“Ầm...” Âm thanh kiếm laser chấn động được mô phỏng vô cùng giống, truyền vào lổ tai, càng làm cho người ta giật mình hết hồn.
Phương Minh Nguy chỉ vào hai người trước mặt, dõng dạc nói: “Hai người cùng lên đi.”
Bị hắn xem thường sắc mặt của hai cao thủ Khải Lý gia ngưng trọng lại, không dám ý kiến gì về thái độ cuồng vọng của Phương Minh Nguy.
Trong suốt bảy ngày bay trong vũ trụ của Xí Nga, trong khoảng thời gian này, Phương Minh Nguy đã thật sự bồi luyện cho nhóm người này.
Trong lần đầu tiên Phương Minh Nguy đánh bại toàn bộ bọn họ, Trương Nhuận Thủy vốn muốn mời hắn tiến hành chỉ đạo giáo luyện cho những người trẻ tuổi này.
Nhưng sau khi Phương Minh Nguy suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn từ chối, nhưng hắn bỏ lại một câu, mỗi ngày chỉ có thể bồi luyện năm giờ.
Thật ra thì Phương Minh Nguy cảm thấy vô cùng hứng thú với hành động mượn oai hùm chỉ đạo người khác, nhưng vấn đề là kẻ điều khiển cơ giáp chính thức không phải là hắn, mà lợi dụng linh hồn Ai Khắc, tuy rằng có thể dễ dàng đánh bại bọn họ, nhưng mà muốn chỉ vào sự thất bại ấy mà nói rã được nguyên nhân, thì đúng là khó làm được.
Không có cách nào khác, đành phải từ cấp sĩ quan huấn luyện giảm xuống bồi luyện.
Nhưng chỗ duy nhất khiến cho hắn vui mừng chính là, hắn đã thành công khi dựng uy vọng của mình lên cực cao giữa nhũng người này, ví dụ như lúc ở nhà ăn, những người này vừa nhìn thấy Phương Minh Nguy đến, lập tức giảm nhỏ âm thanh lại, không dám lớn tiếng ổn ào nữa.
Còn ngày thường vô luận là hắn nói cái gì, thì những người này đều cẩn thận chấp hành khiến cho hắn cảm thụ được cảm giác làm thấy.
Và cái làm cho Phương Minh Nguy vui vẻ nhất chính là cô gái cảnh sát xinh đẹp Hạ Linh Lung.
Trong lần đầu tiên giao thủ, ánh mắt của nàng ta lộ ra một tia khinh thường nhàn nhạt, nhưng đến hôm nay, thái độ của nàng ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ, biến thành một trong nhũng người sùng bái Phương Minh Nguy nhất trong nhóm người trẻ tuổi này.
Cùng chơi với những người đó bảy ngày, Phương Minh Nguy cũng có một chút buồn chán, trong lúc vô tình nghĩ đến việc dùng một tâm chia hai, cho nên cũng có ý nhân cơ hội này thử một chút.
Để cho hai người đồng thời mở hai đối chiến thất, hắn đổi cái phân lưu truyền cảm khí luôn.
Do dự một hồi, đem linh hồn Ai Khắc và linh hồn của người Thiên Dực tộc chia vào trong hai đối chiến thất này.
Thông qua mấy ngày lén luyện tập, hắn phát hiện ra một chuyện.
Tuy rằng người Thiên Dực tộc kia khi còn sống không phải là một chiến sĩ chuyên tu luyện cơ giáp, nhưng mà làm một nhà thiết kế ưu tế, trình độ cơ giáp của người này cũng rất khả quan. Đương nhiên, so với linh hồn Ai Khắc thì vẫn có một chênh lệch nhất định nhưng mà dưới sự duy trì của lực lượng tinh thần cấp mười từ Phương Minh Nguy, thực lực biểu hiện của người này cũng không dưới Trương Nhuận Thủy.
Việc hôm nay hắn muốn làm chính là để cho hai linh hồn này cùng tiến lên, nhìn xem có thể tùy tâm sở dục phát huy ra thực lực chân chính của bọn họ không.
Hai đối chiến thất đồng thời khai chiến, linh hồn Ai Khắc và linh hồn của người Thiên Dực tộc đều tự điều khiển, lao đến cùng đối thủ chém giết.
Dưới sự dặn dò của Phương Minh Nguy trước đó, bọn họ cũng không ra tuyệt chiêu khi vừa bắt đầu, mà chậm rãi chơi đùa với đối phương.
Trước màn hình lớn, kể cả Thi Nại Đức và Trương Nhuận Thủy cùng vẻ mặt khâm phục của tất cả mọi người, Phương Minh Nguy đồng thời điều khiển hai cơ giáp đối chiến.
“Tên nhóc này đúng là quá hung ác” Thi Nại Đức cười khổ lắc đầu, nói: “Hơn mười ngày trước, hắn chỉ mới có thể tập trung tinh thần lực lên một cơ giáp. Mà bây giờ hắn đã có thể đồng thời điều khiển hai cơ giáp. Cái này, còn là người sao?”
