Chiến hạm cất cánh, cũng không phải chuyện đơn giản.
Nếu như chỉ là mười chiến hạm thôi, đương nhiên là không có vấn đề. Nhưng số lượng chiến hạm càng nhiều, thì đó lại là một chuyện phiền toái.
Vô luận là phân phối nguồn năng lượng, tổ hợp nhân viên và phát biểu, còn có đồ ăn nước uống, vũ khí. và một loạt các vấn đề khác, đều phải giải quyết trong khoảng thời gian ngắn. Trong vòng bảy ngày mà một nửa tướng trong quân doanh đã lái chiến hạm đi, tuyệt đối không phải dễ dàng Làm người quản lý hậu cần, trách nhiệm trên người Hứa tướng quân nặng thế nào có thể tự suy nghĩ.
Cho nên. sau khi hắn nhìn thấy Phương Minh Nguy nhàn nhã, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Trong lúc người khác hừng hực chuẩn bị công tác, khí thế hào hùng, thì Phương Minh Nguy vẫn đi dạo vòng quanh trong quân doanh, đúng là không có thiên lý.
Nhưng mà, một khi nghĩ đến hiệu suất làm việc của Phương Minh Nguy, Hứa tướng quân cho dù nghiêm khắc, cũng không thể bắt bẻ được gì cả.
Chiến hạm cấp Thẳng Lợi là trang bị số một trong quân doanh, nếu không có Phương Minh Nguy, muốn điều khiển con quái vật khổng lồ dài gần ba mươi cây số này, nhất định phải hơn mười vạn người tô hợp lại, mới có thể phát ra uy lực lớn nhất của nó.
Mười vạn người! Không tính sự tiêu hao năng lượng, cho dù chỉ là cung cấp đồ ăn nước uống cho mười vạn người này thôi, cũng là một con số không nhỏ.
Nhưng mà Phương Minh Nguy thì khác, dưới sự chỉ huy của hắn, hai chiến hạm cấp Thắng Lợi, chỉ cần chuẩn bị một phần nhỏ đồ dùng cá nhân và thực phẩm cho định mức một ngàn người là đủ. So với cấp độ chiến hạm này, thì quả thật đúng là không đáng kê.
Không có biện pháp, ai kêu hai chiến hạm này chỉ có vỏn vẹn một mình Phương Minh Nguy, cho dù bụng của hẳn lớn. cũng không thể ăn hết trang bị và vật tư của mười vạn người!
Cho nên ngoại trừ ngày đầu tiên khi Phương Minh Nguy điều khiển một ngàn người mấy, đem năng lượng dự trữ và linh kiện sửa chữa chuyển vào trong chiến hạm xong, thì cũng không còn vận chuyên bất kỳ thứ gì nữa, mà chỉ chờ đợi thời gian xuất phát thôi.
Rốt cục, dưới sự chỉ huy của Hứa tướng quân, sĩ quan các cấp phối hợp hết sức lực, bọn họ dùng thời gian bày ngày để hoàn thành tất cả công tác chuẩn bị một cách thuận lợi.
Nhìn năm chiến hạm cuối cùng chậm rãi rời khỏi cảng vũ trụ, tất cả nhân viên hậu cầu đều thờ phào một hơi.
Trong quân đoàn Ngải Mạc Nhĩ, có tất cả mười ba hạm đội, mỗi một hạm đội đều có một chiến hạm cấp Thắng Lợi cùng năm trăm chiến hạm cấp thanh tùng. Và phần còn lại, những chiến hạm nhỏ và phi thuyền phụ trợ thì nhiều vô số kể.
Mỗi một hạm đội trong tình huống đủ quân số, thì có khoảng người ngàn vạn quân binh mười ba hạm đội, ước tính khoảng một ức dân.
Khi Phương Minh Nguy biết được con số này, liền bội phục sát đất về thực lực của Nữu Mạn đế quốc. Phải biết rằng, những người này chỉ nằm trong hạm đội chiến đấu của quân đoàn Ngải Mạc Nhĩ mà thôi, mà quân đoàn Ngải Mạc Nhĩ chỉ là một trong mười quân đoàn lớn của đế quốc, nếu đế quốc đem tất cả lực lượng quân sự tập trung lại,. Thì số lượng này chỉ cần nghĩ đến. cũng dù đến khiến cho tim người nhảy ra ngoài.
Phương Minh Nguy đương nhiên là một mình điều khiển hai chiến hạm, đi theo hạm đội thứ nhất xuất phát.
