"Tu...."
Tiếng chuông báo thức chói tai vọng khắp căn phòng đang yên tĩnh,
Phương Minh Nguy từ trên chiếc giường mềm ngồi bật dậy.
Tới lính đánh thuê đoàn Miêu Vương đã ba tháng rồi, trong đoạn thời
gian này, bọn họ tổng cộng xuất động bốn lần nhiệm vụ. Dưới yêu cầu
cường liệt của Phương Minh Nguy, ba người bọn họ được xếp thành một
tiểu đội. Mục đích lớn nhất để làm vậy chính là hòng bảo vệ cho sự an
toàn của Thi Nại Đức.
Dầu sao, trong tiểu tố ba người lúc này, cũng chỉ có Thi Nại Đức thiếu
năng lực tự bảo vệ.
Trong ba tháng, bọn họ tổng cộng xuất phát bốn lần, tần suất xuất phát
không lớn, nhưng đánh giá giành được lại rất cao, đặc biệt là trong nhiệm
vụ làm người giám hộ, năng lực thể thuật siêu tuyệt cấp mười lăm của Cơ
Nặc khiến tất cả mọi người đều chấn động không thôi.
Nhiệm vụ lần đó sỡ dĩ có thể hoàn thành thuận lợi là nhờ Cơ Nặc ở vị
trí chủ công. Từ đó về sau, Béo và các thành viên trong lính đánh thuê
đoàn Miêu Vương mới tính là thật sự yên tâm về đám người Phương Minh
Nguy.
Đồng thời vào lúc Cơ Nặc giành được sự tôn kính và tín nhiệm cho
mọi người, Phương Minh Nguy cũng không nhàn rỗi, hắn tự mình xin Béo
hai bộ cơ giáp chế thức, hơn nữa bắt đầu tự mình cải tạo.
Hai bộ cơ giáp này tuy giá trị không nhỏ, nhưng so với dạng cao thủ
tuyệt đỉnh như Cơ Nặc mà nói, đó chính là một món đầu tư nhỏ không
đáng nhắc tới, thế là Béo không chút do dự đưa hai bộ cơ giáp cho hắn
chơi, hơn nữa còn cung cấp tất cả linh kiện và tài liệu.
Đối với cơ giáp, Phương Minh Nguy đã có kinh nghiệm và nhận thức
rất phong phú. Đây cũng là chuyện đương nhiên, bất kể là ai, hòa hợp lâu
với linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của Thiên Dực tộc nhân, cho dù là
muốn hoàn toàn không biết gì cũng là điều không thể.
Cho nên khi hai chiếc cơ giáp này tới tay, Phương Minh Nguy lập tức
dứt khoát bắt đầu cái tạo, hắn không lấy ra sản phẩm khoa học kỷ thuật
cao vượt qua quốc gia văn minh cấp ba nào, mà là lén lút lắp hai thứ nho
nhỏ ở một chỗ không bắt mắt trên mỗi một linh kiện lớn.
Một là truyền cảm khí, trên mỗi một chiếc truyền cảm khí, hắn đều trút
vào một linh hồn, chỉ cần hắn muốn, có thể khống chế bất kỳ bộ vị nào
của chiếc cơ giáp này, hơn nữa làm ra động tác mà mình muốn làm.
Lúc đó khi Thi Nại Đức bị kiểm tra, một phát pháo như thần lai chỉ bút
đó chính là kết quả mà Phương Minh Nguy âm thầm thao túng. Có điều
lúc đó thời gian cấp bách, cho nên Phương Minh Nguy chỉ mượn chút thời
gian lúc kiềm tra cơ giáp, vội vàng đặt một truyền cảm khí có linh hồn lên
pháo năng lượng.
Có điều hiện giờ thì khác, trên cơ giáp của Thi Nại Đức đã đầy truyền
cảm khí, tuy bình thường Thi Nại Đức có thế tự mình điều khiển, nhưng
một khi Phương Minh Nguy nguyện ý, tùy thời đều có thể cưỡng chế tiếp
nhận quyền điều khiển.
Tới hiện giờ, Phương Minh Nguy cho dù là không sử dụng kỳ năng
dung hợp linh hồn, trình độ cơ giáp của hắn cũng hơn xa Thi Nại Đức rồi,
cho nên hắn mới có lòng tin bảo vệ cái mạng nhỏ của Thi Nại Đức ở trong
lính đánh thuê đoàn này.
Thứ còn lại được lắp trên cơ giáp thập phần nguy hiểm, đó là thiết bị tự
bạo, luận về uy lực, nó không kém bất kỳ loại thuốc nổ có tính, năng cao
nào.
