Phương Minh Nguy cẩn thận quan sát máy điện thoại trên cổ tay, vẫn là máy móc lạnh băng như trước, nhưng khác nhau là, trên cái lạnh cơ giới ấy có truyền đến một cái giác tri kỷ.
Trong nhảy mắt, hắn có một chút hoảng hốt, tựa hồ điện thoại trên cổ tay đã biến thành một phân thân của hắn, một vật có ý niệm của hắn.
Mờ mịt lắc đầu, tại sao lại có cảm giác kỳ dị như vậy?
Suy nghĩ một chút, tháo máy điện thoại xong đặt ở trên bàn, hắn chậm rãi đi ra ngoài phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Nhắm hai mắt lại, trong đầu hắn vẫn thấy được tất cả những gì trong phòng, đó là hình ảnh từ cái máy điện thoại để trên bàn kia.
Trong phòng xảy ra một chuyện khiến cho người ta càng kinh ngạc hơn.
Cái điện thoại không người điều khiển kia cũng chậm rãi động không phải biến thành quái vật, mà mở camera ra, dựa theo một tần suất nhất định mà bắt đầu chuyển động giống như là có một bàn tay lớn vô hình đang điều khiển nó vậy, chậm rãi soi tất cả trong phòng
Bên ngoài phòng, Phương Minh Nguy dựa lưng vào cửa, trong lòng bành trướng mãnh liệt.
Có thể khống chế, cho dù là rời khỏi máy, thì mình vẫn có thể điều khiển được.
Trong tâm khẽ động Phương Minh Nguy rời cửa phòng, hắn đi ra một khu bên ngoài. Hắn muốn thử một lần, nhìn xem khoảng cách điều khiển có xa lắm không.
Nhưng mà rất nhanh hắn liền thất vọng mà trong lúc thất vọng đồng thời cũng vô cùng hưng phấn.
Bởi vì hắn chạy đến chỗ cuối của Xí Nga, hơn nữa trong này, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cái gì đang xảy ra ở chỗ cái điện thoại.
“Phương tiên sinh, có gì cần sai bảo sao?” Một âm thanh lớn vang lên.
Trong lòng Phương Minh Nguy rùng mình một cái, tỉnh dậy trong tâm tư của mình, trước mắt là một người đàn ông cao lớn, là một trong hai cận vệ của hắn, Vương Lôi.
“À không có gì, tôi chỉ tùy tiện đi dạo một chút thôi” Phương Minh Nguy mỉm cười, đột nhiên, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ.
Vương Lôi nhanh chóng bắt lấy sự thay đổi biểu tình trên mặt hắn, vội hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là khó chịu một chút thôi” Phương Minh Nguy tùy ý tìm một cái cớ, chứ nguyên nhân chính thức khiến cho hắn lo lắng chính là vừa rồi hắn đã mất đi cảm ứng với cái điện thoại.
Vương Lôi thở phào một hơi, an ủi: “Phương tiên sinh, vô luận là ai, lần đầu tiên thấy nhiều người chết như vậy cũng không dễ chịu. Nhưng mà cũng không có cách nào, cậu nên nhìn xa một chút!”
Phương Minh Nguy ngẩn người ra, thì ra Vương Lôi đã hiểu lầm hắn đang thương tâm vì cái chết của hai trăm người kia.
Cười miễn cưỡng, Phương Minh Nguy bước nhanh đi, hướng về phòng của mình. Hắn muốn đi nhìn một cái, nhìn xem cái điện thoại rốt cục là bị cái gì, vì sao đang tốt lành mà lại đột nhiên không cảm ứng được tin tức do linh hồn truyền đến nữa.
Ba bước rồi hai bước, nhanh chân tiến vào trong phòng, khi Phương Minh Nguy cầm lấy điện thoại lên, cẩn thận kiểm tra một hồi thì không khỏi bật cười.
Thì ra không phải là do phương diện linh hồn xảy ra vấn đề mà là do cái điện thoại này không có năng lượng.
Điện thoại hiện đại nhiều chức năng vốn là một sản phẩm được bổ sung năng lượng, một khi năng lượng bên trong tiêu hao hết, thì đương nhiên là không còn hoạt động biến thành một đống sắt vụn.
Cái điện thoại trong tay của Phương Minh Nguy vốn đã không có nhiều năng lượng rồi, hơn nữa khống chế linh hồn lại tiêu hao rất nhiều năng lượng, như vậy thì dừng hoạt động cũng là một chuyện vô cùng bình thường.
Nhìn nhìn cái điện thoại trong tay, lông mày của Phương Minh Nguy thoáng nhíu lại.
Bởi vì hắn phát hiện ra, nếu dùng năng lượng để thay thế cho lực lượng tinh thần, vậy thì năng lượng tiêu hao sẽ đạt đến một con số vô cùng lớn. Cho dù cái điện thoại này của hắn có nạp đầy năng lượng đi nữa, thì sợ rằng cũng không thể kiên trì cả ngày.
