Công ty cơ giáp RED nằm ở bắc bộ tinh cầu Tạp Lý Mỗ là xí nghiệp quân công thiết kế là chể tạo cơ giáp cỡ lớn duy nhất trên tinh cầu này.
Trình độ công nghiệp trên tinh cầu Tạp Lý Mỗ trong liên minh địa cầu chỉ có thể xếp ở vị trí dưới trung bình, nhưng công ty cơ giáp RED cho dù là ở trong cả giới công nghiệp cũng đều có tiếng tăm lẫy lừng.
Bởi vì sau lưng RED chính là tập đoàn Khải Lý.
Lúc này, trong một thang máy của tổng bộ công ty con cơ giáp RED, Trương Xuân Thắng đang vui mừng quá đỗi, nói: "Phương Minh Nguy, vận khí của chúng ta cực tốt, không ngờ tập đoàn Khải Lý lại rộng rãi như vậy, có thể cho phép chúng ta chế tạo cơ giáp trong tổng bộ của họ."
Phương Minh Nguy quan sát những bóng người đang bận rộn làm việc ở xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Trương tiên sinh, theo như tôi biết, tập đoàn Tuệ Tinh ở trên Tạp Lý Mỗ cũng có một cơ địa cải tạo cơ giáp, chúng ta vì sao không tới đó."
Trương Xuân Thắng cười khổ, nói: "Tuệ Tinh tuy có cơ địa cải tạo cơ giáp, nhưng thiết bị và nhân viên kỹ thuật ở nơi đó làm sao mà so sánh được với nơi này. Bộ Bạch Hạc hiệu của cậu có thể nói là thiết kế đỉnh cấp lắm rồi đó, không phải là thứ mà chỗ chúng tôi có thể chế tạo ra được."
Cửa thang máy mở ra, Phương Minh Nguy lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Đại Vệ tiên sinh." Trương Xuân Thắng kinh ngạc gọi.
Đại Vệ gật đầu với Phương Minh Nguy, sau đó chìa tay ra về phía Trương Xuân Thắng, nói: "Trương tiên sinh phải không, hoan nghênh tới RED."
Ngài khách khí rồi đây là niềm vinh hạnh của tôi mà." Rất rõ ràng, sự xuất hiện của Đại Vệ khiến Trương Xuân Thắng cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Cho dù là ở tổng bộ của Khải Lý, Đại Vệ cũng là đại nhân vật hết sức quan trọng, nhưng hôm nay không ngờ lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa nhìn bộ dạng còn là đặc biệt tới vì hai người bọn họ. Dạng phát hiện này, đương nhiên khiến Trương Xuân Thắng cảm thấy rất là khó tin.
Đại Vệ bước lên trước, giang hai tay ra, Phương Minh Nguy vội vàng lui ra sau một bước, bất động thanh sắc tránh khỏi cái ôm của y, mỉm cười chào hỏi: "Đại Vệ tiên sinh, chào ngài."
"Ha ha, có điều cậu phải cẩn thận rồi." Đối với động tác thất lễ của Phương Minh Nguy, Đại Vệ không để bụng, chỉ mỉm cười nói.
"Cẩn thận cái gì?"
Đại Vệ hạ thấp giọng: "Hai cô bạn gái của cậu đều tới rồi, cẩn thận một chân đạp hai thuyền bị họ phát hiện đấy."
Phương Minh Nguy ngây ra, lập tức cười khổ: "Đại Vệ tiên sinh, ngài nói đùa rồi. Tôi thật sự là không có bất kỳ quan hệ gì với họ cả."
"Được rồi đều là nam nhân cả, sợ cái gì chứ." Đại Vệ vỗ vỗ vai Phương Minh Nguy, nói: "Đi theo tôi nào."
Trương Xuân Thắng đi theo sau Đại Vệ, thấp giọng hỏi: "Phương Minh Nguy, cậu quen thân với Đại Vệ tiên sinh lắm sao?"
"Đúng, tính tình của ông ta rất tốt, cũng rất thật thà."
Thật thà?
Trương Xuân Thắng nhìn bóng lưng giống như con gấu của Đại Vệ, trong lòng cười khổ không thôi, y là lần đầu tiên nghe thấy có người bình luận về Khải Lý Đại Vệ đại đanh đỉnh đỉnh như vậy đấy.
Qua một ngã rẽ, bước vào phòng thí nghiệm, tiến sĩ Tạp Tu, Thi Nại Đức và Lý Minh đều có mặt, còn được ba người bọn họ vây quanh như ngàn sau quanh trăng chính là vị thiếu nữ lãnh diễm đó.
Thấy Phương Minh Nguy xuất hiện, Thi Nại Đức lập tức cao giọng gọi: "Huynh đệ. mau tới đây, Viên Ninh giúp bạn đặt lại thiết bị cảm ứng tư duy rồi này, đặc biệt thích hợp cho người có tinh thần lực cấp chín sử dụng, bạn tới thử xem hiệu quả thế nào."
