Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 50: Tắc kẻ hoa




Trong khu vực trú phòng của quân đoàn Ngả Mạc Nhĩ, nơi quái thú xuất hiện nhiều nhất có hai nơi là ngoài không gian và nộ bộ tinh cầu.
Quái thú ngoài không gian tất nhiên là do hạm đội phụ trách. Có điều quái thú xuất hiện bên ngoài không gian rất hiếm thấy, cho dù là một hai tháng cũng không thấy được một lần.
Cho nên, nhiệm vụ quan trọng nhất của Ngả Mạc Nhĩ quân đoàn chính là chặn đường những quái thủ xuất hiện ở nội bộ tinh cầu.
Ngoài hành chính tinh mà quân đoàn Ngả Mạc Nhĩ nghìn tỷ dặm, còn có một hành chính tinh có thể tích không dưới nó. Có điều, trên hành chính tinh này thỉnh thoảng có thể thấy sự xuất hiện của quái thú.
Nơi này mới là chiến trường lớn nhất mà người và thú giao phong.
Lúc này, hai trung đội cơ giáp chậm rãi tiến tới hành chính tinh này.
Hai trung đội này có chỗ khác biệt với trung đội cơ giáp bình thường, ở bên trên bọn họ còn có một chiếc chiến hạm cờ nhỏ bay lượn, có vẻ là để hộ tống họ, mà người có đãi ngộ đặc thù này chính là Phương Minh Nguy.
Từ sau khi Phương Minh Nguy nhận được sự cho phép của tổng đội trưởng Bộ đội Tiêm Đao, liền quang minh chính đại gia nhập nhánh bộ đội này. Tuy Trần Húc Đào và Hứa tướng quân rất không hài lòng với biến hóa này. Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy cuộc giao thủ giữa Phương Minh Nguy và Diêu Húc Học, cũng không còn gì để nói.
Dạng trình độ điều khiển cơ giáp này, đã khiến bọn họ mất đi hết cớ để cự tuyệt, cho dù là bọn họ lấy ra cái cớ năng lực thể thuật của Phương Minh Nguy chưa đạt được tiêu chuẩn cấp mười một thì cũng không thể nào nhận được sự tán đồng của mọi người
Tuy Trần Húc Đào rất muốn dùng đặc quyền của người đứng đầu, nhưng sau khi trải qua một cuộc nói chuyện với Phương bá tước đại nhân, ông ta triệt để bỏ đi chủ ý này.
Trên thực tế, Phương Minh Nguy chỉ nói một câu rất đơn giản với ông ta, hoặc là bạn, hoặc là địch, tùy ngài chọn.
Sau khi trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Trần Húc Đào cuối cùng cũng không dám từ chối với vị Nữu Mạn tân quý được hoàng đế bệ hạ ân sủng này, bị bức phải đồng ý yêu cầu của hắn.
Có điều, để đảm bảo cho sự an toàn của Phương Minh Nguy, ông ta phá lệ nói ra chân tướng cho Diêu Húc Học, hơn nữa còn đặc biệt rút ra một chiếc phi thuyền cờ nhỏ mua của đế quốc Khải Duyệt để cấp cho nhánh bộ đội của Phương Minh Nguy sử dụng.
Đối với chiếc phi thuyền này, Phương Minh Nguy thích thú vô cùng, bởi vì chiếc phi thuyền này không những hỏa lực mạnh mẽ, mà chủ yếu nhất là bên trong nó có một không gian giới tử không nhỏ.
Tuy không thể đựng thứ gì lớn, nhưng bỏ vào mấy trăm cơ giáp và thi thể quái thú thì vẫn là chuyện hết sức dễ dàng.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là, trừ Phương Minh Nguy ra, trong cả đế quốc Nữu Mạn, vẫn không có một ai có năng lực mở được không gian giới tử, e rằng ngay cả chuẩn đại sư tinh thần hệ cấp mười lăm cũng không được.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng dưới sự dẫn đội của Diêu Húc Học, đi tới tinh cầu quái thú này.
Tuy Diêu Húc Học là khách quen của nơi này, nhưng cũng không dám lơ là một chút nào, đặc biệt là trong chuyến đi này trong đội ngũ còn có một đội viên đặc biệt.
Gã đặc biệt điều ra một trăm hảo thủ, tồ thành trung đội một trăm người tinh nhuệ nhất, mà Phương Minh Nguy thì càng đặc thù hơn, hắn không những một mình điều khiển một trăm chiếc cơ giáp mà còn đồng thời điều khiển chiếc phi thuyền cỡ nhỏ ở trên không.