Đương nhiên, vấn đề này nếu đặt ở cơ giáp hay là phi thuyền thì tì lệ tiêu hao sẽ giảm được đổi chút, bởi vì trong những máy móc kia có rất nhiều năng lượng dự trữ, cũng không quan tâm đến chút tổn thất này. Nhưng đặt trường hợp này vào trong cái điện thoại nho nhỏ, thì đó lại là một khuyết điểm trí mạng
Khẽ thở dài, xem ra kế hoạch của mình vẫn tương đối khó khăn.
Đổi nhiên, hắn nhớ đến linh hồn người Thiên Dực tộc có sở trường về cơ giới kia, lập tức trở nên vui mừng, nhanh chóng nhảy vào trong khoang thuyền phong kín, đem yêu cầu của mình đưa ra với linh hồn người Thiên Dực tộc kia. Sau nửa tiếng, một bàn vẽ về điện thoại kiểu mới đã xuất hiện trong không gian ảo.
Trải qua khoảng thời gian ngắn này, tuy Phương Minh Nguy không có khả năng lĩnh ngộ được nguyên lý và sự ảo diệu trong việc chế tạo cơ giới, nhưng mà ít nhiều gì cũng hiểu được một chút, đặc biệt là sau khi có được liên kết với linh hồn người Thiên Dực tộc, cũng có thể hiểu được một số ít khái niệm chế tạo.
Đương nhiên đây chỉ là giải thích mơ hồ thôi, chứ muốn hiểu rõ mà nói, thì vẫn còn kém xa vạn dặm.
Nhưng chỉ trình độ như vậy đã đủ để cho hắn hiểu được bản thiết kế không mấy phức tạp của cái điện thoại này.
Cái bản vẽ điện thoại này cũng không có thay đổi kinh hãi thế tục nào cả, chẳng qua chì là tăng thêm hai lô tai đặc biệt cho điện thoại thôi, mà cái điện thoại này có thêm hai cái lô tai đã trở nên sống động rất nhiều, có vẻ sinh động giống như điện thoại trong phim hoạt hình vậy. Nhưng Phương Minh Nguy lại biết, hai cái cục nho nhỏ ấy, lại chính là nguồn diện duy trì sinh lực đặc chế có công suất cao.
Nếu như trong tình huống bình thường chỉ bằng nguồn năng lượng trong hai cục pin này thì đủ để duy trì hoạt động cho cái điện thoại này trong suốt ba năm, nhưng một khi sử dụng linh hồn ý thức, thì dựa theo phòng chừng của Phương Minh Nguy, thứ này có thể kéo dài sử dụng đến ba tháng cũng đã là rất tốt rồi.
Ba tháng bổ sung năng lượng một lần, cái tần suất này cũng không có mấy khác biệt so với cái điện thoại nghe gọi thông thường Phương Minh Nguy đương nhiên là có thể thoải mái tiếp nhận rồi.
Nhìn sang bản vẽ trước mắt, hắn mỉm cười, ý tưởng trong lòng bỗng này sinh, liên tiếp ra lệnh cho linh hồn người Thiên Dực tộc. Thế là, trong không gian ảo không ngừng xuất hiện hơn mười bản thiết kế vật phẩm đặc biệt.
Cửa khoang thuyền từ từ mở ra, Phương Minh Nguy vui vẻ nhảy ra ngoài, suy nghĩ một chút, hắn dự định đem những thứ này giao cho Trương Nhuận Thủy, nhờ hắn ta chế tạo giùm.
Dựa vào năng lực chế tạo cường đại của gia tộc Khải Lý, những việc nhỏ này phỏng chừng không có vấn đề.
Cửa mở ra, ngẩng đầu lên xem xét, hai chân Phương Minh Nguy lập tức dừng lại, mở cửa ra, một cô gái tóc đỏ xinh đẹp đang cười tủm tỉm nơi ấy.
“Khắc Lỵ Tư?”
“Đúng vậy, rất kỳ quái sao?”
“A, không.''
“Thế nào, không mời tôi vào ngồi một chút sao?” “A, được, mời vào” Phương Minh Nguy lập tức mở rộng cửa ra, mời cô gái xinh đẹp này vào trong phòng. Lúc đóng cửa, hắn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đóng cửa lại.
Khắc Lỵ Tư thoáng đánh giá căn phòng của hắn, cười nói: “Căn phòng này không nhỏ nha, cảm giác thế nào?”
Phương Minh Nguy cười ha ha, nói: “Có thể có được không gian lớn như vậy trên phi thuyền, tôi còn có chỗ nào không hài lòng chứ?”
Quả thật, trong khu vực đệ nhất của các tinh anh, chỗ ở và đãi ngộ của Phương Minh Nguy là số một số hai rồi. Trong khu đệ nhất này, tất cả có năm căn phòng rộng rãi như vậy, một trong số đó là chỗ ở của hắn.
