Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 65: Linh hồn quái thú




Mang theo tàm tình hoàn toàn khác nhau, ánh mắt của quái thú, Diêu Húc Học và Phương Minh Nguy không hẹn mà cùng nhìn, hơn nữa ba ánh mắt cơ hồ là đồng thời khóa chặt lên hai đao bóng người đang bay nhanh tới.
Tuy Phương Minh Nguy không quen thuộc lắm với Trần Húc Đào, nhưng với ánh mắt của hắn lúc này, chỉ cần nhìn một cái, hơn nữa dụng tâm ghi nhớ là rất khó có thể quên được. Cho nên vừa thoáng nhìn đã nhận ra hai bóng người này chính là Trần Húc Đào thượng tướng và đội trưởng vệ binh vừa rồi mới tiến vào.
Đội trưởng vệ binh này rất xứng với chức, vừa nhìn thấy tình huống bất diệu, ngay lập tức nghĩ tới thượng tướng Trần Húc Đào, cũng chính bởi vì sự cơ linh của gã, cho nên mới giúp Trần Húc Đào thoát khỏi một kiếp.
"Hừ hừ..."
Tiếng hít hơi của quái thú lại vang lên, xem ra nó đang muốn phát động lần công kích cường hãn thứ hai.
Diêu Húc Học biến sắc, thân hình lóe lên, đi tới ngực của quái thú, nội kình toàn thân ngưng thành một cỗ, đánh lên ngực của quái thú, song con quái thú này giống như là không hề có cảm giác gì vậy, miệng lại một lần nữa xuất hiện quầng sáng màu trắng có thể nhìn thấy một cách mờ mờ.
Đột nhiên, động tác của quái thú chậm đi nhiều, giống như là dừng hẳn lại trong nháy mắt vậy, sau đó, luồng sáng từ trong cái miệng như chậu máu của nó bắn ra.
Lại rầm một tiếng, tất cả những thứ cản trước lộ tuyến của luồng sáng toàn bộ hóa thành không khí giống như gặp phải năng lượng cường đại.
Chỉ là luồng sáng trí mạng này không bắn trúng mục tiêu, Trần Húc Đào và đội trưởng vệ binh đã nhanh chóng tránh khỏi phạm vi công kích của luồng sáng. Bất kể là Diêu Húc Học hay là quái thú đều ngây ra, công kích mười phần chắc chín đến vậy mà cũng thất thủ, không khỏi giật nảy mình
Phương Minh Nguy ở bên cạnh thở phào, vừa rồi hắn thấy tình thế bất diệu liền niệm thuật trì hoãn. Thực ra trong lòng hắn cũng toát mồ hôi lạnh, may mà thành công, nếu không với phản ứng và năng lực của quái thú mà nói, tuyệt không có lý nào lại thất thủ.
Thân hình khổng lồ di động vài cái, quái thú đột nhiên dừng lại, bởi vì nó phát hiện, động tác của mình biến thành vô cùng chậm chạm, còn xa mới linh hoạt được như thường ngày.
Diêu Húc Học mẫn duệ phát hiện ra được điểm này, lực độ công kích của gã lập tức lớn thêm, đúng, đúng là quyền nào quyền nấy đều tới thịt, đó chính là muốn dùng hết tất cả biện pháp dể hấp dẫn sự chú ý của quái thú lên người mình.
Đột nhiên, vô số tiếng nổ vang từ xa truyền tới, mấy chục chiếc cơ giáp đã xuất hiện, hơn nữa ở đằng xa cũng mơ hồ có thể nhìn thấy một trận hỗn loạn, cơ hồ mỗi một giây đều có hơn trăm cơ giáp bay lên không.
Quái thú phẫn nộ gào lên một tiếng, nó sải bước thật nhanh, đuổi theo hướng mà Trần Húc Đào đã chạy, tuy động tác của nó vẫn chậm hơn lúc bình thường nhiều, nhưng do thân thể quá to, nếu như thật sự để nó đuổi kịp, hoàn toàn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ ám sát trước khi cơ giáp tới kịp.
Vô số cơ giáp liều mạng bay tới, bọn họ ùa về mọi phía, muốn cản đường quái thủ trước khi nó đuổi theo kịp thượng tướng. Nhưng bước chân của quái thú quả thật là quá lớn, hơn nữa nó còn vừa chạy vừa há cái miệng to đùng ra. Tiếng vù vù vang lên, ánh sáng trắng tuyệt sát đó tùy thời đều có thể phun ra.
