Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 58: Tái ông thất mã




Rời khỏi cống thoát nước, Phương Minh Nguy từ trong căn phòng lóc chóc loang lổ bước ra.
Khẽ khàng triệu hoán Ngả Phật Sâm, đối với Phương Minh Nguy mà nói, ÌÌTÌÍI hồn hiện tại đã có năng lực cấp mười tám này là đối tượng duy nhất có thể yêu tâm thảo luận.
"Ngả Phật Sâm đại sư, ngài có cảm giác được không gian biến dị không?"
"Có, loại không gian biến dị này thực sự là bất khả tư nghị, không ngờ lại có năng lượng cường đại như vậy."
"Ngài trước đây đã từng gặp qua rồi ư?"
"Không, có điều ta từ trong một bản ghi chép nào đó đã từng đọc được ghi chép tương tự."
"Tốt quá rồi." Phương Minh Nguy hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: "Vậy trong đó ghi chép những gì?"
"Không gian."
"Gì cơ?"
"Nếu như ta đoán không sai, cánh cửa ánh sáng đó thông tới một không gian khác."
Phương Minh Nguy tức giận, nói: "Điều này e rằng là ai cũng biết, Ngả Phật Sâm đại sư, xin ngài hãy nói thứ gì hữu dụng một chút đi.
Ngả Phật Sâm trầm ngâm một lát rồi nói: "Đó không phải là không gian đơn giản, có lẽ là thông tới một di tích khác."
Sắc mặt Phương Minh Nguy hơi biến đối, hắn lại trầm mặc, không khỏi càng nghĩ càng thấy đúng, sợ rằng chỉ có một di tích khác mới có thể khiến đám người Bản Phi Tạp đại sư khấn trương như vậy.
Theo như Phương Minh Nguy biết, trừ quốc gia văn minh cấp chín ra, cũng chỉ có lưa thưa vài quốc gia văn minh cấp tám mới có di tích tương tự. Mà tất cả các quốc gia cấp bảy thì chỉ có giương mắt lên mà nhìn.
Hơi gật đầu, Phương Minh Nguy nói: "Ngả Phật Sâm đại sư, có lẽ ngài đã đúng, khẳng định là một di tích khác."
Ngả Phật Sâm đột nhiên hỏi: "Ngươi hối hận rồi à?"
"Hối hận ư?"
"Đúng vậy, đã biết rằng là một di tích khác, chẳng lẽ ngươi lại không có dục vọng muốn vào xem hay sao?"
Phương Minh Nguy bật cười, nói: "Đương nhiên là có rồi, một khi cơ hội chín muồi, tôi sẽ tiến vào xem."
"Nhưng, ngươi đã cự tuyệt lời mời của bọn Bản Phỉ Tạp đại sư rồi mà."
"Tôi nói là không vào cùng họ..." Phương Minh Nguy đắc ý nói: "Nhưng tôi sẽ vào một mình."
"Một mình ư? A, Phương đại sư, chẳng lẽ anh cho rằng bọn họ sẽ lưu không gian đó lại cho anh ư?" Giọng nói của Ngả Phật Sâm đầy vẻ tiếc nuối: "Tuy trong tay anh có một hư nghĩ bàn, nhưng tôi dám khẳng định chỉ bằng vào cái hư nghĩ bàn này khẳng định không thể mở lại được không gian thần bí đó đâu."
Phương Minh Nguy liên tục lắc đầu, nói: "Không đúng, tôi không cần mượn vào lực lượng của hư nghĩ bàn."
Ngả Phật Sâm trầm mặc, một lát sau, cuối cùng cũng không cam tâm, hỏi: "Vậy thì anh định sử dụng phương pháp gì dễ vào được đó?"
"Truyền tống." Phương Minh Nguy cười khẽ: "Chỉ cần có quái thú Mạc Ly ở bên trong, tôi có thể tùy thời ra vào mà không cần kình động đến người khác."
"Mạc Ly ư? Anh đưa nó vào rồi à?"
"Đúng vậy."
Ngả Phật Sâm chợt hiểu ra, hỏi: "Nói vậy, trong lúc đang mở cách cửa đó, cỗ không gian ba động đã xuất hiện là do anh động tay động chân ư?"
"Đúng vậy, chính là lúc đó, tôi đã liên hê với Mạc Ly, đưa nó vào trong. Có điều lực lượng tinh thần của tôi cũng vì thế mà hao phí sạch."
Ngả Phật Sâm triệt để trầm mặc.
Một lát sau, Phương Minh Nguy kỳ quái hỏi: "Sao ông không nói gì?"
