Phương Minh Nguy không biết linh hồn thẩn bí có phát hiện ra điểm này hay không, là lại chọn phương hướng đúng ngay phạm vi giới hạn trong cảm ứng của Phương Minh Nguy.
Mắt thấy tên này sắp chạy ra khỏi phạm vi cảm ứng, trong lòng Phương Minh Nguy tiếc hận không thôi, nhưng cũng đành phải hạ lệnh không được đuổi theo đối với linh hồn Ai Khắc và linh hồn người Thiên Dực tộc.
Bỗng nhiên, đột biến xảy ra, ngay khi linh hồn thần bí sắp chạy trốn thành công, thỉ chẳng biết lúc nào đã lóe lên thêm một điểm sáng nữa.
Đây là linh hồn, ánh sáng mà nó phát ra không mạnh giống như là một tên cấp sáu vậy. Nhưng mà, ánh sáng này ngâm mà không tán, đọng lại mà không tán, tựa hồ như ẩn chứa lực lượng đủ để hủy diệt trời đất, gây cho người ta áp lực cường đại nặng nề đến cực điểm.
Phương Minh Nguy vừa nhìn thấy vậy, liền không dám tin vào con mắt của mình
Ngải Phật Sâm, tên gia hỏa này không phải có thói quen chậm rãi sao, nhưng chạy đến chỗ này khi nào thế, còn chặn đường chạy trốn của linh hồn thần bí, sự biến hóa này cũng quá lớn rồi.
Trong lúc Phương Minh Nguy kinh ngạc, thì linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc đã chạy đến, chúng nó hợp tác với linh hồn Ngải Phật Sâm tạo thành một trận hình tam giác, bao vây lấy linh hồn thần bí lại.
Sau một khác, linh hồn thần bí ấy liền lập tức thu liễm ánh sáng quanh thân lại, ngay cả một cử động cũng không dám.
Phương Minh Nguy thấy thế, vội vàng ngâm chú ngữ một lần nữa. Lúc này, tất cả đều thuận lợi, linh hồn thần bí trong vòng vây căn bản là không có sực lức chống cự nào hết, bị Phương Minh Nguy hấp thu vào não.
Bắt đầu xem trí nhớ của linh hồn này mà không thể chờ đợi thêm được nữa, nhưng mà, Phương Minh Nguy càng xem càng kinh hãi, ngay cả tim của hắn cũng đập nhanh lên gấp đôi mà không tự chủ được.
Linh hồn này khi còn sống là một tên hải tặc, một tên hải tặc bỉnh thường có năng lực thể thuật chỉ vỏn vẹn ở cấp bốn.
Theo lý mà nói, khi đẳng cấp không đến được cấp sáu, thì chết đi rồi, cũng không cách nào sinh ra được linh hồn cả. Nhưng mà, không biết vì sao, tên hải tặc này sau khi chết đi, lại tư nhiên lạc vào trong đám hồng vân này, hơn nữa còn sinh ra linh hồn trong đám hồng vân, và thuận lợi tăng lực lượng lên cấp mười lăm so với người bình thường.
Căn cứ vào trí nhớ của linh hồn này, Phương Minh Nguy biết rằng, trong biển hồng vân vô cùng vô tận này thật ra ẩn chứa rất nhiều linh hồn không biết. Hơn nữa, mỗi linh hồn đều cực kỳ cường đại. Chúng nó ngay từ đầu đã hấp thu hồng vân, nhưng mà khi hấp thu đến một tình trạng nhất định, thì thực lực và trí tuệ của chúng nó đã không thể tiến được nữa. Lúc này, chúng nó bắt đầu hút lẫn nhau, mong rằng có thể tăng tiến thêm một bước nữa.
Chỉ là, linh hồn có thể hấp thu hồng vân đến tình trạng bão hòa, đều tương đương với cao thủ cấp mười lăm khi còn sống cả, muốn hút lấy chúng quả thật rất khó khăn, hơn nữa còn có thể bị cắn trả bất cứ lúc nào.
Cho nên, tên hải tặc này mới đánh chủ ý đến các linh hồn dưới trướng của Phương Minh Nguy. Chỉ là hắn không ngờ rằng, khi hắn chuẩn bị ăn hai linh hồn béo ngậy, thì đã bị Phương Minh Nguy phát hiện, hơn nữa còn bị hấp thu vào.
Lông mày hơi nhảy lên, thì ra đám hồng vân rộng lớn này có vô số linh hồn! Hơn nữa những linh hồn này vô cùng cường đại, cả đám đều tương đương với cao thủ chinh thức cả.
