Tốc độ của phi thuyền cực nhanh, đi đường một tháng, rốt cục đã đến tinh vực Mễ Tư Lan.
Khi phi thuyền ngừng ổn định Phương Minh Nguy đi xuống, lập tức gặp Hoa Danh Đường.
Vị lão tướng quân này nghe Phương Minh Nguy đến, lập tức buông xuống tất cả công vụ trên đầu, đích thân đến nghênh đón.
Phương Minh Nguy mỉm cười cùng ông nói chuyện vài câu, đi phi thuyền nhỏ đến quân doanh, về phần hai chiếc phi thuyền khổng lồ kia, đã ngừng tại một nơi có định bên ngoài.
Uy lực của chiến hạm cấp thắng lợi đương nhiên là lớn rồi, nhưng phí tốn bão dưỡng của nó cũng không rè, tu sửa và kiểm tra mỗi ngày, tối thiểu cũng cần hơn ngàn người làm việc.
Nhưng hai chiến hạm của Phương Minh Nguy thì ngoại lệ, mỗi chiếc đều có hơn ngàn mười máy sửa chữa, chỉ cần bổ sung năng lượng cho bọn nó, thì có thể tiến hành bảo dường không ngớt, hiệu suất làm việc vượt xa ngàn nhân viên tu sửa nhiều.
Sở dĩ muốn ôm lấy công việc sửa chữa phi thuyền này, cũng bởi vì bí mật trên phi thuyền quá nhiều, Phương Minh Nguy không muốn làm cho bất kỳ kẻ nào trông thấy. Cho nên, chỉ khi tận mắt nhìn thấy cửa khoang phi thuyền đóng lại, thì Phương Minh Nguy mới yên tâm rời đi.
về phần vấn đề an toàn ra sao, đã có hai linh hồn đinh cấp tọa trấn, hơn nữa vương miện nhỏ và Mạc Ly phối hợp, hai phi thuyền này tuyệt đối là phòng thủ kiên cố, vững như ngọn núi.
“Hoa tướng quân, tin tức tôi trở về có thông báo cho Thiên Bằng Tinh không?”
“Yên tâm đi, dựa theo yêu cầu của cậu, chúng tôi không tiết lộ một tin” Hoa Danh Đường cười ha hả nói.
Trước khi phi thuyền trở về, Phương Minh Nguy đã đưa ra yêu cầu với Hoa Già Hoành, tạm thời không cần phải thông báo cho bọn người Khắc Lỵ Tư. Hắn muốn cho mọi người một bất ngờ.
Mỉm cười gật đầu, đi xuống khỏi xe.
Quân doanh phía dưới đã có thay đổi lớn so với lần nhìn thấy trước, Phương Minh Nguy đem nó so sánh với quân doanh Ngải Mạc Nhĩ, kinh ngạc phát hiện ra, quy mô của quân doanh mới này, đã không kém quân doanh Ngải Mạc Nhĩ có lịch sử lâu đời.
“Hoa tướng quân, tòa quân doanh kia đã xây được một nửa phải không? Thật sự là tốc độ không tưởng nổi!”
Hoa Danh Đường và Hoa Già Hoành trao đối ánh mắt với nhau, trong lòng đồng thời nghĩ. Nếu như không phải phái một số lượng lớn người đến Thiên Bằng tinh xây dựng, thì quân doanh này đã sớm hoàn thành rồi.
Nhưng mà, lời này không ai nói ra cả, mà Hoa Danh Đường chỉ cười nói: “Tốc độ này quả thật không tệ, chờ một lát xuống dưới, tôi và cậu cùng nhìn một thứ”
“Thứ gì?”
Hoa Danh Đường cười thần bí, cũng không trả lời, Phương Minh Nguy đành phải giữ yên lặng tiến hành suy đoán.
Bọn họ lái một chiếc xe cao cấp, trên mặt không hề có bất kỳ tiêu chí nào, nhưng đi theo phía sau còn có gần cả trăm chiếc xe cải tạo, là loại xe có thể tác chiến trên không.
Đoàn xe khổng lồ lái thẳng vào trong quân doanh
Xuống xe, dưới sự dẫn đường của Hoa Danh Đường, bọn họ đi đến một kho hàng cực lớn.
Cái kho hàng này được canh phòng vô cùng cẩn thận, cho dù là bản thân của Hoa Danh Đường, trước khi xin chỉ thị, thì cũng không cho đi vào.
Nhưng mà, chuyện khiến cho Phương Minh Nguy giật mình đã xảy ra, gã đội trưởng thủ vệ kia đang muốn xin chỉ thị của cấp trên, đột nhiên nhìn thấy Phương Minh Nguy sau lưng Hoa Già Hoành, sắc mặt lập tức thay đỗi, cùi đầu chào, lập tức hạ lệnh cho qua.
