Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 68: Trao đổi




"Bảo Bột đại sư, tôi rất hiếu ký đối với một chuyện, không biết một thú bảo đỉnh cấp đối được bao nhiêu thú bảo cấp thấp?"
"Một đối một trăm." Bảo Bột không chút do dự nói, sau đó lại do dự một lát, bảo: "Chỉ là trước giờ chưa từng có ai cầm thú bảo đỉnh cấp ra trao đổi cả, cho nên cái giá này chẳng qua là giá hàng bình thường mà thôi."
Phương Minh Nguy hơi gật đầu, cầm chén rượu lên, học theo bộ dạng của Bảo Bột, nhẹ nhàng hớp một ngụm dịch thể ở trong đó, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Kỳ thực hắn lúc này đang câu thông với Ngả Phật Sâm.
"Ngả Phật Sàm đại sư, ông có biết chuyện thú bảo còn phân phẩm giai không?"
"Đương nhiên là biết rồi, chỉ cần là đại sư, không có ai là không biết cả."
Phương Minh Nguy lập tức nghẹn lời, câu nói này thật sự khiến người ta phải thẹn thùng. Không khỏi thầm oán bọn Vương Tự Cường, vì sao không nói chuyện này cho hắn biết.
Có điều, hắn cũng trách oan Vương Tự Cường và Dương Minh Minh
rồi.
Tuy bọn họ cũng là đại sư thể thuật hệ, nhưng bọn họ dẫu sao cùng vẫn chỉ là người của quốc gia dưới cấp năm, so với dạng đẳng cấp cao như liên minh 66 và đế quốc Khải Duyệt, bọn họ về tiên thiên đã ở thế yếu.
Đối với họ mà nói, có thể kiếm được một hai thú bảo đã là ông trời phù hộ, trên mộ tố tiên bốc khói xanh rồi, sao có thể còn đi cầu phẩm cấp của thú bảo nữa.
Vả lại, trong mắt họ, sau khi Phương Minh Nguy tiến vào di tích, có thể kiếm được một thú bảo đã là chuyện tốt lắm rồi. Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ rằng Phương Minh Nguy dưới sự giúp đỡ của vương miện, không những có được hơn ngàn thú bảo, hơn nữa ngay cả phẩm chất cùng hơn xa bình thường.
Trong đầu xoay chuyển vô số ý nghĩ. Phương Minh Nguy đột nhiên nói: "Bảo Bột đại sư, chẳng qua là một thú bảo đỉnh cấp mà thôi, anh đã cần thì tôi tặng anh đó. Sau này đừng nhắc tới việc trả lại nữa."
Bảo Bột đột nhiên biến sắc, nói: "Tuyệt đối không thể như vậy được, nếu để người khác biết tôi ham thú bảo của Phương đại sư, vậy thì Bảo Bột này đừng hòng làm người ở trong liên minh 66 nữa."
Phương Minh Nguy bật cười, Bảo Bột này thật sự đúng là người yêu quý danh tiếng. Có điều càng như vậy thì quan hệ với gã càng có thể yên tâm.
"Bảo Bột đại sư, hay là chúng ta làm một khoản giao dịch nhé."
"Xin Phương đại sư cứ nói."
"Lúc chúng ta gặp nhau, anh từng nói không cần thông qua nộp thú bảo mà vẫn có được tư cách tiến vào di tích. Cho nên tôi muốn hỏi một chút, không biết Bảo Bột đại sư có cách gì vậy?"
Bảo Bột lộ ra vẻ khó xử, một lúc sau mới nói: "Xin Phương đại sư tha thứ, biện pháp này không phải là ai ai cũng thích hợp, cho dù là tôi nói cho anh thì cũng vô dụng."
Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động, hỏi: "Nếu như tôi muốn dẫn mấy người vào di tích một lần, không biết Bảo Bột đại sư có biện pháp nào không?"
"Mắt Bảo Bột sáng lên, lập tức nói: "Phương đại sư, nếu như là dưới năm lần, vậy thì tôi đảm bảo không có vấn đề gì."
"Thật ư?"
"Thật, xin Phương đại sư cứ tin tôi, có điều..."
Phương Minh Nguy trong lòng thắt lại, hôi: "Có gì không ổn à?"
Bảo Bột do dự một lát, nói: "Có điều phương pháp tiến vào của tôi có chút mưu lợi. Cho nên không thể nào đăng ký trong danh sách được, mà người tiến vào tốt nhất có thể có năng lực tự bảo nhất định hơn nữa còn không thể phát sinh xung đột với những người tìm bảo và người thí luyện khác trong di tích."
