Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 85: Thú bảo (Hạ)




Từ sau khi tin lý tường cao thượng của Phương Minh Nguy xong, vô luận là Khải Lực hay là Khoa Tư Mạc, thì đều đã thay đôi thái độ với Phương Minh Nguy cả.
Nếu như vừa rồi còn một chút cậy già lên mặt, thì như vậy tuyệt đối là đều dùng thân phận ngang hàng để nói chuyện.
“Nếu mục đích của Phương tiên sinh đã định hai anh em chúng tôi cũng không nhiều lời. Nhưng mà hai chúng tôi xin hứa, nếu như sau này Phương tiên sinh có chuyện gì không tiện, có thể tìm đến gia tộc La Phu Nhĩ chúng tôi, chỉ cần gia tộc bọn tôi có khả năng, thì hai anh em chúng tôi tuyệt không từ chối” Khoa Tư mạc duỗi hai ngón tay chỉ nhẹ mi tâm, trang trọng nói.
Trong lòng Phương Minh Nguy cả kinh trải qua nói chuyện với Trần Bang, hắn cũng biết, một khi dưới tư thế này làm ra lời hứa, như vậy tương đương với một số đệ tử ra lệnh thề với tồ tông trong một số dân tộc cô xưa vậy, tuyệt đối không thay đồi.
Cho dù hiểu rằng bọn họ đang cố gắng bày ra vẻ kết giao tốt, nhưng đến bước này rồi, cho dù là tượng gỗ cũng có vài phần cảm động.
Phương Minh Nguy cúi đầu, mặc dù không nói gì, nhưng vẻ mặt của hắn đã biểu đạt tâm ỳ của hắn ra ngoài.
Hai người Khoa Tư Mạc vô cùng hài lòng về biểu hiện của hắn, ba người lại nói chuyện một chút, Phương Minh Nguy đứng dậy ra về. Khoa Tư Mạc vươn tay vuốt nhẹ mặt nhẫn, lấy ra một cái thẻ nhó khéo léo, đưa cho Phương Minh Nguy nói: “Phương tiên sinh đây là tư liệu do anh em chúng tôi thu thập được về một số quái vật, tuy cậu không muốn sử dụng thú bảo, nhưng nếu có thể gặp được, kính xin lưu ý giúp chúng tôi”
Phương Minh Nguy thuận tay cầm lấy, trêu ghẹo: “Được rồi, nếu như tôi tìm được thú bảo, nhất định sẽ bán cho hai ngài, nhưng mà, tôi muốn lấy tiền”
Khoa Tư Mạc và Khải Lực đồng thời cười to, nói: “Được, đến lúc đó cậu cứ việc ra giá”
Hai người bọn họ còn tường rằng Phương Minh Nguy đang nói đùa, nhưng không biết trong lòng Phương Minh Nguy đã sớm đưa ra tính toán.
Chào tạm biệt bọn họ. Phương Minh Nguy về đến chiến hạm của mình chuyện đầu tiên chính là tìm một ổ cắm, sau đó xem nội dung của thẻ nhó.
Dung lượng của thẻ nhó này thật lớn, nếu như là truyền phát tin bình thường, tối thiểu cũng cần hơn ba trăm giờ. Nhưng mà, Phương Minh Nguy đang sứ dụng truyền phát tin nhanh, hơn nữa còn là loại nhanh gấp mấy trăm lần, cho nên sau khi hắn xem hết, cũng chỉ mới trải qua hơn ba tiếng mà thôi.
Khẽ lắc đầu, truyền phát tin nhanh gấp trăm lần đúng là một khảo nghiệm gian khổ, nếu như lực lượng tinh thần của hắn không phải cấp mười lăm. thì khẳng định là không cách nào kéo dài ba tiếng.
Nhưng mà, tối xấu gì cũng xem xong, và cũng hiểu được lời nói của Khoa Tư Mạc.
Thú bảo quả thật là sinh ra trong cơ thể quái thú, nhưng rốt cục là trong cơ thể của con quái thú nào có xuất hiện thú bảo, vậy thì không ai biết được.
Hai anh em Khoa Tư Mạc đã giết hơn vạn chủng loại quái thú khác nhau, con quái thú dị biến hôm nay chỉ được xếp hạng trung bình trong thè nhớ mà thôi.
Nhưng mà, thú bảo trong hơn vạn con quái thú cường đại này, lại chỉ vỏn vẹn có năm viên. Hơn nữa, thú bảo phân bố vô cùng quỷ dị, căn bán là không có bất kỳ quy luật nào cả. Tựa hồ như ông trời đang trêu đùa vậy, tùy tiện đặt vào đâu đó.
Hèn chỉ Mạch Tạp Kì sau khi tìm thấy thú bảo, lại hưng phấn như vậy. Rất hiển nhiên, hắn cũng biết thứ này hiếm có.