Diêu Húc Học gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, tuy thể thuật của gã cực cao, nhưng lúc này cũng chỉ có thể phát huy ra thế công của nội kình mà thôi. Chỉ là, quái thủ này khác với quái thú bình thường, trong cơ thể nó tựa hồ như có một loại lực lượng thần bí, ngăn cản sự lan tỏa của nội kình cho nên chỉ có thể lưu lại mấy cái lỗ nhỏ trên người quái thú.
Một bước, hai bước, sải bước của quái thú cực lớn, mắt thấy sắp đuổi được thì đột nhiên động tác của nó dừng lại, hai tay giơ lên, gào rít điên cuồng, sau đó từ trong miệng phun ra loại ánh sáng đại biểu cho sự tử vong đó.
Trong nháy mắt, kiến trúc và một số cơ giáp chạy tới trước ở xung quanh lập tức gặp xui xẻo, đụng phải ánh sáng, tất cả đều hóa thành không khí, giống như là chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy.
Phương Minh Nguy chật vật nhảy ra sau, khó khăn lắm mới tránh được một đạo ánh sáng trắng bắn về phía mình nhìn bên cạnh thân đột nhiên có thêm một cái lỗ lớn, trong lòng sợ hãi quyết định không bao giờ thi triển chú ngữ thuật hỗn loạn với tên gia hỏa này nữa.
"Rầm rầm rầm..."
Nơi này dẫu sao cũng là đại binh doanh của Ngả Mạc Nhỉ, chỉ chậm trễ một lát là những bộ đội được huấn luyện bài bản đó liền có phản ứng. Mấy trăm chiếc cơ giáp ở cách đó không xa đồng thời bắn ra pháo năng lượng cường đại, vô số chùm sáng bắn lên người quái thú.
Song những chùm sáng đủ để tiêu diệt đại đã số quái vật căn bản là không uy hiếp được thân thể của sinh vật khổng lồ này, độ cứng rắn của thân thề nó giống như là kim cương vậy, chùm sáng cường đại thậm chí ngay cả một vết tích nhỏ cũng không lưu lại được.
Thân hình của Phương Minh Nguy hơi lui ra sau, miệng hắn không ngừng ngâm tụng, trong khi mà không ai có thể nhìn thấy, một phù chú to lớn do lực lượng tinh thần ngưng tụ thành giống như thiểm điện đánh lên người quái thú.
Hai cái chân khổng lồ của nó hơi run rẩy, tựa hồ như trong nháy mắt không thể nào chống đỡ được thể trọng to lớn, suýt nữa thì cứ vậy ngã xuống. 
LÚC này, loạt chùm sáng năng lượng thứ hai lại một lần bắn lên người nó, hiệu quả lần này khác hẳn với lần trước.
Bên ngoài cơ thể quái thú nổi lên từng chùm hoa máu đỏ rực, những cột sáng năng lượng này không ngờ có thể đánh phá bên ngoài quái thú, kích thương thân thể của nó. Tuy chỉ lưu lại một chút máu, không có thương tổn tới nội phủ, nhưng dạng biểu hiện này đã nằm ngoài ý liệu của đã số người rồi.
"Đánh..."
Căn bản là không cần phân phó, vô số chùm sáng năng lượng liên tạc trút xuống người sinh vật khổng lồ này.
Trong quân doanh, tuy có vũ khí sát thương cự hình có quy mô lớn, nhưng lại không có ai tùy tiện sử dụng, dẫu sao thì pháo năng lượng trên người cơ giáp đã được vận dụng tối đã rồi.
Theo sự không ngừng nhiều thêm của cơ giáp, bên ngoài thân của quái thú đã có thêm vô số hoa máu. Nó híp đôi mắt hung lệ lại, nhìn xung quanh như tìm gì đó.
Lần này, nhiệm vụ ám sát của nó đã chú định bị thất bại rồi, tuy thực lực của nó cường hãn vô bỉ, nhưng dưới sự ngăn chặn của nhiều người như vậy, nó căn bản không thể làm gì được nữa.
Có điều, người khác không biết, nhưng nó đối với một loạt những biến hóa bất thường của mình vừa rồi thì hiểu rõ.
Nó hiểu, nhất định có người dùng một loại thủ đoạn nào đó mà mình không biết để ám toán mình.
Đột nhiên, ánh mắt của nó dừng lại trên người Phương Minh Nguy, có lẽ xuất phát từ một loại phản ứng kỳ diệu nào đó, nó giống như biết được tên đầu sỏ thực sự.