Ngoại trừ Thi Nại Đức, Viên Ninh, Khắc Lỵ Tư và Trương Nhuận Thủy ra, còn muốn mấy tinh anh còn lại và hai bảo tiêu của Phương Minh Nguy đều là hai người chen vào một phòng, hơn nữa không gian nhỏ hơn ở đây rất nhiều.
Cho nên khi tiến hành luyện tập đổi luyện cơ giáp, nhưng tinh anh này phải thay phiên xếp hàng đợi khoang thuyền phong kín ở ngoài sảnh, bởi vì ở đó chỉ có sáu khoang thuyền mà thôi.
Mà ngay đầu khi Phương Minh Nguy lên Xí Nga, thì những người này có chút bất mãn về chuyện này, cho nên đã mời Trương Nhuận Thủy ra mặt, khiêu chiến giùm, nhưng sau khi Phương Minh Nguy đại triển thần uy, đánh cho cả đám tinh anh này ngã ngựa hết, thì bọn họ lập tức trở nên ngoan ngoãn và nghe lời hơn cả dê núi nữa.
Khắc Lỵ Tư mỉm cười, giống như trăm hoa đưa nở, kiều diễm vô song: “Phương... Minh Nguy, cảm ơn anh”.
“Cảm ơn tôi?”
“Đúng vậy, nếu như không có sự cổ vũ của anh, tôi sẽ không kiên trì phát ra trang bị dò xét đối diện, mà bọn họ cũng không có khả năng được cứu” Khắc Lỵ Tư cúi đầu với hắn một cái thật sâu, nói: “Tôi đại biểu cho hơn ba trăm người của gia tộc Khải Lý cảm ơn anh”.
“Ai da, không cần” Phương Minh Nguy luống cuống tay chân đỡ nàng dậy, lúc hai tay chạm phải da thịt mịn màn của nàng chỉ cảm thấy mềm mại không xương, tâm hồn không khỏi rung động dùng sức mà vuốt một cái.
Mặt của Khắc Lỵ Tư liền đỏ lên, giận dữ trợn mắt, lập tức làm cho hắn lọt vào trong sự đánh diệt của tà niệm và xúc động nội tâm.
Nhìn thấy khuôn mặt nửa mới nửa cũ của Phương Minh Nguy, trong nội tâm của Khắc Lỵ Tư thầm than, cũng không biết đây là loại cảm thụ nào.
“Vừa rồi anh làm gì đó?” Khắc Lỵ Tư tìm chuyện khác để nói.
“Tôi vừa thiết kế vài thứ”.
Hai mắt Khắc Lỵ Tư liền sáng lên: “Anh đang thiết kế bảo bối gì vậy?’
“Không phải bảo bối, chỉ là mấy món đồ dùng cá nhân của tôi thôi” Phương Minh Nguy giải thích.
“Có thể cho tôi xem được không?”
“Tốt” Phương Minh Nguy lấy thẻ nhớ ra, cắm vào đầu đọc của màn hình đem bản vẽ của linh hồn người Thiên Dực tộc hiện ra.
Khắc Lỵ Tư càng nhìn càng kỳ quái, hỏi:”Minh Nguy, anh thiết kế mấy thứ này làm gì?”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, nhưng mà nghe thấy nàng ta thuận miệng và thân thiết như vậy, trong lúc nhất thời cũng không có ý chỉ ra, đành phải nói: “Những thứ này tôi định làm cho tôi, coi như là một vài thứ đặc biệt đi”.
Mắt của Khắc Lỵ Tư lại chuyển, hỏi: “Những thứ này anh làm xong chưa? Cho tôi một ít nha.”
“Vẫn chưa, vừa mới thiết kế ra, tôi định nhờ Trương Nhuận Thủy đại ca hỗ trợ”.
“Không cần” Khắc Lỵ Tư cười hì hì, lấy cái thẻ nhớ trong đầu đọc ra, nói: “Tất cả giao cho tôi đi, chờ khi đến Thủ Đô tinh, tôi sẽ giao hàng”.
“Nhanh vậy?”
Khắc Lỵ Tư cười cười nói: “Đến Thủ Đô tinh còn hai mươi ngày, nếu như trong khoảng thời gian đó mà không tạo được mấy thứ này, vậy thì tập đoàn Khải Lý có thể đóng cửa rồi.”
Phương Minh Nguy nghe nàng nói chuyện thú vị như vậy, không khỏi bật cười lên, quả thật, chỉ cần đem mấy thứ giao cho gia tộc Khải Lý trước khi đến Thủ Đô tinh, đừng nói là hai mươi ngày, cho dù là hoàn toàn trong mười ngày cũng là một chuyện vô cùng đơn giản.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất nữa ngày, cho đến khi Khắc Lỵ Tư ra về, lúc ở cửa, nàng cười như không cười, nhìn Phương Minh Nguy, nhẹ nhàng nói: “Quỷ nhát gan” Dứt lời, một làn gió thơm thôi qua, liền biến mất không thấy người đâu nữa.
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, giận dữ, quyết định sau này phải đòi lại công bằng...