Trên thực tế, khi bọn người Khoa Tư Mạc đòi xác quái thú, thì cũng không trông cậy là sẽ tìm được thú bảo, lúc ấy bọn họ nghĩ, chẳng qua là thà giết lầm, còn hơn bỏ sót. Cho nên khi bọn họ trông thấy Mạch Tạp Kì tìm thấy thú bảo trong cơ thể quái thú, ngay cả bán thân bọn họ cũng không tin được vận khí của mình lại tốt như vậy.
Xem hết cả cái thè, đối với Phương Minh Nguy mà nói, đúng là lấy được rất nhiều chồ
tốt.
Nhưng mà, cái này cũng không nói cho Phương Minh Nguy biết ở trong cơ thể con quái thú nào có thể sinh ra thú bảo. Mà bởi vì ở cửa cuối củng, Khoa Tư Mạc có ý lưu lại giáo trình sứ dụng thú bảo.
Nếu như trước khi nhìn thấy những thứ này, Phương Minh Nguy căn bản là không biết sử dụng thú bảo như thế nào cả.
Trình độ cứng của vật nhỏ kia, hắn đã tự trải nghiệm rồi, cho dù là dùng pháo laser của chiến hạm cấp thắng lợi oanh kính cũng không thể tồn thương được nó. Thứ cứng như vậy, sử dụng thế nào quả thật là một nan đề.
May là, trong thẻ nhớ có giải thích kỹ càng.
Trời sinh vạn vật, có tương sinh tương khắc. Tuy thú bào rất cứng, nhưng nếu để vào trong nước nấu bình thường, thì có thể để lại một tầng vật chất không rõ ngoài mặt thú bảo.
Lúc này, chỉ cần là người tu luyện, vô luận là tu luyện tinh thần hệ hay thể thuật, đều có thể lấy được hiệu quả ít nhất trăm lần.
Thú bảo nhỏ như hạt đậu kia nếu sử dụng phương pháp này, tối thiểu cũng có thể ngâm hơn trăm lần, mới hoàn toàn biến mất.
Nhưng mà, thời gian trăm lần này, cũng đủ để cho một vị chuẩn đại sư cấp mười lăm đột phá cực hạn, đạt đến tiêu chuẩn đại sư chân chính.
Tuy Phương Minh Nguy cũng không biết là hai anh em nhà La Phu Nhĩ này bao nhiêu tuổi rồi, nhưng nhìn thời gian ghi trên thẻ nhớ. cũng đã hơn hai trăm năm rồi, bời vậy có thể thấy được, tuổi của bọn họ ít nhất cũng hơn bốn trăm.
Cẩn thận suy nghĩ thời gian ghi trong thẻ nhớ. Phương Minh Nguy kinh ngạc phát hiện ra, thì ra tại hai trăm năm trước, hai anh em Khoa Tư Mạc đã bắt đầu lang thang vũ trụ, mục đích của bọn họ chỉ có một chính là cố gắng tìm kiếm quái thú cổ đại kỳ lạ hiếm có và 
cường đại.
Một khi giết chết những quái thú kia, trong lòng bọn họ lại sinh ra hy vọng tìm được thú bảo, nếu như có, thì chính là ông trời phù hộ, a men và a di đà phật một tiếng để cảm tạ các thần linh nếu không có, thì bọn họ lại tiệp tục khởi hành, tựa hồ như không hề có một phút yên tinh.
Làm như vậy không giống hai từ tước đại nhân sống sung sướng an nhàn, mà ngược lại còn giống hai người làm công cực khổ vô cùng. Cho dù là người nhìn mà cũng thấy khổ, huống chỉ là người trong cuộc, có cảm xúc thế nào thì có trời mới biết.
Khẽ lắc đầu, ham mê của hai anh em nhà này đúng là kỳ quái! Ngày lành làm từ tước đại nhân còn không chịu hường, mà tự nhiên lại đi lang thang bốn phía, đúng là kỳ quái!
Vỗ lưng ghế một cái, Phương Minh Nguy nhìn màn hình chiến hạm, không khỏi động tâm.
Một khi đã biết cách sử dụng thú bảo, như vậy bây giờ trên chiến hạm không có người, có phải là có thể thừ một lần?
Nhưng suy nghĩ một hồi, hắn vẫn từ bỗ cái ý niệm mê người này.
Tuy bây giờ trên chiến hạm chỉ có vỏn vẹn một mình hắn, nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm.
Có trời mới biết hai anh em Khoa Tư Mạc có giấu một tay nào hay không, nếu như bọn họ nhìn ra, mình thật sự đã dùng thú bảo ngâm nước, như vậy thì phiền toái của mình có thể sẽ to lắm.
