Tiến sĩ Lâm là người tổng phụ trách trong viện nghiêm cứu bí mật của quân phương trên tinh cầu Tạp Lý Mỗ. Từ sau khi Phương Minh Nguy giao máy điều tiết năng lượng cho quân phương, liền có quan hệ mật thiết với lão nhân gia này.
Chính bởi vì kinh thán trước phát minh thiên tài của Phương Minh Nguy, cho nên tiến sĩ Lâm mới dùng trăm phương ngàn kế mời hắn gia nhập sở nghiên cứu của mình, nhưng Phương Minh Nguy một mực bảo trì thái đội kính chi viễn nhi. Có điều Phương Minh Nguy vì không muốn khỏa thân chạy bộ, chỉ đành nhờ tiến sĩ Lâm giúp thu hập tư liệu tuyến đầu của cơ giáp tối tân nhất, để cầu cải tạo một siêu cấp cơ giáp có tính năng đặc biệt trác việt.
Mà ý đồ của Khắc Lỵ Tư vừa hay không mưu mà hợp với mong muốn của hắn.
Đúng vào lúc Phương Minh Nguy đợi tư liệu của tiến sĩ Lâm, Khắc Ly Tư đã giao nhưng tài liệu kiểu mới liên quan tới cơ giáp trong một năm gần đây của liên và trang bị phụ trợ cho Phương Minh Nguy, cũng chỉ có thế lực bàng đại có số má như gia tộc Khải Lý mới có thể trong thời gian ngắn như vậy kiếm được một đống tư liệu hay trong nội bộ liên minh.
Viên Ninh có đoàn đội KEY làm hậu thuẫn, mà nghiên cứu viên trong đoàn đội KEY có tám chính phần mười là người trong viện khoa học ra ngoài làm thêm, cho nên tư liệu mà cô ta có tất nhiên tuyệt đối không ít hơn Phương Minh Nguy một chút nào.
Trong vòng mười ngày, muốn thiết kế ra một bộ cơ giáp, đó là chuyện căn bản không có khả năng cho dù là người tham dự có nhiều thế nào đi chăng nữa cũng vẫn không thể.
Óc người không phải là máy tính cho dù là câu thông đây đó cũng cần phải có một đoạn thời gian. Mười ngày có thể cải tạo một bộ cơ giáp, đã là một thành tích phi thường khá rồi.
Viên Ninh có thể làm được điều này hay không, Phương Minh Nguy cũng chẳng buồn quan tâm, cô ta đã đáp ứng, vậy thì khẳng định có phần nắm chắc nhất định.
Nhưng Phương Minh Nguy đối với ý thức linh hồn của tộc nhân Thiên Dực trong đầu mình càng chưa bao giờ cảm thấy lo lắng.
Linh hồn cộng với ý thức của truyền cảm khí, đây căn bản chính là tổ hợp óc người và máy tính hiệu suất cực cao, người bình thường tuyệt đối không thể nào sánh bằng.
Hơn nữa quan trọng nhất là năng lực kiến thức của linh hồn tộc nhân Thiên Dực.
Thiên Dực tộc là quốc gia cấp năm, trình độ khoa học kỹ thuật của nơi đó hơn xa liên minh địa cầu. Bất kể là các loại tài liệu và gia công khi chế tạo cơ giáp, hay là lý luận và hệ thống trí thức khi thiết kế cơ giáp, liên minh địa cầu đều không thể nào sánh bằng được đối phương.
Linh hồn của tộc nhân Thiên Dực đó, lúc sinh tiền là một đại sư thiết kế và cải tạo cơ giáp kiệt xuất, cho nên trong ký ức ở sâu trong linh hồn hắn, có vô số bản gốc thiết kế cơ giáp.
Những thứ này chỉ cần tùy tiện lấy ra một thư đều tuyệt đối là thành tựu có tính chấn động. Nhưng Phương Minh Nguy không dám lấy ra cái nào, bởi vì công nghệ chế tạo những thứ đó quá khó. Hơn nữa rất nhiều tài liệu cho dù là liên minh địa cầu cũng không thể làm được.
Có điều, thứ cao cấp tuy không thể động vào. Nhưng thiết kết và một số đồ phụ trợ cấp thấp thì vẫn có thể tham khảo.
Cho nên Phương Minh Nguy mới thu thập những tư liệu này, hắn muốn tối đại hóa lợi ích của những tài liệu đã được biết đến này để đạt được hiệu quả thiết kế tốt nhất.
Trải qua ba ngày thời gian vùi đầu vào nghiên cứu, cùng với mô phỏng trong không gian ảo, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng quyết định thứ mà mình muốn chế tạo.
Những thứ này không phải là hộ giáp, không phải là pháo năng lượng, cũng không phải là bất kỳ vũ khí uy lực siêu cấp gì.
Dự tính của Phương Minh Nguy vẫn giống như là lần trước, muốn chế tạo ra một thứ có thể đề cao năng lực thực chiến của cơ giáp.