Phương Minh Nguy nghĩ một chút, hỏi: "Anh là nói, người án chiếu theo biện pháp của anh mà vào thì tương đương với tài khoản đen, phải khép đuôi mà làm người, đúng không?"
Bảo Bột xấu hổ cúi đầu, trong lòng oán thần, anh không thể nói nghe văn nhã một chút à.
Phương Minh Nguy không để ý tới tâm tư của gã, mà mặt mày rạng rờ nói: "Bảo Bột đại sư cứ yên tâm, tôi muốn dẫn vào tổng cộng ba người, bọn họ đều là lão sư thể thuật của tôi. Mục đích tiến vào chỉ là đến nơi thí luyện tham gia thí luyện lần thứ hai."
"Thí luyện lần thứ hai?" Bảo Bột do dự một lát rồi hảo tâm nói: "Phương đại sư, nếu như chỉ là để tham gia thí luyện lần hai, tôi thấy không cần thiết đâu."
"Vì sao?"
"Nếu như trên năng lực thể thuật không có được đột phá trên đẳng cấp, vậy thì có tham gia thí luyện kỳ thực cũng không thể nhận được cơ giáp tốt hơn đâu. Sức có mạnh hơn nữa, kinh nghiệm có phong phú hơn nữa cũng không thể nào bằng được cao thủ cấp mười bảy."
Phương Minh Nguy ngây ra, nói: "Mấy lao sư của tôi không phải là đại sư thể thuật hệ cấp mười sáu."
"Ồ." Bảo Bột kinh ngạc hỏi: "Thì ra các lão sư của anh đều đã tu luyện tới cấp mười bày rồi ư? Đúng là khá thật, đã vậy thì đúng là cần tới nơi thí luyện thêm một lần."
Phương Minh Nguy sắc mặt có chút có quái, ho khan một tiếng, nói: "Tuy các lão sư của tôi đều là người của quốc gia văn minh cấp năm, nhưng năng lực thể thuật của họ đều đã tu luyện tới cấp mười tám rồi."
"Bốp..."
Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy chén rượu trong tay Bảo Bột đã bị gã bóp nát, có điều rượu màu đó ở trong tay lại không chảy ra. Bởi vì trong sát na gã bóp nát chén rượu, đã phát giác ra không đúng cho nên sử dụng nội kình bọc lấy rượu, làm chúng bốc hơi.
Lập tức trong phòng tràn ngập một mùi thơm của rượu. Phương Minh Nguy nhìn cảnh này với ánh mắt hâm mộ, có thể vận dụng nội kình một cách hoàn mỹ và xảo diệu như vậy, cũng chỉ có đại sư thể thuật hệ mới làm được.
Bảo Bột dọn dẹp lại một chút, hỏi: "Phương đại sư, mấy vị lão sư của anh đều có năng lực thể thuật cấp mười tám, vậy bọn họ vì sao còn phải dùng loại phương pháp này để tiến vào di tích?"
Phương Minh Nguy mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ đẳng cấp đạt tới cấp mười tám có thể trực tiếp ra vào di tích ư?"
"Không, tôi là nói, chỉ cần các lão sư của anh có thể có được sự cho phép của một gia tộc bất kỳ trong thập đại gia tộc của nước cộng hòa Lợi Tư Mạn, vậy thì có thể tùy thời tiến vào di tích rồi."
"Nhận được sự cho phép của họ ư?" Phương Minh Nguy suy nghĩ một lát, có chút minh bạch, hỏi: "Muốn có được sự cho phép của họ cần phải trả giá thế nào?"
"Không hề cao, chỉ cần trở thành trưởng lão ngoại tính của gia tộc họ là được rồi."
Phương Minh Nguy bật cười, nói: "Trưởng lão ngoại tính chắc là đầu nhập gia tộc của họ rồi."
Bảo Bột im lặng không nói gì.
Phương Minh Nguy khẽ lắc đầu, nói: "Mấy vị lão sư của tôi ở trong quốc gia đều có địa vị hết sức quan trọng, nếu như bảo họ làm vậy, chẳng khác nào là buộc chặt mệnh vận của quốc gia minh lên những gia tộc đó. Cho nên yêu cầu này, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu."
Bảo Bột lúc này mới hiểu ra, chẳng trách đều là siêu cấp cao thủ cấp mười tám mà lại chỉ tiến vào di tích của một lần, thì ra là bởi vì có nguyên nhân này.
"Phương đại sư, kỳ thực có lúc làm việc, tìm một tòa núi dựa thì đơn giản hơn nhiều."