Vào kho hàng, Hoa Già Hoành tức giận nói: “Thật sự đúng là một đám chó mắt thấp không nhìn thấy người cao”
Sắc mặt Hoa Danh Đường hơi đối, thấp giọng mắng nhiếc: “Câm mồm, không được gây chuyện sinh sự”
Phương Minh Nguy sửng sờ, lập tức nhớ đến binh lính bên ngoài, tựa hồ không quá tôn kính bọn họ, không khỏi ngạc nhiên nói: “Hoa tướng quân, đây là quân doanh Mễ Tư Lan, mà ngài là quan lớn cao nhất trong quân doanh, như vậy...”
Hoa Danh Đường cười khổ một tiếng, nói: “Phương bá tước, những người này không phải thuộc hạ của tôi, tôi cùng không chỉ huy được bọn họ”
“Vì sao?” Phương Minh Nguy lấy làm kỳ quái, quân pháp của Nữu Man đế quốc vô cùng nghiêm mật, mà lại vẫn có loại người to gan vậy sao?
Hoa Danh Đường do dự một chút, nói: “Bọn họ đều là thuộc hạ của Lâm Tự Nhiên, đều là người của cầm vệ quân”
Phương Minh Nguy lập tức bừng tỉnh- thì ra là thân binh của hoàng đế bệ hạ! Hèn chỉ ngay cả Hoa Danh Đường cùng không dám đắc tội.
Quân hàm của những người này không cao, nhưng mà lại là binh chủng thân cận của hoàng đế bệ hạ. Đại thần càng có quyền cao chức trọng, thì lại càng e ngại lòng nghi ngờ của hoàng đế, cho nên rất là khách khí với những cấm vệ quân này, không dám chậm trễ.
Trải qua một chỗ quẹo, lại xuất hiện hai tên lính gác, bọn họ vừa thấy Phương Minh Nguy, lập tức ườn ngực giơ súng, làm vẻ mặt khi gặp quan lớn.
Khóe mắt của Phương Minh Nguy lướt qua người bọn họ, bước vài bước, Phương Minh Nguy nghi hoặc hỏi: “ Già Hoành, bọn họ không phải rất lễ phép sao?”
Hoa Già Hoành đột nhiên dừng chân lại, tức giận nói: “Minh Nguy, bọn họ gặp được cậu, cho nên mới trở nên lễ phép như vậy. Nếu không có cậu ở đây, bọn họ sẽ làm cái mặt kia, hừ!”
Nghe thấy một bụng đầy oán khí của Hoa Già Hoành, Phương Minh Nguy kỳ quái hỏi: “Bọn họ tại sao lại lễ phép với em?”
Hoa Già Hoành khẽ giật mình thần sắc kỳ quái nhìn hắn, nói: “Bọn họ là lính dưới tay cậu, đương nhiên là không dám vô lễ với cậu!”
“Lính dưới tay em?”
“Đúng vậy” Hoa Già Hoành dở khóc dở cười, nói: “Cậu đừng quên, hiện tại cậu là quan giám sát của quân đoàn Mễ Tư lan, những tên lính này đều là thuộc hạ của cậu!”
Phương Minh Nguy vỗ ót, mình đến quân đoàn Ngải Mạc Nhĩ làm thiếu tá một thời gian, nên đã quên mất chuyện này.
Đang nói chuyện, phía trước có người vội vàng chạy đến, chính là Lâm Tự Nhiên.
Lâm Tự Nhiên lúc này, đã khác hẳn so với lúc ở Thủ Đô tình trên mặt tràn đầy tự tin, tư thế đi dường như long hành hố bộ, thanh thế quan uy to lớn, không còn dưới Hoa Danh Đường trong đế quốc.
“Bá tước đại nhân, ngài đã trở về” Lâm Tự Nhiên cúi đầu chào.
Phương Minh Nguy nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lâm Tự Nhiên một cái, nửa ngày sau mới nói: “Lâm thiểu tá, thời gian gần đây có vẻ dễ dàng nhĩ’
Trong lòng Lâm Tự Nhiên cả kinh thật sự không rõ đây là lời tốt hay xấu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Hoa Danh Đường vội vàng tiến lại giải vây: “Bá tước đại nhân, trong khoảng thời gian này, Lâm thiếu tá đến hỗ trợ tôi thu xếp các lão binh đến từ khắp nơi, vô cùng vất vả, quân đoàn chúng tôi hôm nay có được quy mô như vậy, công lao của Lâm thiếu tá cũng không nhỏ”
“Hỗ trợ?” Ánh mắt của Phương Minh Nguy dừng lại trên mặt hai người bọn họ một vòng, kỳ quái hỏi: “Tướng quân đại nhằn, tôi mới khi đến đây, mệnh lệnh của bệ hạ là giám sát, chứ không phải là hỗ trợ!”