Trương Nhuận Thủy bật cười nói: “Cậu không phải đã nói rồi sao, tên này là một quái vật, hơn nữa còn là đại quái vật” Hắn thở dài, nói tiếp: “Nếu như hắn không có thiên phú như vậy, tớ nghĩ Vương nguyên soái cũng sẽ không coi trọng hắn”
“Trương Nhuận Thủy, chúng ta cùng nhau liên thủ so chiêu với Phương Minh Nguy, thế nào?”
Trương Nhuận Thủy khẽ giật mình nhìn lại, thấy là Khắc Lỵ Tư, không khỏi cau mày nói: “Tiểu thư, cô làm gì vậy?”
Khắc Lỵ Tư mím cười, giống như trăm hoa đua nở vậy, nói: “Không sao, chỉ là ngứa tay một chút”
Trương Nhuận Thủy do dự một chút rồi nói: “Được rồi”
Thân phận của hai người vô cùng đặc biệt, cho nên khi bọn họ đưa ra yêu cầu, hai người đang đấu với Phương Minh Nguy liền rút lui mà không cần suy nghĩ.
Vừa thấy đối thủ thay người, hơn nữa lại là hai người mình quen thuộc nhất, trong lòng của Phương Minh Nguy cũng hơi lo một chút.
Nhưng mà không phải là sợ, hai người này tuy rằng lợi hại hơn một chút, nhưng mà vẫn chưa phải là đối thủ của Ai Khắc và người Thiên Dực tộc, cho nên Phương Minh Nguy cũng không đưa ra bất kỳ dị nghị nào hết.
Nhưng sau năm phút đồng hồ giao đấu, Phương Minh Nguy lập tức phát hiện ra không đúng.
Hai người này quả thật rất lợi hại, đòn tấn công của Trương Nhuận Thủy giống như sóng biển vậy, sóng sau cao hơn sóng trước. Còn Khắc Lỵ Tư, tuy rằng thân thủ kém một chút,nhưng mà bộ cơ giáp trên người nàng rất tốt, tính năng tổng thế vượt xa Bạch Hạc Hào nhiều.
Nếu như là đổi chiến bình thường, Phương Minh Nguy tuy sẽ cảm thấy có áp lực nhất định nhưng mà cũng không để bọn họ trong lòng, nhưng lúc này thì khác, đồng thời điều khiển hai cơ giáp đã xảy ra di chủng.
Lực lượng tinh thần không đủ.
Không sai, khi Phương Minh Nguy bắt đầu ứng phó toàn lực, thì tốc độ tiêu hao của lực lượng tinh thần tăng lên cực nhanh đạt đến một mức khiến cho lòng người run sợ.
Trong năm phút ngắn ngủi, Phương Minh Nguy thậm chí có cảm giác vô lực mệt mỏi.
Trong lòng hoảng hốt, đang lúc hắn muốn kêu dừng lại và không để ý đến mặt mũi, thì một bất ngờ xảy ra, ngay trong chỗ sâu ở trong óc, một quang cầu lớn đã bắt đầu động.
Bên trong quang cầu này ẩn chứa một lực lượng tinh thần rất cường đại, là lúc Phương Minh Nguy bị bắt cóc, lợi dụng dùng xoáy linh hồn để hấp thu lực lượng tinh thần.
Căn cứ theo điều tra, đây chính là lực lượng tinh thần cấp mười bốn của mật thám xui xẻo Mạt Kim Tư.
Một cường giả siêu cấp như vậy, trong tình huống không đề phòng bị Phương Minh Nguy đánh lén, lực lượng tinh thần cả đời hắn khổ tu đều bị dòng xoáy linh hồn hấp thu vào trong thân thể của Phương Minh Nguy.
Đương nhiên, bởi vì nội tình của Phương Minh Nguy quá kém, không có khả năng tiêu hao hết lực lượng tinh thần khổng lỗ này, cho nên dòng xoáy linh hồn tự động phong ấn nó lại, biến thành một quang cầu lớn, chứa đựng trong óc của Phương Minh Nguy.
Trong tình huống bình thường cổ lực lượng này không có cách nào trực tiếp vận dụng mà theo thời gian trôi qua, nó không phát ra, trợ giúp lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy không ngừng tăng lên, quá trình này dài đăng đăng con người đã không cách nào cảm ứng được.
Nhưng khi lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy xuất hiện tình huống không duy trì được, thì quang cầu lớn này sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Nó bắt đầu tăng lớn hiệu suất phóng thích năng lượng ra, khiến cho lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy có được một sự bổ sung hữu hiệu.
Cảm nhận được sự thay đổi của quang cầu trong đầu, Phương Minh Nguy liền vui mừng. Hắn lập tức ra lệnh với hai linh hồn không cần phải toàn lực tấn công, mà kéo dài hết sức.
Mệnh lệnh này vừa đưa ra, hai bên lập tức lâm vào trạng thái giành co.