Phương Minh Nguy ừ một tiếng, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy một đôi mắt mỹ lệ.
Nhìn thấy Viên Ninh, dòng suy nghĩ của Phương Minh Nguy lập tức quay về vườn sau tối hôm qua.
Mà càng khiến cho Phương Minh Nguy cảm thấy tim đập thình thịch không thôi đúng là ánh mát đêm qua của Khắc Lỵ Tư, vẻ bất an trong đôi mắt đó cùng với ráng hồng trên mặt, và bầu không khí kiều diễm tối hôm đó, nếu như không phải là người chen ngang, có thể...
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt của Phương Minh Nguy lập tức chuyền sang kẻ đầu sỏ gây chuyện là Viên Ninh.
Viên Ninh hôm nay không mặc bộ váy màu đen khiêu gợi đó nữa, mà thay bằng một bộ quần áo công tác rất đơn giản, che toàn bộ đường cong lung linh dưới lợp quần áo rộng thùng thình đó. Có điều Phương Minh Nguy vẫn mẫn duệ phát giác ra vẻ bất thiện trong mắt cô ta cùng với ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình.
Trong lòng hơi run rẩy, biết rằng đối phương vẫn chưa quên biểu hiện của mình vào tối hôm qua. Trong lòng không khỏi hối hận, sớm biết con bé này là con gái của tiến sĩ Tạp Tu, mình không nên tặng áo mưa cho cô ta, mà nên tặng hoa mới đúng.
"Phương Minh Nguy, cậu tới thử đi, nếu như có thể, vậy thì chúng ta viết đơn đặt hàng luôn."
Tiến sĩ Tạp Tu giục.
Phương Minh Nguy khúm na khúm núm bước tới cạnh khoang kín, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Thi Nại Đức, cậu bảo Bạch Hạc hiệu được lắp lại rồi à?"
"Đúng vậy, ngay cả máy điều tiết năng lượng mà cậu phát minh cũng dùng được rồi đó." Thi Nại Đức nói khẽ.
Chuyện liên quan tới máy điều tiết năng lượng, không phải là ai ai cũng biết, ít nhất thì Trương Xuân Thắng và mấy nhân viên công tác trong phòng thí nghiệm này đều không biết.
Sắc mặt hơi biến đổi, Phương Minh Nguy càng hạ thấp giọng hơn: "Là phong bà nương đó cải tạo à?"
"Đúng vậy, có điều cô ta không phải là phong bà nương mà là một trong tam đại thiết kế sư của KEY."
Phương Minh Nguy trong lòng rung động, lập tức nhớ tới lời nói lúc trước của tiến sĩ Tạp Tu, chẳng trách Trương Xuân Thắng nói mặt mũi của hắn lớn, có thể mời được đoàn đội KEY nhận làm việc riêng cho hắn. Hiện tại mới biết, thì ra nữ như bảo bối của y chính là một trong ba cột trống của KE Y, vậy thì làm hộ một chút thì đương nhiên không có vấn đề gì rồi.
"Các anh đang thì thầm cái gì đó?" Viên Ninh lạnh lùng nói.
"A, chúng tôi đang thảo luyện về hình dáng của bộ cơ giáp này ý mà." Phương Minh Nguy thuận miệng đáp.
"Ngồi lên đi." Viên Ninh chỉ vào khoang kín, nói.
Phương Minh Nguy cẩn thận dè dặt ngồi lên, trong lòng lại nghĩ, vị cô nương này không phải là rắp tâm muốn hại mình chứ.
Đội truyền cảm khí lên đầu, trước mắt lập tức có thêm một bộ cơ giáp ảo, Phương Minh Nguy vừa nhìn cái là nhận ra, đó chính là Bạch Hạc hiệu của mình, có điều Bạch Hạc hiệu lúc này so với ngày trước thì có chút bất đồng.
Trừ thân hình rõ ràng là nhỏ đi một vòng ra, chỗ có thay đổi lớn nhất đúng là ở phần lưng được lắp thêm một cái máy phát xạ năng lượng.
"Đây là cái gì vậy?"
"Đây là thiết bị phi hành, sử dụng thứ này, cơ giáp của anh có thể phi hành được." Từ trong tai truyền tới giọng nói vô cảm.
Phương Minh Nguy trong lòng mừng rơn, loại thiết bị phi hành đơn thân này không phải xa lạ, trong thiết kế của tộc nhân Thiên Dực, cũng có mấy bộ cơ giáp có công năng phi hành.
Đương nhiên, những cơ giáp đó tuyệt đối không thể lấy ra được, cho nên Phương Minh Nguy trước giờ không mưu cầu xa vời rằng sẽ có một chiếc cơ giáp có công năng phi hành trong thế giới thực.