Lâm Tự Nhiên vừa nghe, lập tức kêu khổ không ngừng trong lòng.
Dùng thân phận thành viên hoàng thất của hắn, nếu đứng trong cấm vệ quân kinh đô, thì giờ phút này có thể là thiếu tá, hoặc còn cao hơn nữa. Nhưng mà, chỉ là một thiếu tá, ở một nơi như kinh đô, tiện tay chụp một cái là có cả đống, cho dù hắn là thành viên hoàng thất trong cấm vệ quân, thì cũng không thể nào làm được sóng gió gì cả.
Nhưng mà, ở một tinh vực Mễ Tư Lan vắng vẻ này thì lại khác.
Trong này, vô luận là mang thân phận thiếu tá cấm vệ quân, hay là thành viên hoàng thất, thì cũng đại biểu cho một địa vị mà người khác không thể bỏ qua.
Trong quân doanh mới tố kiến này, lời nói của hắn có một phân lượng hết sức quan trọng. Ngay cả nhiều việc mà Hoa Danh Đường không cách nào giải quyết, hắn cũng có thể giải quyết thoải mái. Đương nhiên, hắn cũng hiểu, đó không phải nói rằng hắn đã có năng lực thống lình một quân đoàn, mà là bởi vì trong Nữu Man đế quốc, uy nghiêm hoàng thất đã sớm xâm nhập vào nhân tâm, và không ai dám rung chuyển tôn nghiêm hoàng thất.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, hắn nương theo chiêu bài giám sát của hoàng đế, vượt qua quyền hạn của mình đem cả quân đội thu vào trong tay.
Nhưng mà, làm như vậy chỉ sợ là không có một lãnh đạo trực tiếp nào thích. Cho nên khi Phương Minh Nguy chắc đến, sắc mặt của hắn liền thay đổi.
“Bá tước đại nhân, binh doanh ở đây dù sao cũng bắt đầu tố kiến lại quân đoàn, cho nên có nhiều chỗ cần phải bắt đầu lại từ đầu, đối với tôi mà nói, trọng trách này thật sự quá nặng, cho nên mới mời Lâm thiểu tá cho cấm vệ quân hỗ trợ” Hoa Danh Đường cúi đầu, nói: “Nếu có chỗ nào thất lễ và mạo phạm, Vinh xin bá tước đại nhân tha thứ”
“Ha ha, không cần phải khách khí” Phương Minh Nguy khoát tay chặn lại, nói: “về vấn đề này, tôi cũng không hiểu, các người cứ tự mình làm việc đi” Dừng lại một chút, hỏi Lâm Tự Nhiên: “Bệ hạ kêu tôi đến đây phụ trách giám sát, tôi nhất định sẽ tận tâm làm việc, thời gian gần đây có xây ra chuyện gì không thỏa đáng không?”
Lâm Tự Nhiên khẽ giật mình- thầm nghĩ từ ngày bắt đầu tố kiến quân đoàn, ngài đã không có mặt ở đây, cũng chẳng đến xem qua, chẳng lẽ như vậy cũng gọi là tận tâm sao? về phần chuyện không thỏa đáng tất nhiên là có. Hoa Danh Đường quang minh chính đại đem một nửa đội ngù thi công và tài liệu vật tư điều đến Thiên Bằng tình ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ kiến thiết quân đoàn, nhưng điều này có thể đưa ra với ngài sao?
Lâm Tự Nhiên nuốt nước miếng, cũng lấy lễ đáp lễ, rốt cục quyết định vẫn giả bộ như không biết gì gì hết là tốt nhất.
“Bá tước đại nhân yên tâm, ở đây tất cả đều bình thường”
“Thật tốt, tất cả bình thường là tốt rồi, thời gian gần đây tôi bận rộn nhiều việc, nếu không có chuyện gì, thì đừng đến quấy rầy tôi” Phương Minh Nguy ngẫm lại, cảm thấy ý này không tốt lắm, lại bổ sung: “Đương nhiên, tôi sẽ tận tâm giám sát”
Khóe miệng của Lâm Tự Nhiên hơi giật giật, ngài ở trên Thiên Bằng tinh lại không cho chúng tôi đến quấy rầy, như vậy ngài rốt cục là có ý định giám sát thế nào?
Nhưng mà, nếu Phương Minh Nguy đã đưa ra quyết định một sĩ quan phụ tá như Lâm Tự Nhiên có thấy cũng không dám nói gì.
Nếu đối lại là một quan lớn khác, hắn có thể dùng thân phận thành viên hoàng thất để báo cáo hành vi của quan giám sát này. Nhưng mà Phương Minh Nguy thì, hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không đi làm chuyện mất mặt.