Con quái vật dài ba mươi cây số này nếu trên mặt đất thì đúng là lớn không tưởng tưởng nổi, nhưng khi đưa ra ngoài vũ trụ, lại trở nên nhỏ bé vô cùng, giống như là một hạt cát nhỏ không đáng để nhắc đến trên bãi cát vàng ở bờ biển, không hề khiến cho người ta chú ý.
Máy bộ đàm luôn luôn mờ, kết nối với chiến hạm thứ nhất, giữa liên lạc chặt chẽ với chiến hạm cấp Thắng Lợi khác tên là “Ngải Mạc Nhĩ quang huy”.
Bởi vì trên đây có quá nhiều bí mật, cho nên Phương Minh Nguy đã từ chối yêu cầu lên thuyền của những người khác. Bởi vì vậy, trong tất cả thời gian bay của hai chiến hạm này, đều phải do bán thân hắn điều khiển.
Nếu đổi lại là một đại sư tinh thần hệ nào khác, thì cũng sẽ không làm ra lựa chọn như vậy. Bởi vì tinh lực của một người dù sao cũng có hạn, cho dù có thể điều khiển chiến hạm liên tục trong một hai ngày, nhưng cũng không thể nào điều khiên không ngừng nghi được.
Nhưng Phương Minh Nguy thì lại khác, chỉ cần linh hồn Ngải Phật Sâm và linh hồn Ai Khắc nhập vào trong chiến hạm, thì như vậy tất cả đều không cần hắn quan tâm nữa. Hơn nữa đối với nguồn năng lượng dự trữ của chiến hạm cấp Thắng Lợi. năng lượng mà hai linh hồn này tiêu hao căn bản là không đáng để nhắc đến.
Khi chiến hạm dần dần tiếp cận mục tiêu, trong lòng Phương Minh Nguy lập tức kinh ngạc.
Vương miện nhỏ trên đầu hắn được cải trang thành một truyền cảm khí xinh đẹp và cực kỳ có cá tính cho nên có thể mượn lực lượng thần bí của vương miện một cách dễ dàng
Căn cứ theo quan sát của hắn, trong vũ trụ cách đó không xa, đang trôi nổi rất nhiều xác phi thuyền, hơn nữa trong những cái xác ấy, còn ngưng tụ lại rất nhiều điểm sáng trắng.
Những điểm sác này phần lớn đều đang lơ lửng dao động, tựa hồ như lúc nào cũng có thể biến mất. Phương Minh Nguy vừa nhìn thấy, lập tức hiểu rõ, những điểm sáng ấy đều là linh hồn, hơn nữa còn là những linh hồn khi còn sống đều có năng lực thể thuật hay lực lượng tinh thần ngoài cấp tám. Không chỉ như thế, theo trạng thái của bọn nó bây giờ, ít nhất là còn trôi lơ lừng được thêm năm sáu ngày.
Có thể giữ được tình trạng không tiêu tán trong vòng năm sáu này, đã nói rõ rằng những linh hồn này khi còn sống đều là người có tính cách cứng cỏi, không đến phút cuối cùng, thì
quyết không từ bỗ.
Thở dài một hơi thật sau, không cần hỏi, Phương Minh Nguy đã biết lai lịch của những linh hồn này.
Không phải là quân sĩ của Nữu Mạn đế quốc, mà chính là binh lính của liên minh Tư Danh Tạp Lí.
Trong miệng Phương Minh Nguy liền ngâm tụng một loạt chú ngữ kỳ quái mà quen thuộc, một cổ lực lượng không nhìn thấy từ trung tâm vương miện nhỏ phát ra. Những linh hồn vô chù ấy vừa gặp phải cổ lực lượng này, lập tức giống như con trẻ nhào đầu vào mẹ, chen chúc mà vào.
Khi phi thuyền càng đi tới, số lượng linh hồn cũng càng tăng lên, đã đến một con số khủng bổ rồi.
Lau mồ hôi lạnh đang chảy dài trên trán, ở đây rốt cục đã trải qua chém giết tàn khốc thế nào, mà lại chết nhiều người như vậy!
Tuy Phương Minh Nguy có thể coi như là người nhìn quen mắt cảnh tượng này, nhưng một lần thu nhiều linh hồn như vậy, vô luận là ai, cũng không khỏi có chút khủng hoảng tinh thần.
Bỗng nhiên phi thuyền ngừng lại, trên màn hình lớn hiện ra một âm thanh quen thuộc.
“Phương thiểu tá, hạm đội thứ nhất của chúng tôi đã tạm thời dừng lại ở phòng tuyến này, xin cầu chỉ huy F1 và F2 dừng lại”
“Tốt” Phương Minh Nguy cười miễn cưỡng, nói.