Hơn nữa, thiết bị nổ này đặt ở trong linh kiện của cơ giáp, một khi phát
nổ, sẽ triệt để dẫn nổ cả con quái thú bằng sắt thép này. Đương nhiên, thứ
nguy hiểm này cũng có biện pháp phòng ngự gần như là hoàn mỹ. Kíp nổ
của chúng đã được gắn chặt với sóng não của Phương Minh Nguy.
Cũng chính là nói, chỉ có sau khi Phương Minh Nguy hạ mệnh lệnh thì
chúng mới có thể nổ tung.
Sóng não của con người là một trong những thứ kỳ diệu nhất trong vũ
trụ. Cho dù là quốc gia văn minh đinh cao nhất cũng không thể phục chế
được sóng não của một người.
Phương Minh Nguy không lo lắng trong vũ trụ này còn có một người
có sóng não giống y như hắn. Phải biết rằng, sống não của tử linh pháp sư
giống với hắn, đã là một kỳ tích mà ngàn vạn năm khó gặp rồi. Mà xác
suất trùng hợp như vậy một lần nữa phát sinh gần như là bằng 0.
Hai thứ này tuy không gây chú ý, nhưng lại phi thường hữu dụng,
truyền cảm khí cơ nhỏ chế tạo trong căn cứ Khoa Tư Tháp, mà thiết bị tự
bạo thì hắn tự mình lắp ráp.
Dưới năng lực thiết kế của tộc nhân Thiên Dực và năng lực động thủ
của Ai Khắc, cái thứ như đồ chơi trẻ em này đối với hắn mà nói, căn bản
không thành bất kỳ vấn đề gì.
Giơ tay lên vỗ vỗ mặt, Phương Minh Nguy tắt đồng hồ trong truyền
cảm khí, làm một động tác duỗi lưng rồi đẩy cửa bước ra.
Thời tiết ở bên ngoài vẫn tờ mờ sáng, ánh sáng yếu ớt rải lên mặt đất,
mang lại cho người ta một loại cảm giác mông lung.
Phương Minh Nguy tới phòng luyện công, hít sâu một hơi, khí kình
trong cơ thể dâng trào, ở chỗ này luyện tập quyền và thối.
Lực lượng tinh thần của hắn đã đạt tới cấp mười một, nếu như không
có cơ duyên, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tinh tiến được
nữa. Còn năng lực thể thuật của hắn chỉ có cấp sáu, không gian đề thăng
rất rộng lớn, cho nên trong đoạn thời gian này, Phương Minh Nguy trừ
chơi đùa với hai bộ cơ giáp của mình và Thi Nại Đức ra, đại bộ phận tinh
lực đều đặt vào luyện tập thể thuật.
Một lát sau, Thi Nại Đức và Cơ Nặc lần lượt đi vào.
Khi Cơ Nặc vừa vào phòng luyện công, các lính đánh thuê Miêu
Vương đều cung kính chào hỏi y.
Vũ trụ này là một vũ trụ mạnh, sống yếu chết, mà trong giới lính đánh,
thuê, thiết luật này càng không thể đá động. Đồng bạn có năng lực cường
đại luôn khiến người ta an tâm và tôn trọng.
Thực lực cường đại mà Cơ Nặc biểu hiện ra, không nghi ngờ gì nữa đã
chiếm được ghế đầu của lính đánh thuê đoàn Miêu Vương, tất nhiên có thể
có được sự tôn trọng tương ứng.
Mà Phương Minh Nguy sau khi đánh bại chu nho Tây Đinh, đãi ngộ
được hưởng cũng cùng một cấp bậc, chỉ có Thi Nại Đức là kém hơn nhiều,
trong mắt mọi người, gã căn bản chỉ là một tiểu nhân chỉ biết nịnh nọt mà
thôi.
Nhưng đối với kẻ mặt dày như Thi Nại Đức mà nói, nhưng lời khiển
trách âm thầm đó căn bản không khiến hắn tim đập nhanh hơn nửa phần.
Với lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy tất nhiên là cảm ứng
được hai bọn họ bước vào, nhưng hắn không nghênh tiếp, mà càng tập
trung tinh thần hơn để đánh quân thể quyền.
Không thể không nói, bộ quyền thuật này tuy đơn giản, nhưng đối với
rèn luyện thể thuật mà nói thì vô cùng hữu dụng.
Mỗi một quyền của Phương Minh Nguy đều xen lẫn nhiều nội kình và
tâm lực, một quyền đánh ra, tiếng phá không vang lên, lờ mờ có một cỗ
quyền phong lặng lẽ xoay quanh thân thể, có thể thấy mỗi một quyền đều
là toàn lực phát ra.
Cơ Nặc và Thi Nại Đức tới gần hắn, dừng lại quan sát, một lát sau, trên
mặt họ đều hiện ra thần sắc ngạc nhiên.