Phương Minh Nguy nuốt nước miếng một cái, chuyện tốt như vậy, tìm ở đâu đây? Tâm niệm của hắn thay đổi thật nhanh đem chủ ý đánh lên những linh hồn cường đại này.
Nhìn linh hồn hải tặc đã trở nên ngoan ngoãn trong đầu, trong lòng Phương Minh Nguy khẽ giật mình, lại lật trí nhớ của hắn ra một lần nữa. Bỗng nhiên, sắc mặt của Phương Minh Nguy thay đổi, bởi vì hắn đã phát hiện ra, tên này chính là thành viên của bang hải tặc Độc Nhãn Long.
Hắn chết vào một năm trước, mà hung thủ đã đưa hắn vào chỗ chết, lại là đám sư huynh đệ của hắn.
Phương Minh Nguy nhớ rõ, trận phục kích ấy cách đám hồng vân này xa thật là xa, đã như vậy, linh hồn của tên này làm sao mà xuất hiện trong đám hồng vân này được chứ?
Hơn nữa, qua một năm rồi, tên này từ một linh hồn cấp bốn mà đột biến thành linh hồn cấp mười lăm cường đại, biến hóa như vậy khiến cho người ta đúng là khó tin.
Nếu như...
Một suy nghĩ lớn mật dấy lên trong đầu của Phương Minh Nguy, nếu như mình để tất cả linh hồn ở đây một năm, không biết sẽ sinh ra hậu quả gì, có thể đồng thời xuất hiện một vạn linh hồn cấp mười lăm không?
Nhưng mà hắn nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này. Dù sao thì đám hồng vân này cũng không phải là một chỗ an toàn, nếu như đem một vạn linh hồn để trong này, như vậy rất có thể, một năm sau hắn trở lại, những linh hồn này đã trở thành bàn tiệc lớn cho người khác.
Chỉ là, tuy không thể gửi những linh hồn này tại đây, nhưng thu thập một ít linh hồn cao cấp cũng có thể.
Kết quả, Phương Minh Nguy điều khiển mấy ngàn linh hồn của mình, vừa thu nạp hồng vân, vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, lại có một linh hồn chui đầu vào lưới.
Lần này Phương Minh Nguy đã rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, cho nên trực tiếp sai ba linh hồn cao cấp ra vây bắt lấy tên quỷ xui xẻo này, sau đó mới ngâm tụng chú ngữ, thu nó vào óc.
CÓ lẽ ngoại trừ Phương Minh Nguy ra, mấy ngàn linh hồn đi ra ngoài quả thật quá khổng lồ, giống như là một rừng hoa dầy đặc, chờ đợi ong mật đến mắc câu.
Những linh hồn kia không khiến cho hắn thất vọng, từng tên từng tên dâng đến cửa.
Những linh hồn này phần lớn đều đến lẻ tẻ, nhưng có đôi khi chúng nó cũng thành một nhóm mà đến. Một khi tình trạng này diễn ra, Phương Minh Nguy nhất định phải bỏ một phần linh hồn ra làm mồi dụ cuốn lấy chúng nó, mà còn phải tăng nhanh tiến độ hấp thu.
Trong bất tri bất giác, đã một ngày trôi qua, trong vòng một ngày này, Phương Minh Nguy đã hấp thu thêm hơn hai ngàn linh hồn cường đại. Những linh hồn cường đại này, đều cũng giống như linh hồn hải tặc trong đầu vậy. Bởi vậy có thể thấy được, hồng vân ở đây cũng chỉ có thể khiến cho linh hồn đạt đến cấp mười lăm mà thôi chứ không còn hiệu quả nào khác.
Nhưng linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc thì sao? Vì sao bọn nó lại có thể đột phá cực hạn?
Lắc đầu, vứt những suy nghĩ kỳ quái ra sau, Phương Minh Nguy cẩn thận kiểm tra linh hồn trong hồng vân.
Trong vòng một ngày ngắn ngủi, đã khiến cho những linh hồn này tăng lên không ít. Đương nhiên, khi đẳng cấp tăng cao, thì không gian tăng lên tiếp theo sẽ rút nhỏ lại, tốc độ thăng cấp cũng dần dần thong thả lại.
Chỉ là, vì dụ dỗ những linh hồn cấp mười lăm trong đám hồng vân, bốn ngàn linh hồn trong đầu của Phương Minh Nguy bây giờ chỉ còn lại ba ngàn năm trăm.