Nhưng hiện tại xem ra, trong thiết kế của Viên Ninh đã có năng lực phi hành, vừa nghĩ tới điểm này, tim hắn đập thình thịch không ngừng.
"Muốn thử không?"
"Đương nhiên rồi." Phương Minh Nguy nói không chút do dự.
Vào thời khắc này, tâm tình quá hưng phấn khiến hắn bỏ qua trong giọng nói băng lãnh đó còn bao gồm cả một tí trào phúng.
"Nếu như anh muốn thử, vậy thì có một điều kiện." Viên Ninh giải thích: "Thiết bị phi hành này là kỹ thuật mà chúng tội mua được từ quốc gia cấp ba Mạt Khắc Lâm, trước mắt đang ở giai đoạn thử nghiệm, nếu như anh muốn có, vậy thì phải tham gia thử nghiệm lần này."
"Không vấn đề."
"Tốt, anh đã đáp ứng rồi vậy thì bắt đầu phi hành đi, nhớ, từ đầu ngọn núi này tới đầu ngọn núi kia."
Cảnh sắc trước mắt biến đổi, Phương Minh Nguy đã mặt cơ giáp lên người, đứng trên một đỉnh núi cao trong mây, ở ngoài cự ly cách hắn mấy chục dặm, có một tòa núi cũng cao chót vót như thế.
"Thử nghiệm hiện tại là đơn giản nhất, chủ yếu là xem anh có thể thích ứng với phi hành trên không trung không. Nếu như anh không thể thích ứng với phi hành và bác đấu trên không trung, vậy thì thiết bị phi hành có giá trị không nhỏ trên người anh không cần phải lắp nữa."
Khóe mắt Phương Minh Nguy nhướn lên, liên tục nói: "Lắp, đương nhiên phải lắp rồi, kỹ thuật phi hành của tôi khá lắm đó."
Nói xong, hắn lập tức hạ lệnh cho linh hồn của Ai Khắc, đùng tốc độ nhanh nhất bay tới đỉnh núi bên kia. Lát sau. Bạch hạc hiệu đằng không bay lên, vững vàng vọt lên trời.
Viên Ninh ở trước màn hình hơi ngây ra, cô ta sở dĩ lắp thiết bị này lên Bạch Hạc hiệu, tất nhiên là bởi vì yêu cầu của tiến sĩ Tạp Tu, nhưng chủ yếu nhất vẫn là muốn khiến Phương Minh Nguy phải mất mặt.
Cơ giáp dưới mặt đất và cơ giáp trên không trung là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cơ giáp thủ có thể xưng vương trên đất liền nếu đột nhiên bay lên không, vậy thì biểu hiện của họ chắc cũng chẳng khá hơn người bình thường là bao nhiêu.
Đặc biệt là đối với cơ giáp đã quen tác chiến trên mặt đất, một khi bay lên không, nói chung sẽ lộ ra sự không tự nhiên.
Trong phòng thí nghiệm đặt ở KEY này đã từng trải qua nhiều, lần trắc nghiệm, các cơ giáp thủ lần đầu tiên bay lên ai ai cũng đều làm trò cười cho thiên hạ, khiến người ta ôm bụng cười lăn lộn.
Cho nên Viên Ninh đứng ở bên cạnh chuẩn bị chờ xem náo nhiệt, nhưng không ngờ rằng, Bạch Hạc hiệu phi thăng không ngờ lại thuận lợi như vậy, thân thể ở trên không trung không hề có bất kỳ động tác lắc lư nào.
Điều khiển thành thạo mà ổn định như vậy, Viên Ninh chỉ ở trên người những lão thủ có kinh nghiệm trăm lần bay mới nhìn thấy, nhưng Phương Minh Nguy...
Trong đầu cô ta lược lại một lượt tư liệu về Phương Minh Nguy.
Lực lượng tinh thần: cấp chín, năng lực thể thuật: cấp ba lịch sử điều khiển cơ giáp: Ba tháng.
Có thể sau ba tháng học tập mà đánh bại được bằng hữu Khắc Lỵ Tư của mình, lại thêm biểu hiện của hắn vào lúc này, tuy cô ta không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận, người này quả thực là có chút thiên phú.
Có điều, khóe miệng Viên Ninh lộ ra một nụ cười lạnh, nếu như ngươi cho rằng cứ vậy là xong, vậy thì quá coi thường ta rồi.
Ngón tay cô ta nhẹ nhàng ấn lên một cái nút rất không bắt mắt ở trên bàn điều khiển.
Cảnh ở trên màn hình lập tức có chút biến đổi vi điệu, một cơn gió rất nhẹ thổi lên ở giữa hai ngọn núi.
Lúc ban đầu Phương Minh Nguy cũng không để ý, chỉ là bội phục sát đất kỹ thuật ảo ở nơi đây. Nhưng khi cơn gió đó càng lúc càng lớn, hắn chung quy cũng phát giác ra có điều không ổn.