Năng lực thể thuật của Phương Minh Nguy đột phá tới cấp sáu chưa
được bao lâu, nếu như người bình thường trong đoạn thời gian này, chỉ sợ
vẫn chưa chắc hoàn toàn thích ứng được, nhưng nhìn thấy biểu hiện của
Phương Minh Nguy lúc này, tựa hồ như đã vận dụng nội kình một cách
tùy tâm sở dục rồi.
"Tiểu tử này ngay cả phương diện thể thuật cũng biến thái như vậy, hắn
có phải là không muốn cho những người bình thường như chúng ta sống
nữa không." Thi Nại Đức lắc đầu, lẩm bẩm.
Cơ Nặc cũng cười khổ: "Nếu tôi không phải là tận mắt nhìn thấy, vậy
thì tôi tuyệt đối không tin hắn đạt tới năng lực thể thuật cấp sáu vẫn chưa
được nửa năm."
Thi Nại Đức đột nhiên quay đầu lại, hỏi: "Cơ Nặc tiên sinh, ông năm
xưa lúc đạt tới cấp sáu, mất bao nhiêu thời gian mới triệt để nắm vững nội
kình."
Cơ Nặc giơ một ngón tay ra, nói: "Một năm."
"Một năm à, thế là giỏi lắm rồi." Thi Nại Đức mặt mày sầu khổ, nói:
"Năng lực thể thuật của tôi đạt tới cấp sáu sớm hơn Phương Minh Nguy
nhiều, nhưng cho tới giờ tôi vẫn chưa thể triệt để khống chế mỗi một tia
nội kình. Muốn đạt tới loại trình độ như Phương Minh Nguy, chắc ít nhất
cũng phải khổ luyện hơn nửa năm nữa."
Hai người nhìn nhau, cũng lắc đầu thở dài, vô cùng cảm khái đối với
chuyện bỗng dưng có một nhân loại giống như là quái thú được sinh ra.
Phương Minh Nguy luyện công ở trong phòng không biết gì về điều
này, tất cả tâm thần của hắn đều hoàn toàn chìm đắm vào trong bộ quân
thể quyền đơn giản mà thực dục này.
Hắn lúc này vô cùng tập trung, giống như từ lúc sinh ra đến này đã
đắm chìm vào trong bộ quyền thuật này vậy, tựa hồ có thể đánh vĩnh viễn
không nghỉ, cho tới khi vũ trụ sụp đổ mới thôi.
Mỗi một tia nội kình ở trong cơ thể hắn đều được điều động, thuận theo
động tác của hắn giống như nước chảy không ngừng lưu động trong cơ
thể.
Mỗi một quyền phát ra, quyền thế quanh người cường đại hơn một
phần, mỗi một quyền phát ra, khí kình trong cơ thể lại lớn mạnh hơn một
phần.
Vào thời khắc này, tâm thần của hắn tựa hồ như đã dung hợp với cả
thiên địa thành một thể, loại cảm giác thiên nhân hợp nhất đó không ngờ
vào lúc luyện tập năng lực thể thuật cũng có thể xuất hiện.
Đột nhiên, Phương Minh Nguy tựa hồ như nắm được một loại nhịp
điệu nào đó, đó là một loại nhịp điệu mà vạn vật trong thiên địa tự nhiên
biến hóa thành, giống như là một khúc nhạc mỹ diệu, giống như là một
bức tranh sinh động, giống như một bài thơ cảm động.
Từ từ, hắn nhắm mắt lại, tất cả nội kình trên dưới toàn thân vào thời
khắc này như được một loại lực lượng nào đó kêu gọi, giống như thủy
triều ùa vào quyền đầu của hắn.
Giậm chân, rùn lưng, nâng quyền, oanh kích.
Giống như là lợi nhận phá không, một đạo quyền phong nặng nề đầy áp
lực, không ngờ lại lờ mờ có tiếng như thiên lôi oanh kích.
Cả phòng luyện công yên lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy tiếng,
ánh mắt của tất cả mọi người nhìn chằm chằm lên người hắn.
Ngoài phòng luyện công, Béo và Ác Đặc Mạn ngơ ngác nhìn nhau,
không nói ra được câu nào.
Hít sâu một hơi, một quyền vừa rồi tựa hồ như đã rút hết toàn bộ lực
lượng trong cơ thể hắn, Phương Minh Nguy lúc này chỉ cảm thấy hai chân
mềm nhũn, cả người vô lực.
Chỉ là lúc luyện quyền vừa rồi, vô ý đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp
nhất, khiến ý chí của hắn có biến hóa như thoát thai thoát cốt. Cho nên
mặc dù hai chân mềm nhũn, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, sừng
sững không ngã.
Dõi mắt nhìn, đập vào mắt là một loạt ánh mắt kính ngưỡng, những
lính đánh thuê không sợ trời, không sợ đất này không ngờ lại sinh ra lòng
kính phục đối với một tiểu nhân vật chỉ có năng lực thể thuật tới cấp sáu.