Hắn biết rằng cơ sở của mình nông cạn, căn bản không thể nào so sánh được với dạng thiên tài chân chính như Viên Ninh cho nên hắn mới nghĩ tới một số biện pháp mưu lợi.
Có điều chính những biện pháp mưu lợi này cũng dù để khiến hắn giành được thắng lợi cuối cùng trong lần cá cược này.
Viên Ninh dù là thiên tài thế nào đi chăng nữa, nhưng bị giới hạn bởi kiến thức, cô ta vẫn không thể phát minh ra sản phẩm vượt thời gian chân chính. Nhưng Phương Minh Nguy thì khác, đồ tốt trong tay hắn có rất nhiều.
Hiện giờ, điều duy nhất khiến hắn phát sầu là, khoa học kỹ thuật trong tay mình có đẳng cấp quá cao, muốn tìm thứ cấp thấp một chút cũng hết sức khó khăn.
Trong một phòng thí nghiệm lớn thuộc gia tộc Khải Lý, năm cơ giáp cao to đang nghiêm cách án chiếu theo sự phân phó của Phương Minh Nguy, hàn mấy tài liệu khác nhau lại với nhau.
Thể tích của những cơ giáp này tuy là khá to, nhưng động tác lại chậm chạp vô cùng. Nếu như đưa chúng ra chiến trường vậy thì không nghi ngờ gì nữa sẽ trở thành bia sống cho người ta.
Cũng may, năm cơ giáp này không phải là cơ giáp chiến đấu, mà là cơ giáp công nhân, người điều khiển chúng chỉ là người bình thường chỉ cần là người đạt tới tiêu chuẩn cấp ba đều có thể dễ dàng điều khiển nó.
"Xè xè..."
Một loạt tiếng hàn chói tai vang lên, trong lòng Phương Minh Nguy cũng có chút thấp thỏm.
Án chiếu theo thiết kế của linh hồn tộc nhân Thiên Dực, hắn đã đem mười một loại máy móc khác nhau tháo dỡ và lấy linh kiện ở bên trong ra, án chiếu theo trình tự nhất định mà sắp đặt lại. Lúc này điều mà hắn phải làm là một bước cuối cùng, kiểm tra thử một chút, xem xem những máy móc này có thực sự giống như thiết kế của tộc nhân Thiên Dực không, có loại công dụng thần kỳ đó không.
Nếu thật sự có tác dụng, vậy thì làm thế nào để cải trang những thứ này, nghĩ biện pháp thu nhỏổ thể tích, để tiện lắp vào trong cơ giáp, vân vân... Những chuyện này không cần hắn phải suy nghĩ.
Bất kể là quân phương hay là gia tộc Khải Lý, đều có rất nhiều người đi hoàn thành loại công tác có hàm lượng kỹ thuật khá thấp này.
Ở bên cạnh Phương Minh Nguy, trừ mấy vị nghiên cứu viện trong nội bộ gia tộc Khải Lý ra ra, còn có tiến sĩ Lâm cũng không quản xa xôi chạy đến.
Tiến sĩ Lâm không phải là nghiên cứu viên của gia tộc Khải Lý, nhưng ông ta lần này tới là đại biểu cho quân phương, đối với người nhận được sự bảo hộ của quân phương như Phương Minh Nguy mà nói, chuyện hắn muốn thiết kế cơ giáp không thể giấu được La Bá Đặc tướng quân.
Cũng không biết vị lão tướng quân này nghĩ gì, phái người phát điện cho viện nghiên cứu bí mật ở Tạp Lý Mỗ, bảo bọn họ phái người tham dự, mà càng khiến người ta không thể ngờ nổi là, tiến sĩ Lâm không ngờ lại chủ động vứt bỏ thực nghiệp của mình để tới đây làm bang thủ, cũng muốn xem xem Phương Minh Nguy lần này rốt cuộc là có thể làm ra được thứ gì.
Ở phía sau vị học giả có thanh danh hiển hách này, Đại Vệ và tiến sĩ Tạp Tu đang đứng từ xa quan sát, bọn họ cũng muốn biết, Phương Minh Nguy lần này lao sư động chúng như vậy là đang làm trò gì?
"Vù..."
Cơ giáp công dụng chậm rãi đặt đồ đã được hàn xuống trước mặt Phương Minh Nguy, sau đó bước rầm rầm bỏ đi.
"Đây là thứ gì vậy?" Tiến sĩ Lâm nhìn cái máy đặc biệt có kích cỡ cao hơn một người trưởng thành này, hỏi ra sự nghi hoặc ở trong lòng tất cả mọi người.
"Đây là máy phát xạ tín hiệu." Phương Minh Nguy giải thích: "Có hiệu dụng phóng ra tín hiệu."
Đám người tiến sĩ Lâm không khỏi nhíu mày, nhìn linh kiện thượng vàng hạ cám, cho dù là đám người tiến sĩ Lâm cũng cảm thấy đau lòng.