"Tôi đang suy nghĩ anh làm thế nào mà làm được như vậy?"
"Suy nghĩ cái này ư? Ha ha, Ngả Phật Sâm, ông mất đi nhục thề quá lâu rồi, cũng quên luôn cả đặc tính cơ bản nhất của lực lượng tinh thần rồi ư?"
"Không, theo như tôi biết, tất cả đại sư tinh thần hệ dưới tình huống không gian vặn vẹo đều không thể thi triển được kỹ năng liên quan tới không gian." Ngả Phật Sâm thận trọng nói: "Lúc anh đang truyền tống Mạc Ly, cũng chính là lúc đang ngâm tụng chú ngữ mở cửa, trong thời gian này, không gian bên trong đại sảnh kỳ thực đang vặn vèo. Nếu như lúc này sử dụng kỳ năng không gian, vậy thỉ kết cục duy nhất chính là bị không gian vặn vẹo cắn cho nát vụn." Dừng một chút. Ngả Phật Sâm rụt rè hỏi: "Anh chắc là đã thành công chứ?"
Phương Minh Nguy giật nảy mình vội vàng ngồi xuống, đội vương miện lên đầu. Tuy lực lượng tinh thần của hắn đã tiêu hao bảy tám phần, nhưng muốn tìm được một linh hồn thì vẫn là chuyện hết sức dễ dàng.
"Không sai, Mạc Ly không hề thất tung, đã thuận lợi tiến vào trong không gian đó rồi." Phương Minh Nguy nhắm mắt lại, lầm bẩm: "Không gian này đẹp quá, giống như là một vườn hoa chưa được khai phá vậy. A, không đúng, sao trong không gian này lại có quái thú?"
Trong giọng nói của Ngả Phật Sâm tràn ngập vẻ chấn kinh: "Trời ạ, quả nhiên là một di tích khác."
Phương Minh Nguy thu hồi lại cảm ứng, hỏi: "Ông chắc chứ?"
"Đúng vậy, nếu như cảnh sắc mà cậu cảm ứng được không có gì sai lầm thì nơi đó khẳng định là một di tích khác." Ngả Phật Sâm giải thích: "Căn cứ theo nghiên cứu của các nước chúng tôi, những di tích này kỳ thực là căn cứ của quốc gia văn minh cấp mười lưu lại để bồi dường quái thu."
"Bồi dường quái thú ư?"
"Đúng vậy, có lẽ là dễ nghiên cứu xem những quái thú này làm thế nào mà phát triển được, cho nên trong mỗi một căn cứ đều có vô số quái thú."
"Vậy còn người của quốc gia văn mình cấp mười đâu?"
"Không có ai biết được họ đi đâu cả, có lẽ có một ngày, khi thực lực của quốc gia chúng ta đạt tới cấp mười, chắc sẽ có thể thăm dò được sự huyền bí trong đây."
Phương Minh Nguy tuy trong lòng vô cùng hiếu kỳ, nhưng cũng đành hết cách với chuyện này.
Trầm mặc một lát, Ngả Phật Sâm hỏi: "Phương đại sư, anh làm sao mà trong không gian vặn vẹo còn có thể thi triển ra kỹ năng không gian một cách hoàn mỹ như vậy?"
Phương Minh Nguy ngây ra, rất nghiên túc nghĩ một hồi, như vẫn không có thu hoạch gì, thế là liền hối: "Ngải Phật Sâm đại sư, không gian vặn vẹo đó không hề phức tạp, vì sao không thể thi triển được kỹ năng không gian."
"Phương đại sư, anh nói gì cơ? Không gian vặn vẹo không phức tạp ư? Chẳng lê anh có thể cảm ứng được mỗi một đường cong khi không gian vặn vẹo ư?"
"Đương nhiên là có thể rồi."
"Cái gì cơ, anh thật sự có thể cám ứng được mỗi một đường cong khi không gian vặn vẹo ư?"
"Đúng vậy, thế thì có gì là kỳ quái đâu."
Ngả Phật Sâm tuy đã là linh hồn, nhưng nghe thấy câu này, cơ hồ như lại một lần nữa chết đi.
"Không thể nào, không thể nào, khi không gian vặn vẹo, là sự chồng chéo không gian, cũng là chồng chéo lực trường, một người sao có thể đồng thời cảm ứng được hai lực trường, hơn nữa còn có thể cảm ứng một cách rõ ràng như vậy?" Ngả Phật Sâm lầm bẩm.
Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động, hai lực trường chồng chéo lên nhau ư?