Trên màn hình lớn xuất hiện bóng người, là đội trường vệ binh của Trần Húc Đào tướng quân, Trển Bang. Từ lần trước khi thấy Phương Minh Nguy trong lúc vô tình phá hủy đợt đánh lén của quái thú, Trần Bang có thể nói là đã tâm phục khẩu phục với Phương Minh Nguy, hai người cũng coi nhau như là bạn.
“Phương thiểu tá, sắc mặt của cậu hình như không được tốt, chẳng lẽ...” Trần Bang quan tâm hỏi.
Khoát khoát tay, Phương Minh Nguy cười khổ nói: “Không sao, chỉ hơi hoảng hốt mà thôi”
Trần Bang hiểu lầm là hắn lần đầu tiên ra chiến trường, trong lòng hồi hộp, không khỏi bật cười, nói: “Phương thiếu tá, cái này không có gì đáng sợ, quái thú tuy lợi hại, nhưng mà không cách nào làm tồn hại đến chiến hạm cấp Thắng Lợi, cậu cứ yên tâm”
Phương Minh Nguy gật đầu, sắc mặt tựa hồ như dễ nhìn một chút.
Trần Bang không thể làm gì hơn là lắc đầu, đối với bệnh trạng như vậy, cũng không có phương pháp trị liệu đặc biệt nào cả. Nếu như là một người lính bình thường, chỉ cần ném vào trong bầy quái vật, chỉ cần có thể sống sót, thì loại tật xấu này sẽ tự nhiên biến mất.
Chỉ là cho dù có cho hắn ta thêm, chục lá gan nữa, hắn cũng không dám dùng thủ đoạn này đối với Phương Minh Nguy. Hao tốn tâm tư an ủi vào câu, Trần Bang bất đắc dĩ rời đi.
Bây giờ Phương Minh Nguy đã dừng động tác thu thập linh hồn, cho đến khi Trần Bang đi, thì mới bắt đầu kiểm kê số lượng linh hồn vừa thu thập.
Một ngàn, một vạn, mười vạn, hai mươi vạn....
Sắc mặt của Phương Minh Nguy đã có chút khó coi, đến hai mươi vạn linh hồn à!
Đây là hai mươi vạn linh hồn ngày hôm trước vẫn còn vui vẻ sao! Nhưng chỉ trong vòng vài ngày, đã biến thành những linh hồn không chốn dung thân. Nếu như không phải Phương Minh Nguy có năng lực thu thập đặc biệt, thì kết quả của bọn họ chỉ có tiêu tán mà thôi.
Trong cuộc chiến hải tặc, Phương Minh Nguy đã thu được một vạn linh hồn. Khi đó trong lòng Phương Minh Nguy không hề có chút gánh nặng nào cả. Dù sao thì diệt trừ đám hải tặc kia cũng là một chuyện tốt cho nước cho dân.
Nhưng là lần này thì tim của Phương Minh Nguy lại có chút rối loạn.
Tuy hắn chẳng quen biết gì với người chết, cũng chưa từng gặp mặt. Nhưng mà dù sao lần này số người chết cũng quá lớn. Trong một tinh vực rộng lớn này, chỉ cần vung tay ra là thu thập được hơn hai mươi vạn linh hồn, mà những linh hồn ở chỗ khác trong vũ trụ cũng không ít hơn ở đây.
Nếu thu thập toàn bộ chúng nó, ít nhất cũng hơn năm mươi vạn. Muốn chế ra năm mươi vạn linh hồn, thì cần phải chết bao nhiêu người?
Hơn nữa, càng làm cho Phương Minh Nguy cảm thấy sợ hãi chính là, những linh hồn này không phải vừa sinh ra hôm nay, mà đã tồn tại được mấy ngày rồi.
Như vậy, rốt cục là có bao nhiêu linh hồn bị tiêu tan bên trong vũ trụ vô tận vô biên trước ngày hôm nay?
Một trăm vạn? Hay hai trăm vạn?
Vừa nghĩ đến, thân thể của Phương Minh Nguy không khỏi run lên.
Nhắm mắt lại, hai đấm nắm thật chặt, thật lâu sau, Phương Minh Nguy mới đi ra từ trong tâm tình bi ai khùng bố này.
Nếu như hắn vẫn còn là một thiếu niên trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, thì như vậy điều duy nhất mà hắn sẽ làm, chính là rời khỏi chỗ đáng sợ này.
Nhưng trải qua mấy năm tôi luyện, hắn hầu như đã thay da đồi thịt biến thành một người hoàn toàn mới.
Sau khi im lặng nửa ngày, khi mở mắt ra, toàn bộ khiếp sợ trong lòng hắn đã tiêu tan, chỉ còn lại lửa giận hừng hực, chính là căm hận và sát khí của loài người dành cho quái thú.