Phi thuyền tốc độ rất nhanh, chỉ nửa tháng đã đi tới Thủ Đô tinh.
Hoàng đế bệ hạ đích thân nghênh đón, cho bốn vị đại sư đủ mặt mũi, cũng làm cho tất cả quý tộc cùng thế gia biết tầm quan trọng tuyệt đối của đám người Phương Minh Nguy.
Bởi vì đoàn khảo sát của đế quốc Khải Duyệt còn đang trên đường, cho nên đám người Phương Minh Nguy còn phải chờ hơn mười ngày.
Trong đoạn thời gian này, Phương Minh Nguy cùng Vương Tự Cường hai thầy trò dắt tay nhau tại thủ đô Nữu Man dạo chơi vài ngày. Hơn nữa còn lựa chọn mua rất nhiều thứ.
Đương nhiên, đi theo sau lưng bọn họ phụ trách tính tiền, là Lâm Tự Nhiên trong cấm vệ quân.
Vị nhân tài hoàng gia này mới xuất hiện tại tinh cầu Mễ Tư Lan dạo qua một vòng sau, đã được tăng lên một bậc. Đương nhiên, đây cùng là quan hệ tới Nghiêm tiên sinh cùng Dương Minh đại sư cùng để cử.
Nếu không có như thế, Lâm Tự Nhiên đừng nói là tăng lên, không bị giáng cấp cũng đã phi thường không tệ rồi.
Ai bảo hắn xui xèo như vậy, liên tiếp ba lượt thư từ qua lại khiến cho hoàng đế bệ hạ cùng Lâm Đức Bưu nhận hết kinh hãi. May mắn hắn lúc ấy ở xa tại Thiên Bằng tinh nếu không nhất đinh sẽ bị hoàng đế bệ hạ cùng Lâm Đức Bưu bắn chết tại chỗ.
Đi ở trên đường cái thủ phủ, Phương Minh Nguy nhìn bóng người đi qua đi lại chung quanh, rất có cảm khái nói: “Lão sư, thật không hỗ là quốc gia nền văn minh cấp năm, tuyệt đại đã số mọi người tu vi cũng đã đạt đến tiêu chuẩn cấp sáu”.
“Không sai, với tu vi cá nhân của đế quốc mà nói, coi như là quốc gia cấp sáu cũng bất quá chỉ là như thế”.
Sau lưng hai người bọn họ, Lâm Tự Nhiên sắc mặt rất tốt, vô luận là ai, nghe được có người tán thưởng quốc gia mình đều có một loại cảm giác tự hào phát ra từ trong nội tâm.
“Hai vị đại sư, đế quốc chúng ta từ ba ngàn năm trước, cũng đã đạt đến tình trạng hôm nay” Lâm Tự Nhiên tự hào giới thiệu nói: “Hôm nay tất cả quốc dân trưởng thành năng lực cơ bản hầu cũng có thể đột phá bức tường cấp năm. Hầu như mỗi người đều là chiến sì cùng nhân tài hợp cách”.
Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, sau khi thấy được dự trữ nhân tài của đế quốc Nữu Man, lại thoáng so sánh với liên minh địa cầu, chênh lệch trong đó thật đúng là không nhò.
“Lão sư. Người của đế quốc Khải Duyệt thì sao?” Phương Minh Nguy đột nhiên dò hỏi.
Lâm Tự Nhiên cũng dựng lỗ tai lên, không muốn bỏ qua câu nào. Tuy hắn sĩ quan của đế quốc Nữu Man, nhưng cũng chưa từng đi tới đế quốc Khải Duyệt.
“Khải Duyệt à” Vương Tự Cường trầm mặc một lát rồi nói: “Dân chúng phố thông của họ cũng đã đều đột phá bức tường cấp năm, chỉ là tương đối, trong quốc dân bọn họ, có một phần mười đà đạt đến ngoài cấp mười một”.
“Một phần mười?” Lâm Tự Nhiên sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, cái tỷ lệ này thật sự là rất cao.
Phương Minh Nguy cũng trợn mắt. Nếu như không phải lão sư chính miệng nói ra, hắn cũng tuyệt đối không tin.
“Lão sư, bọn họ là làm như thế nào mà được vậy?”
“Cố gắng tu luyện, toàn dân tiến hóa” Vương Tự Cường thản nhiên nói: “Một cá nhân đột xuất cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có khi toàn dân tu luyện. Sau khi đạt tới tình trạng nhất định mới có thể sinh ra biến chất chân chính. Đó mới là mục tiêu truy cầu của tất cả chủng tộc nhân loại chúng ta”.
Phương Minh Nguy chậm rãi cúi đầu, trong lòng suy nghĩ những lời này.
Đột nhiên, điện thoại trên cỗ tay Lâm Tự Nhiên vang lên, hắn tiếp sóng, trên mặt lập tức biến sắc nói: “Vương đại sư. Thân vương điện hạ. Sứ giả Khải Duyệt đã đến, các ngươi xem.
“Đến rồi?” Phương Minh Nguy kỳ quái hỏi: “Không phải nói còn ba ngày lộ trình sao?”
Lâm Tự Nhiên cười khổ nói: “Đoàn khảo sát xác thực còn có ba ngày lộ trình. Nhưng mà không hiểu vì sao, quan chấp hành của Hiệp hội tinh thần hệ lại tới trước, hơn nữa không có ai biết bọn họ là làm sao tới”.
Phương Minh Nguy trong lòng rùng mình những người này vội vã đến nơi đây, chẳng lê còn có ý đồ đặc thù gì sao.
Ba người rất nhanh về tới hoàng cung, Phương Minh Nguy lập tức vào trong cung điện gặp được hai vị lão bằng hữu.