Dạng năng lực này khiến. Diêu Húc Học vô cùng bội phục, có điều nghĩ lại thì thấy Phương Minh Nguy có thể một mình điều khiển chiến hạm cấp Thắng Lợi, vậy thì điều khiển những cái này chả phải dễ như trở bàn tay ư.
Dưới sự dẫn dắt của Diêu Húc Học, mọi người trước tiên ngồi phi thuyền tới căn cứ bộ đội trên tinh cầu quái thú, sau đó xuất phát, hướng về phía đại hợp cốc có quá thú Diêu Lam.
Trên đường, trừ Diêu Húc Học ra, những thành viên cốt cán tới từ các trung đội đều tập trung ánh mắt về phía cơ giáp mà Phương Minh Nguy điều khiển.
Đi dược nửa đường, bọn họ ai ai cũng đều không che giấu được vẻ kinh ngạc của họ.
Bọn họ đều là lão thủ trên chiến trường, cũng đã gặp tình huống những tu luyện giả tinh thần hệ có tư chất nhất tâm nhị dụng điều khiển nhiều cơ giáp.
Cơ giáp mà những người đó điều khiển tuy có thể nói là đội hình chỉnh tề, trong lúc công kích hỏa pháo thống nhất có thể chiếm được tiện nghi không nhỏ. Nhưng một khi hành quàn và phân tán, động tác của những cơ giáp này lộ ra vẻ cứng ngắc, tốc độ phản ứng rõ ràng cũng chậm hơn một nhịp.
Nếu như để bọn họ gặp cao thủ tình thần hệ cùng đẳng cấp, dưới hoàn cảnh đặc biệt, bọn họ rất có lòng ứa có thể lấy một địch trăm.
Có điều sau khi nhìn thấy những cơ giáp mà Phương Minh Nguy điều khiển, bọn họ không dám mạnh miệng nữa.
Ở giữa đội ngũ, lúc những cơ giáp mà Phương Minh Nguy một mình điều khiển hành quân, không phải là xếp thành đội hình chỉnh tề mà là học theo trung đội của Diêu Húc Học, hành quân phân tán.
Không những như vậy, những cơ giáp cương thiết này trên đường hành quân cũng làm ra các loại động tác trinh sát, ẩn nấp khác hau. Biểu hiện của bọn chủng căn bản không giống như là được một người điều khiển mà ngược lại giống như là có một trăm người khác nhau tiến hành điều khiển, 
hơn nữa mỗi người đều là cao thủ chân chính
Diêu Húc Học tuy đi đầu, nhưng gã vẫn quan tâm tới tình huống ở phía sau, tất nhiên nhìn thấy hết những cảnh này. Khi gã phát hiện một trăm chiếc cơ giáp sống động, cho dù là so với bộ đội mà minh chọn lựa kỹ càng cũng không kém hơn chút nào, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót.
Tuy là trong lúc đối kháng một chịu một gã và Phương Minh Nguy đánh ngang tay, nhưng gã biết rằng, nếu như Phương Minh Nguy đồng thời điều khiển một trăm chiếc cơ giáp, vậy thì gã tuyệt đối chỉ có thua chứ không thắng nổi.
Cho dù là sân thi đấu là rừng rậm thích hợp để đánh du kích nhất thì kết quả sau cùng vẫn không đối.
Gã chưa bao giờ chưa từng thấy người có thể cùng lúc điều khiển nhiều chiếc cơ giáp một cách linh hoạt như vậy, thật sự không biết đầu óc của tên Phương Minh Nguy này có gì khác biệt.
Đột nhiên, cơ giáp mà Phương Minh Nguy điều khiển phân tán ra, một trăm chiếc cơ giáp khổng lồ lợi dụng thiết bị phản trọng lực nhảy đi nhẹ nhàng trên mặt đất, giống như là một con linh miêu khéo léo, không có bất kỳ ba động nào.
"Sao thế?" Diêu Húc Học trầm giọng hỏi.
"Báo cáo đội trưởng, phía trước phát hiện địch nhân." Trong giọng nói Phương Minh Nguy mang theo tia run rẩy nhè nhẹ, đây dẫu sao cũng là lần đầu tiên hắn tham gia loai hành động này, trong lòng khó tránh khỏi kích động.
"Cẩn thận đề phòng." Diêu Húc Học lại bổ sung thêm một câu: "Cậu chắc chứ?"
"Vâng, ở phía trước có ba con quái thú, bọn chúng tự động thay đổi màu da trên người, đang chạy về phía bảy giờ."
"Chiu chiu..."