"Có điều đồng thời làm việc đơn giản hơn thì chúng tôi cũng sẽ dần dần mất đi quyền lên tiếng." Phương Minh Nguy lạnh lùng nói: "Chuyện này để sau hẵng nói đi."
Trong mắt Bảo Bột hiện ra một tia tiếc nuối, than: "Được rồi, chuyên này chúng ta không nhắc tới nữa. Có điều Phương đại sư nếu muốn dẫn họ vào di tích thì tùy thời có thể tìm tôi."
Phương Minh Nguy nói một tiếng cám ơn, bỏ được tâm sự. Chuyện vốn cho rằng phải cần phí ba trăm thú bảo, hiện giờ chỉ cần dụng một viên là được rồi. Tuy viên thú bảo này là thú bảo đỉnh cấp, nhưng Phương Minh Nguy cũng biết rằng mình đã chiếm được tiện nghi lớn, trong lòng tất nhiên là cao hứng.
Đương nhiên, Bảo Bột cũng không thể chịu thiệt- tuy không biết phương pháp của gã là gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định đó chính là cái giá mà gã phải trả tuyệt đối không tới thú bảo đỉnh cấp.
Qua lại giữa đại sư, cũng chỉ có chuyện đôi bên cùng có lợi như vậy thì mới có thể đồng thời khiến song phương cảm thấy hài lòng.
Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi: "Bảo Bột đại sư, anh cần thú bảo đỉnh cấp rốt cuộc là để làm gì?"
"Cứu người."
"Hả?"
"Một người bạn của tôi khi tu luyện nội tình thì xuất hiện đường rẽ, tuy giữ được tính mạng, nhưng lại bị liệt cả người, mà thứ duy nhất có thể khiến anh ta khôi phục nguyên trạng cùng chỉ có thú bảo đỉnh cấp."
Phương Minh Nguy chớp chớp mắt, thú bảo còn có thể cứu người ư? Đúng là lần đầu tiên nghe thấy.
Nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt Phương Minh Nguy, Bảo Bột cười cười mời: "Toi ngày mai phải về liên minh Y Sĩ Tạp rồi, nếu như Phương đại sư có hứng thú, hay là đi cùng tôi nhé?"
Phương Minh Nguy suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, vậy phiền Bảo Bột đại sư an bài rồi."
Sắc mặt của Bảo Bột đột nhiên đó lên, hỏi: "Phương đại sư, không biết viên thú bảo đỉnh cấp của anh là lấy được từ trên người con quái thú nào?"
"Hả, có quan hệ gì ư?"
"Không có?" Bảo Bột vội vàng giải thích: "Tôi có mấy người bạn, nếu như bọn họ hỏi lai lịch của viên thú bảo này, tôi chung quy cũng phải có một câu trả lời."
Phương Minh Nguy lập tức hiểu ra, gã không muốn nói với người khác rằng viên thú bảo này là nhờ trao đổi mà có. Có điều, viên thú bảo này rốt cuộc là tới từ con quái thú nào nhi?
Nói thực, vấn đề này ngay cả Phương Minh Nguy cùng không biết. Tuy thú bảo vô cùng quý giá, nhưng khi có tới hơn ngàn viên, hơn nữa tựa hồ có thể tùy thời tìm thấy, thứ này ở trong lòng Phương Minh Nguy cùng biến thành không đáng tiền, cũng tất nhiên không việc gì phải hao phí tinh lực đi nhớ lai lịch của nó.
Nghĩ một chút, Phương Minh Nguy nói lung tung: "Đây là một con quái thú vô cùng lợi hại."
Bảo Bột vội vàng gật đầu, có thể có thú bảo đỉnh cấp, đương nhiên không phải là loại đơn giản rồi.
"Con quái thú này có đầu ngựa, miệng thỏ, tai mèo, mũi chó, thân hổ, có gà, mười tám cái chân, bốn cái cánh, còn có..." Phương Minh Nguy thao thao bất tuyệt kể ra hơn hai mươi bộ vị nào đó trên người những động vật thường thấy, cho tới khi ngay cả hắn cũng không tưởng tượng ra con quái thú này có bộ dạng gì thì mới ngậm miệng.
Lại nhìn sang Bảo Bột, chỉ thấy trong mắt gã là một mảng mờ mịt, chắc là trong đầu đang tưởng tượng hình dạng của con quái thú đó.
Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của gã, Phương Minh Nguy ngoài buồn cười ra khó tránh khỏi có mấy phần bội phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.