Máy phát xạ tín hiệu không phải là thứ đặc thù gì, mà là sau khi nhân loại bước vào thời đại điện tử, nó chính là một cái thiết bị cơ bản luôn luôn tồn tại. Thứ phổ biến như vậy, bất kể là giá trị chế tạo hay là giá trị tiêu thụ đều giữ ở mức cực thấp.
Nhưng hôm nay điệu bộ của Phương Minh Nguy lại khiến mọi người đại khai nhãn giới.
Hắn tháo dỡ mười mấy cái máy cỡ lớn, cỡ nhỏ có giá trị đã vượt quá cả một tỷ ra, hơn nữa còn đáng ghét hơn là, những linh kiện mà Phương Minh Nguy chọn trừ hai loại ra, đều không phải là sản phẩm đặc biệt gì. Cũng chính là nói, căn bản không cần phải tháo dỡ thiết bị, chỉ cần viết đơn hàng là có thể mua được hết.
Nhìn cái thiết bị đặc thù có giá trị cộng lại không tới mười vạn, lại nhìn cái những máy móc giá trị một ti đã trở thành phế liệu, tiến sĩ Tạp Tu lén lén lui sau một bước, hỏi nhỏ: "Đại Vệ, Phương Minh Nguy có thù gì với tập đoàn Khải Lý của các ngươi à?"
"Chắc là không có đâu." Đại Vệ trả lời, y và tiến sĩ Tạp Tu là bạn bè nhiều năm.
"Ta thấy có thù đầy, hắn là rắp tâm lãng phí tiền của các ngươi."
"Chút tiền cỏn con thôi mà, đáng gì đâu."
"Tốt, ta chính là đợi câu nói này của ngươi đó."
"Gì cơ?" Đại Vệ ngây ra, tựa hồ như phát giác có gì không ổn.
"Đợi lát nữa đóng gói những linh kiện và máy móc đã bị tháo dỡ này cho ta, đưa tới học viện công lập của chúng ta nhé."
"Vì sao?"
"Đây là chút tiền cỏn con thôi mà, đáng gì đâu."
Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của tiến sĩ Tạp Tu, Đại Vệ không nén được xung động muốn tung chân đá cho y một phát, đang muốn cự tuyệt nhưng lại nghe thấy đối phương chậm rãi nói: "Máy điều tiết năng lượng mà lần trước Phương Minh Nguy phát minh ra thật sự là đồ tốt, cũng không biết sau cùng là tập đoàn nào được trao quyền sản xuất nhỉ, ngươi nói đúng không?"
"Đúng đương nhiên đúng." Đại Vệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi lát nữa ta sẽ đóng gói rồi đưa đi, coi như là phí tài trợ của chúng ta cho hiệp hội những người yêu thích cơ giáp của quý viện đi."
"Tốt, ngươi khá lắm." tiến sĩ Tạp Tu nghiêm mặt nói: "Hiệp hội những người yêu thích cơ giáp của chúng ta là thuần khiết vô cùng, sẽ không nhận bất kỳ sự hối lộ không chính đáng nào đâu."
"Vậy ư? Những thứ đồ đó ngươi không muốn à?" Đại Vệ khinh thường cười lạnh nói.
"Đương nhiên không phải, những thứ đồ đó đã bị tháo dỡ một số linh kiện rồi, chúng đã không còn tác dụng nữa, đều là phế liệu, phế liệu thôi ngươi hiểu không? Ta là giúp các ngươi tiết kiệm trì phí xử lý phế liệu đó."
Đại Vệ thất khiếu bốc khói, có điều quen với lão gia hỏa này nhiều năm, ít nhiều cũng biết được trình độ tham lam của lão, cho nên vẻ mặt cũng có một nửa là giả vờ.
"A, không đúng làm vậy có chút không thỏa đáng" Tiến sĩ Tạp Tu nói: "Nếu nhiều đồ như vậy được đưa tới học viện của chúng ta, khó tránh được mắt người hữu tâm, tới lúc đó lại bới lông tìm vết, phiền phúc lắm."
Đại Vệ trong lòng ngạc nhiên, lão gia hỏa này sao đột nhiên lại có lương tâm vậy, đúng là hiếm có.
"Ha ha, tiến sĩ Tạp Tu, ngươi đã có nỗi lo này thì thôi để lại cho chúng ta xử lý vậy."
"Không được, không được. Như thế này đi, ta sẽ bỏ tiền ra mua."
"Ngươi bỏ tiền ra mua? Hình như dự toán năm nay của quý viện đã không còn tiền mà." Đại Vệ nói với vẻ nghi ngờ: "Những thứ này cộng lại có giá trị hơn một tỷ đó."
"Một tỷ ư? Ngươi muốn ăn cướp à, bọn chúng cộng lại còn chưa tới mười tấn nữa là."
"Cái này có liên quan gì tới trọng lượng đâu?"
"Ta là thu mua sắt vụn mà, giá trị của sắt vụn là bao nhiêu? Một tấn trăm triệu? Có tin ta tố cáo ngươi lừaa đảo không"