Cơ hồ là đồng thời, máy quét hình của một trăm chiếc cơ giáp đồng thời phát ra tia quét về phía đó.
"Là tắc kẻ hoa, tổ một tổ hai, tổ ba đánh vu hồi, đừng cho chúng chạy thoát, tổ bộ dùng hỏa lực mạnh xuất kích, tiêu diệt chúng." Diêu Húc Học lạnh lùng nói.
"Vâng."
Bốn mươi chiếc cơ giáp đồng thời rời khỏi đại đội như gió lốc, trong lòng Phương Minh Nguy cũng hơi chấn động, thân thủ của những người này khá thật. Chỉ cần nhìn động tác là biết, mỗi một người trong bọn họ đều không phải là hạng tầm thường.
Trong Bộ đội Tiêm Đao quả nhiên tàng long ngọa hổ, mình không thể quá kiêu ngạo.
Bốn mươi chiếc cơ giáp vừa rời khỏi đội ngũ, ba con tắc kề hoa lập tức có phản ứng, bọn chủng rời khỏi lùm cỏ đang nằm rạp xuống trốn, lộ ra thân thể khổng lồ.
Tuy còn cách khá xa, nhưng Phương Minh Nguy vẫn nhìn ra, ba con quái vật được gọi là tắc kẻ hoa này có chút giống như Bá vương long trên địa cầu cổ, thân thể cao khoảng bảy tám mét, vừa nhảy ra khỏi lùm cỏ, màu sắc trên người lập tức mất đi, biến thành một làn da màu trắng mờ mờ, mà phần da của phần dưới tiếp xúc với cỏ và đất thì vẫn mang màu vàng xanh, cơ hồ là không khác gì đất và cỏ.
"Tắc kẻ hoa, tên hợp đấy, không biết sức chiến đấu của chúng thế nào?"
"Không cao." Diêu Húc Học hờ hững nói: "Tốc độ của chúng rất nhanh, cũng rất giảo hoạt, giỏi đánh lén, lẳn trốn và chạy."
Trong lúc nói, ba con tắc kẻ hoa đã bắt đầu chạy, tốc độ của chúng quả nhiên cực nhanh, một cú nhảy đã vượt qua cự ly chục mét, nháy mắt đã chạy ra xa trăm mét.
Chỉ là, mọi người ở phía sau chúng đều cao thủ chân chính một bộ phân tả đội hình bao vậy hai bên cánh, một bộ phận thì trực tiếp băng lên không sử dụng pháo năng lượng để oanh kích.
Ba con tắc kẻ hoa cơ hồ là trong nháy mắt đã trúng mấy phát pháo, thân hình đang chạy như điên nặng nề ngã xuống đất. Khi chúng cả người đầy máu bò dậy thì bị vô số cơ giáp bao vây.
Có lẽ là nhìn thấy không còn đường thoát, bọn chúng phát ra tiếng hét điên cuồng, lao về phía các cơ giáp.
Chỉ là, các thành viên của Bộ đội Tiêm Đao khéo léo né được cú vồ của quái thú, sử dụng kiếm laser lưu lại từng lỗ máu trên người chúng. Bất kể là ba con thú này hung tợn như thế nào, cuối cùng vẫn hét thảm và ngã xuống.
Phương Minh Nguy nhìn mà thầm kinh hãi, loại tắc kẻ hoa này so với quái thú Phất Lãng Khắc thì lợi hại hơn nhiều.
Nhìn tắc kẻ hoa người như biến thành cái tổ ong, Phương Minh Nguy đột nhiên hỏi: "Đội trương, chúng ta vì sao không dùng pháo năng lượng trực tiếp giải quyết chủng?"
"Tắc kẻ hoa là quái thú quần cư, nếu như đồng loại của chúng có ở đây, nghe thấy tiếng gào, nhất định sẽ ra mặt cứu." Diêu Húc Học lắc đầu nói: "Đáng tiếc, chúng ta đi thôi."
Sự xuất hiện của tắc kề hoa chỉ là một khúc nhạc đệm, những đội viên đó mặt mày lạnh tanh rời khỏi nơi này, Phương Minh Nguy quay đầu lại nhìn, thấy tình cảnh đẫm máu này, bất giác rùng mình.
Cắn chặt răng, hắn và các cơ giáp rời khỏi hiện trường.
Có điều, đám người của Diêu Húc Học không chú ý rằng, sau khi họ triệt để rời đi, phi thuyền nhỏ ở trên đầu đã hạ xuống, bên trong có mấy cơ giáp nhảy ra, chuyển thi thể của ba con tắc kẻ hoa này vào trong. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.