Những người xung quanh xem cuộc chiến không khỏi kỳ quái, nhưng không ai ngờ rằng Phương Minh Nguy lại còn ẩn giấu thực lực. Dù sao thì đồng thời điều khiển hai cơ giáp cũng gặp phải khó khăn lớn hơn là một cơ giáp. Cho nên đánh ngang tay, ngược lại dễ dàng khiến cho người ta chấp nhận.
Phương Minh Nguy vui sướng cảm thụ lực lượng tinh thần khổng lỗ do quang cầu lớn không ngừng đưa vào, cái khoái cảm này khiến cho hắn phát ra một tiếng rên thoải mái khó kìm chế, may là không ai nghe thấy, nếu không người ta sẽ tặng thêm hai chữ biến thái vào danh hiệu quái vật của hắn.
Bỗng nhiên, trong phi thuyền vang lên âm thanh của thuyền trưởng: “Các vị, Xí Nga sắp tiến hành nhảy xuyên việt. Xin các vị đình chỉ bất kỳ hoạt động đem mình cố định lại.”
Màn hình lớn sáng lên, ba người lập tức rời khỏi chiến trường Phương Minh Nguy mặc dù vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời rời khỏi.
“Sắp đến điểm nhảy xuyên việt rồi, mọi người tự tìm một cái ghế, cài dây an toàn vào” Trương Nhuận Thủy quát lớn một tiếng.
Phương Minh Nguy nhanh chóng làm theo, nhưng mà chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên nháy lên kịch liệt.
“Người anh em, có chuyện gì vậy, thoải mái một chút” Thi Nại Đức nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, an ủi: “Nhảy xuyên việt rất nhanh chỉ bị chấn động một chút thôi”
Phương Minh Nguy cười miễn cưỡng, nói: “Thi Nại Đức, cậu nói xem nhảy xuyên việt như vậy có gặp nguy hiểm hay không?”
“Không biết”
“Thật à?”
Thi Nại Đức suy nghĩ một hồi, nói: “Trong thời gian nhảy xuyên việt, thì năng lượng phòng hộ của phi thuyền sẽ không cao, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, cũng chỉ có hai khả năng”
“Hai cái gì?”
“Một là đối diện có phi thuyền, trong lúc cậu nhảy sẽ lập tức tấn công, như vậy tám chín phần là có thể tiêu diệt hết cậu.”
Phương Minh Nguy hít sâu một hơi khí lạnh cảm thấy cả người rét run.
“Ha ha, đừng sợ” Thi Nại Đức cười nói: “Chúng ta có ba chiến thuyền, sẽ có một chiếc qua trước, sau khi xác định an toàn chúng ta mới qua, cho nên không có khả năng bị phi thuyền khác đánh lén.”
Khẽ gật đầu, Phương Minh Nguy hỏi:”Khả năng thứ hai.”
“Khả năng thứ hai là, đúng lúc này gặp phải năng lượng mang tính hủy diệt của bão từ vũ trụ” Sắc mặt của hắn trở nên ngưng trọng:” Nếu như thật sự gặp phải thiên tai đó, vậy thì ai cũng bó tay.”
Sắc mặt của Phương Minh Nguy lại một lần nữa thay đổi.
“Này, người anh em, thoải mái một chút đi, thiên tai như vậy không có khả năng gặp được đâu, vận khí của chúng ta cũng đâu có kém vậy.”
“Đúng vậy, hẳn là không kém đâu.”
“Nhìn kìa, chiếc phi thuyền thứ nhất đã xuyên qua rồi.” Một người kêu lớn.
Ánh mắt của mọi người liền nhìn về phía màn hình lớn, chỉ thấy một phi thuyền bảo vệ đột nhiên biến mất trong vũ trụ mênh mông.
Qua năm phút đồng hồ, lời nói của thuyền trưởng lại vang lên trong loa: “Xác nhận tính hiệu an toàn, Xí Nga, mười phút sau bắt đầu xuyên việt.”
Phương Minh Nguy kinh ngạc đưa mắt nhìn về chỗ chiếc phi thuyền kia biến mất, sự bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, miệng hắn hơi run, người bên ngoài nhìn vào còn tưởng rằng là hắn khẩn trương. Nhưng trên thực tế, trong miệng hắn đang ngâm tụng một đoạn chú ngữ tối nghĩa.
Một đám tia sáng xuyên qua cái lồng năng lượng của phi thuyền, xuyên qua kẽ hở cương giáp, nhanh chóng bay vào đầu của Phương Minh Nguy.
Hai mắt của Phương Minh Nguy bỗng nhiên mở to ra, trong mắt hắn toát ra thần sắc cực kỳ khủng bố, nhanh chóng mở dây an toàn ra, điên cuồng vọt đến trước màn hình lớn, đè nút thông báo cho toàn phi thuyền, dùng hết sức lực từ thời bú sữa mẹ la lớn: “ Dừng nhảy...”