Nhưng so với hơn hai ngàn linh hồn cấp mười lăm vừa mới thu vào, thỉ chuyến đi lần này Phương Minh Nguy có thể nói là buôn bán đặc biệt có lời.
Trong lúc Phương Minh Nguy đang suy nghĩ có nên kết thúc công việc này hay không, thì trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Ý thức của hắn cẩn thận kéo dài ra, chỉ là bỗng nhiên ngay trong lúc đó, hắn cảm thấy hai hào quang chói mắt. Hai hào quang này phát ra uy áp cường đại, dùng năng lực mà nói, thì tựa hồ đã không dưới linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc sau khi tiến hóa.
Hơn nữa, càng làm cho Phương Minh Nguy kinh hãi muốn chết chính là, hai linh hồn này hỗ trợ lẫn nhau, ẩn ẩn phát ra một lực hút cường đại, đang lôi kéo ý thức của mình
Trong lúc nhất thời, Phương Minh Nguy hầu như sợ đến mức hồn vía muốn bay lên.
Lực hút này đột nhiên xuất hiện, lại vô cùng cường đại, tuy Phương Minh Nguy tận lực chống cự, nhưng mà ý thức của hắn vẫn từng chút từng chút hướng về hai linh hồn kia.
Trong nháy mắt, hai khuôn mặt đáng sợ nhảy lên trong đầu, một là Mã Khổ Tư, còn lại là Nhất Dạ Tình.
Hai quỷ xui xẻo bị mình hấp thu linh hồn và lực lượng tinh thần đột nhiên xuất hiện ngay vào lúc nào trong đầu của Phương Minh Nguy. Ngay lập tức, trong nội tâm của Phương Minh Nguy liền hiện lên một nụ cười khổ bất đắc dĩ. Hắn cảm nhận sâu sắc cảm giác của hai người này lúc ấy, đó là loại tuyệt vọng bi ai khi biết rõ phía trước là con đường chết, nhưng lại không cách nào thoát thân được.
Chẳng lẽ đây là ác giả áo báo? Mình hút linh hồn và ý thức của người khác, hôm nay báo ứng tìm đến sao?
Đôi mắt khép hờ bỗng nhiên lóe lên vô số bóng người, cha, mẹ, Thi Nại Đức, Khắc Lỵ Tư, Viên Ninh, Hạ Linh Lung... khuôn mặt của bọn họ xẹt qua từng cái.
Chết? Không... ta từ chối!!!
Sau một khắc, một chỗ lực lượng cường đại lại bộc phát trên người Phương Minh Nguy, tinh thần của hắn một lần nữa đọng lại thành một thể, giống như là vị vua bách chiến bách thắng vậy, trong mắt tràn đấy ý chí chiến đấu.
Ý thức của hắn trên không trung không ngừng phát ra một tin tức với vương miện:
Mau ra tay...
Không biết vì sao, nhưng bây giờ hắn có một cảm ứng. Giờ phút này, cái có thể giúp cho mình, chỉ có vương miện trên đỉnh đầu mà thôi.
Quả nhiên, một cổ khí tức lạnh buốt đến cực điểm từ vương miện lan tràn ra, khiến cho tinh thần của Phương Minh Nguy tăng lên một độ cao khó tưởng tượng chỉ trong nháy mắt.
Trong miệng lại ngâm một đoạn chú ngữ, hai mắt của Phương Minh Nguy tản ra một ánh sáng giống như yêu nghiệt vậy.
Lực lượng trong chú ngữ đan xen với khí tức lạnh buốt cực lớn, tựa hồ như đã tập trung hoàn toàn hai linh hồn cường đại kia. Cử như vậy mà mạnh mê bị Phương Minh Nguy thu nạp vào trong đầu.
Thở ra một hơi thật dài, mồ hôi trên người Phương Minh Nguy như mưa, quần áo toàn thân ướt nhẹp trong nháy mắt.
Hắn không hề lường lự nữa, lập tức ra lệnh thông qua vương miện triệu hồi tất cả linh hồn về trong não của mình Không hề có chút do dự, linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc trực tiếp nhận lấy quyền điều khiển cả phi thuyền.
Mà giờ phút này, Phương Minh Nguy lại cảm nhận được một cảm giác mệt mỏi quá mức.
Tháo vương miện trên đỉnh đầu xuống, Phương Minh Nguy hoàn toàn buông lỏng tâm thần của mình, hầu như là chỉ sau một giây đồng hồ đã tiến vào trong giấc mộng đẹp.