Nhưng mà, bây giờ không cần không có nghĩa là sau này không cần.
Một khi hai người kia rời đi, như vậy thì có thể yên tâm lớn mật sử dụng, dù sao thì chỉ cần hắn nói bế quan một câu, thì cả quân doanh sẽ canh gác cho hắn, hoàn toàn không có bất kỳ phiền muộn nào đến kiếm.
Nghĩ như vậy, liền yên tâm lại, Phương Minh Nguy ngủ một giấc thật đẹp, chỉ là đang ngủ thì lại bị tiếng điện thoại quen thuộc đánh thức.
“Trần đội trường à? Sớm như vậy, tìm tôi làm gì?”
Trần Bang mỉm cười nói: “Phương thiểu tá, hai vị đại sư của Khải Duyệt đế quốc nghe nói cậu có nghiên cứu về quái vật trong hang, cho nên muốn mời cậu cùng đi đến hang'’
Phương Minh Nguy dụi dụi mắt, kinh ngạc hỏi: “Tôi làm gì có nghiên cứu về chỗ ấy, xảy ra chuyện gì?”
Trần Bang cười khó xù, nói: “Lần trước, chúng tôi căn cứ theo lời nói của Phương thiếu tá, làm ra một bán đồ địa hình dưới sương mù trong hang, hai vị từ tước đại nhân nhìn thấy thứ này liền vô cùng hứng thú, cho nên muốn mời cậu cùng đi”
Phương Minh Nguy ngáp một cái, nghĩ đến cái thẻ nhớ mà Khoa Tư Mạc tặng, câu từ chối liền không nói ra được.
Thở dài, nói: “Được rồi, tôi đi. bọn họ đâu?”
“Bọn họ đã bay trước, đang chờ chúng ta trong vũ trụ” Trần Bang thờ phào một hơi, nếu như Phương Minh Nguy không muốn đi, như vậy thì phiền lắm: “Phương thiếu tá có muốn đồi loại phi thuyền nhỏ để đi không?”
“Đổi cái rắm, phiền phức quá”
Phương Minh Nguy vừa dứt lời, con quái vật dưới người hắn liền khởi động.
Nhân viên trên cảng vũ trụ đã sớm biết rõ chủ nhân của chiếc phi thuyền này là ai, cho nên trông thấy nó đột nhiên cất cánh, cũng chẳng có kẻ nào thất kinh.
Rất nhanh, chiến hạm cấp Thẳng Lợi đã bay vào vũ trụ.
Tại đó, chẳng những có hai chiến hạm cấp Thắng Lợi đồ sộ của hai anh em Khoa Tư Mạc, mà còn có trên trăm chiến hạm cấp Thanh Tùng, rõ ràng là phái đến để tiến hành công tác hộ vệ.
Nhưng mà, Phương Minh Nguy vô cùng hoài nghi, nếu như là cục diện mà ngay cả hai người Khoa Tư Mạc không thể ứng phó được, như vậy thì các chiến hạm cấp thanh tùng này có thể dùng cho cái gì.
Mờ bộ đàm lên. Khoa Tư Mạc cười nói: “Phương tiên sinh không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy”
Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, nói: “Khoa Tư Mạc đại sư, nếu như là ngài phân phó, tôi cũng chỉ có thể liều mình bồi quân từ”
Khoa Tư Mạc mỉm cười, đột nhiên khẽ giật mình bởi vì ông ta thấy được dưới màn hình chiến hạm cấp Thắng Lợi của đối phương đi đến một khoảng cách nhất định bỗng nhiên nghiêng người một cái, dừng ôn định lại ở một vị trí thích hợp cách hạm đội. Trên mặt ông lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tưởng được trong Nữu Man đế quốc, lại có một thuyền trường điều khiển chiến hạm cấp Thắng Lợi dễ dàng như vậy.
“Phương tiên sinh chiếc phi thuyền của cậu điều khiển thật tốt, có thể dẫn thuyền trường tiên sinh đến cho tôi gặp một chút được không?”
“Thuyền trưởng?” Phương Minh Nguy hai bên cạnh, sau đó kịp phản ứng, nói: “Chỗ của tôi không có thuyền trưởng, chiếc phi thuyền này là do tôi một mình điều khiển”
“Cậu?” Khoa Tư Mạc kinh hô: “Chỉ một mình cậu?”
“Đương nhiên, có gì sao?”
Thần sắc của Khoa Tư Mạc trở nên có quái nhìn hắn, cũng gần như tương tự giống hôm qua khi nghe nói đối phương chỉ mới hai mươi ba tuổi.
“Này, Khoa Tư Mạc đại sư... ”
“A!” Khoa Tư Mạc giống như vừa tinh mộng lại, vội vàng nói: “Không có gì, không có gì, chúng ta lên đường thôi” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.