Hắn vỗ tay, nói: "Ngả Phật Sâm đại sư, tôi nghĩ, có lẽ tôi hiểu nguyên nhân bên trong rồi."
"A, anh nói gì cơ?"
"Khi thể thuật của tôi để thăng lên cấp mười một tôi từng chồng lực lượng tinh thần và khí trường nội kình lên nhau một lần." Phương Minh Nguy xấu hỗ nói.
Ngả Phật Sâm lập tức trầm mặc, một lúc lâu sau ông ta nói: "Đúng vậy, lần đó anh đã triệt để hôn mê. Ài, chồng hai lực trường lên nhau sẽ phát sinh ra kết quả không thể ngờ tới, Phương Minh Nguy, anh sao lại lỗ mãng như vậy."
Trong lời nói của Ngả Phật Sâm mang theo mấy phần oán trách, quả thực, linh hồn của ông ta sở dĩ có thể bảo lưu đều là bởi vì tinh thần lạc ấn của Phương Minh Nguy làm trung tâm chống đờ. Nếu như Phương Minh Nguy đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, vậy thì kết cục của Ngả Phật Sâm cũng chẳng được tốt đẹp gì. Cho nên lúc này ngay cả ông ta cùng phải sợ hãi.
Phương Minh Nguy cười cười xấu hỗ, nói: "Tôi cũng không biết lúc đó nghĩ thế nào, có lẽ là muốn thử hai lực trường có gì khác nhau, kết quả trong nháy mắt tiêu phí toàn bộ lực lượng tinh thần." Dừng một chút rồi lại nói: "Cũng may là tôi chống đỡ được, làm vậy không phải là không có lợi ích, ít nhất thì đối với cảm ứng của lực lượng tinh thần, tôi quả thực là cường đại hơn rất nhiều."
"Có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân này ư?" Ngả Phật Sâm cảm thán: "Vận khí của anh rất tốt."
"Vì sao?"
"Căn cứ theo kinh nghiêm lúc sinh tiền của tôi, tựa hồ như mỗi năm đều có chuyện có người chẳng may chồng hai loại lực trường lên nhau xảy ra."
Phương Minh Nguy đợi một lát, không thấy ông ta nói tiếp liền hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, người chồng hai loại trọng lực lên nhau đều biến đỗi?"
"Biến đối ư? Biển đối như thế nào?"
"Rất nhiều loại." Ngả Phật Sâm liệt kê: "Có người thì biến thành người não chết, có người thì biến thành điên, có người thì nổ tung ngay tại đương trường, có người thì cả người tê liệt không thể trị liệu, có người thì..."
"Đợi đã." Phương Minh Nguy nghe mà rợn cả tóc gáy, vội vàng hỏi: "Có người bình thường hơn một chút không?"
"Có, một một bộ phận người mất đi một loại năng lực hoặc là toàn bộ năng lực."
Phương Minh Nguy hít sâu một hơi lạnh: "Ông là nói, bọn họ mất đi thể thuật hoặc là lực lượng tinh thần ư?"
"Đúng vậy, những người này tuy mất đi lực lượng, nhưng vẫn còn may mắn bình an sống sót, thế cũng coi là đại hạnh trong bất hạnh rồi?"
"Chẳng lẽ không có một ai thành công ư?"
"Có?"
Phương Minh Nguy thở phào, hỏi: "Có là được rồi, là ai?"
Giọng nói của Ngả Phật sầm tràn ngập vẻ có quái: "Chính là Phương đại sư tôn kính ngài."
Phương Minh Nguy ngây ra, cười khổ, nói: "Trừ tôi ra thì sao?"
"Không biết."
"Hả?"
"Có một số người sau khi chồng hai lực trường, lập tức dẫn tới không gian vặn vẹo, sau đó thì bị hút vào trong không gian đó." Ngả Phật Sâm nói: "Nếu những người này có thể sống sót trong không gian vặn vẹo, vậy thì có cơ hội thành công."
"Ông cho rằng hắn có cơ hội sống sót ư?"
"Chắc là có." Ngả Phật Sâm nói: "Anh đã có thể bình an sống sót, những người khác có lẽ cũng sẽ có cơ hội này."
Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, nghĩ tới sự lỗ mãng ngày trước, trong lòng không khỏi lạnh toát.
Có điều, nếu như không có hành động dung hợp hai loại khí trường hôm đó, hắn hôm nay làm sao có thể quỷ không biết thần không hay đưa quái thú Mạc Ly và béo muội vào trong thông đạo. ĐÚng là tái ông thất mã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.