Trong lòng Phương Minh Nguy vô duyên vô cớ dâng lên cảm giác sợ hãi, cơ hồ là vô thức, hắn ngâm tụng chú ngữ thuật sợ hãi.
Năm chú ngữ này trừ cái cuối cùng phức tạp vô cùng, cần gần nửa phút thời gian chuẩn bị ra, bốn cái còn lại đều có thể hoàn thành trong nháy mắt. Cho nên thuật sợ hãi trong chớp mắt đã đánh lên người quái thú.
Trong mắt quái thú lộ ra vẻ kinh hãi, có điều theo hỏa pháo ở xung quanh không ngừng đánh lên người nó, ngược lại càng khơi dậy cỗ huyết khí bạo lệ nhất của nó. Có lẽ là biết rõ chắc chắn phải chết, trong giây phú này, nó không ngờ lại đè nén sự sợ hãi ở trong lòng xuống, thoát khỏi ảnh hưởng của thuật trì hoãn và thuật suy nhược, cả thân thể khổng lồ hóa thành một luồng điện nhanh vô cùng, lao về phía Phương Minh Nguy.
Đám người Diêu Húc Học biết được thân phận của Phương Minh Nguy thì sắc mắt lập tức đại biến.
Vừa rồi vì cửu viện Trần Húc Đào, bọn họ không ngờ lại quên mất, ở nơi này còn có một nhân vật còn quan trọng hơn cả Trần Húc Đào, nếu như người này xảy ra bất trắc gì, vậy thì hậu quả tạo thành sợ rằng còn lớn hơn là một thượng tướng trú quân chết.
Phản ứng của quái thú nằm ngoài ý liệu của Phương Minh Nguy, nhìn thân thể khổng lồ tiếp cận như thiểm điện, trong lòng Phương Minh Nguy đầy vẻ sợ hãi.
Song, loại cảm giác này chỉ dừng lại ở trong lòng hắn trong nháy mắt mà thôi, lập tức bị hắn xua đuổi hết.
Phương Minh Nguy hiện giờ đã không còn là nhân vật mới ra đời như xưa nữa, khi đứng giữa sinh tử, hắn đã quen nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay mình
Mơ hồ, một loại cảm giác cự kỳ quen thuộc lại tới, hơn nữa lần này còn rõ ràng hơn.
Thân thể của Phương Minh Nguy không hề có hiện tượng di động, giống như là đã bị quái thú dọa cho ngây ngốc vậy, nhìn cảnh tay to lớn đang vồ tới mà không hề có phản ứng.
Diêu Húc Học hét lên một tiếng, đột nhiên, tiếng hét của y im bặt, giống như là bị mũi dao sắt bén chém đứt vậy, biến mất trong không trung.
Người Phương Minh Nguy không thấy đâu, giống như là biến mất trong sự quan chú của mấy vạn ánh mắt vậy.
Một lát sau, hắn xuất hiện ở giữa hai mắt quái thú, chân đạp vào mũi nó, đột nhiên một ngón tay điểm ra.
Động tác của quái thú khổng lồ dừng lại, giống như đột nhiên mất đi tất cả lực lượng mà đơ ra trong một giây, sau đó, nó ngã xuống như núi đổ, làm dậy lên một trận bụi mờ mịt.
Sau khi chịu được vô số chùm sáng năng lượng oanh kích mà quái thú còn không chết, nhưng không ngờ Phương Minh Nguy chỉ ấn nhẹ một cái...
Tất cả mọi người đều dừng động tác trên tay, trong ánh mắt nhìn về phía Phương Minh Nguy của họ đầy vẻ kính úy, cho dù là cường giả thể thuật hệ cấp mười lăm cao cao tại thượng, có thể sánh vai với Diêu Húc Học, ánh mắt của bọn họ cũng vậy.
Có điều thần tượng trong lòng họ lúc này lại có một động tác khiến tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi.
Phương Minh Nguy sắc mặt cổ quái nhìn đầu ngón tay của mình giống như là cũng không hiểu những gì mà nó đã làm được.
Trên ngón tay của hắn có một điểm sáng nhỏ mà người bình thường không thể nhìn thấy. Người khác không thể nhìn thấy, cũng không biết đây rốt cuộc là gì, nhưng Phương Minh Nguy thì biết, hơn nữa biết rất rõ, đầy chính là linh hồn, hơn nữa là linh hồn của con quái thú đó.
Quái thú không phải là không có linh hồn ư? Nhưng con quái thú này... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.