốc gặp được đồng liêu, đem chiến tích của cậu khuếch đại lên gấp mười lần. Giờ phút này, trong binh lính ở Nguyệt Hanh đế quốc đã có vô số lời đồn về cậu. Sau này nếu như phát sinh xung đột với Nguyệt Hanh đế quốc, thì như vậy uy danh của cậu sề chiếm tiện nghi rất lớn”
Phương Minh Nguy kinh ngạc há to miệng, hỏi: “Còn có chuyện như
vậy sao?”
“Đúng vậy, lần này ngay cả lão Nghiêm và Vương Tự Cường cũng khen cậu xử lý tốt, và còn tặng mỹ danh không lạm sát người vô tội, đã kích nghiêm trọng khí thế của đối phương, tâm ký không tồi”
Phương Minh Nguy lấy làm kỳ quái, gãi gãi đầu, đột nhiên hỏi: “Những lời đồn của binh lính chẳng lẽ các trưởng quan mặc kệ?”
Dương Minh Minh cười thần bí, nói: “Tin tức này là do Thái Thản tướng quân mang đến, cậu toán xem, những trường quan kia có thể quản được gì?”
Phương Minh Nguy lập tức bừng tinh thì ra Khải Duyệt đế quốc đã sớm âm thầm ra tay rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.