“Khoa Tư Mạc đại sư, Khải Lực đại sư, các người sao lại tới đây?”
Hai vị đại sư tinh thần hệ đến từ đế quốc Khải Duyệt đứng lên, đối mặt với đại sư tinh thần hệ này mới tấn cấp Phương Minh Nguy này, bọn họ biểu hiện cho dù mặt mũi.
“Phương đại sư, ta dẫn ngươi gặp một vị đại sư” Khoa Tư Mạc thân mật kéo Phương Minh Nguy lại, chỉ vào một vị lão giả trước người nói: “Vị này chính là quan chấp hành thủ tịch của hiệp hội tinh thần hệ trú tại đế quốc Khải Duyệt, Bốn Phi Tạp đại sư”.
Phương Minh Nguy giương mắt nhìn lại, vị Bốn Phỉ Tạp đại sư này tóc hoa râm, trên mặt nếp nhăn tầng tầng lóp lớp, thật đã nhìn không ra tuổi. Hơn nữa ánh mắt của hắn ảm đạm không ánh sáng. Cái dạng này, đừng nói không có bất kỳ khí độ cùng uy nghiêm của đại sư, mà ngay cả cùng người thường đi lại trên đường cái đế quốc Nữu Man so sánh cũng có chỗ không bằng.
Nhưng mà Phương Minh Nguy cũng không dám chậm trễ, hướng về vị được xưng là quan chấp hành thủ tịch tại đế quốc Khải Duyệt Bốn Phi Tạp đại sư này thi lễ thật sâu.
Bốn Phỉ Tạp mở to đôi mắt mờ đục, lẳng lặng nhìn Phương Minh Nguy, đột nhiên vươn một bàn tay đầy nếp nhăn, giống như vuốt gà hướng
về phía ót của Phương Minh Nguy.
Nhìn bày tay như móng vuốt này, Phương Minh Nguy trong lòng có một tia hàn khí, nhưng mà trên mặt hắn lại vẫn ung dung thản nhiên, chẳng những không có một vẻ chán ghét nào, ngược lại lộ ra một tia tò mò.
Bàn tay móng vuốt của Bốn Phi Tạp rốt cuộc mò tới ót của Phương Minh Nguy, trong nháy mắt, Phương Minh Nguy cảm thấy một cỗ lực lượng rất nhỏ, hầu như không thể cảm nhận ra tiến nhập vào trong não vực của mình.
Nếu là Phương Minh Nguy trước kia, dù là hắn đã thành một trong đại sư, cũng vô pháp phát giác cỗ gần lực lượng như hư vô này. Nhưng mà sau khi đem tinh thần lực trường cùng nội kình khí trường tương dung, năng lực cảm ứng của bản thân đã có sự tăng trưởng không thể tưởng tượng nổi. Cho nên giờ phút này hắn đã cảm ứng được có năng lượng rất nhỏ này.
Khi Phương Minh Nguy cảm ứng được cỗ năng lượng này, trong mắt Bồn Phi Tạp đột nhiên phát sáng lên, Phương Minh Nguy có thể từ đó tinh tường đọc được một loại nửa mừng nửa lo.
Rất nhanh, Bốn Phỉ Tạp buông bàn tay mình xuống, trên khuôn mặt già nua xuất hiện một nụ cười so với khóc còn muốn khó coi hơn: “Không sai, lực lượng tinh thần của hắn đã đạt đến cấp mười sáu, là đại sư chân chính”.
Hai huynh đệ Khoa Tư Mạc lập tức là mặt lộ vẻ vui mừng, Khải Lực thần sắc khẽ động, dùng một loại thanh âm không thể nào nhỏ hơn hỏi: “Bồn Phỉ Tạp đại sư, hắn bao nhiêu tuổi?”
“Dưới năm mươi tuổi” Bốn Phỉ Tạp môi chậm rãi nhúc nhích vài cái, nhưng mà hai cỗ thanh âm rất nhó đồng thời truyền vào trong tai hai huynh đệ Khoa Tư Mạc, vẻ vui mừng trên mặt hai người bọn họ càng nồng hậu.
Phương Minh Nguy mi tâm có chút nhíu lại, hai người này đối thoại thanh âm vô cùng nhẹ, nếu như năng lực cảm ứng của hắn không được để cao, khẳng định là nghe không được đối thoại của bọn họ.
Nhưng mà, vì sao hai huynh đệ Khoa Tư Mạc khi nghe được mình dưới năm mươi tuổi, lại cao hứng bừng bừng như thể?
Trước khi Phương Minh Nguy trở về, tiếp đám người Bổn Phỉ Tạp đúng là Đại tướng quân Lâm Đức Bưu. Giờ phút này, khi hắn nghe được Bốn Phi Tạp nói, không khỏi tâm tình có chút kích động.
Tuy đã sớm biết kết quả, nhưng mà trong khoảng khắc chứng thực này, hắn vẫn khó có thể hoàn toàn khống chế chính mình.
Bốn Phi Tạp thở hồn hển hai hơi, tựa như khôi phục một điềm tinh lực, bề ngoài của hắn thật làm cho người ta rất lo lắng về thân thể của hắn.
“Phương Minh Nguy, ngươi đã thông qua ta chứng thực, giờ đây, ta đại biểu Hiệp hội tinh thần hệ đại liên bang hoan nghênh ngươi gia nhập”.
Phương Minh Nguy thần sắc nghiêm túc hướng về phía hắn cúi người nói: “Đã tạ Bồn Phi Tạp đại sư”.
Bốn Phi Tạp khoa tay lên, trong tay nhiều hơn một cái giới chỉ bọc vải trắng, đưa tới nói: “Đây là thân phận giới chỉ của mỗi một tinh thần hệ đại sư, có nó, ngươi không chỉ có thể tìm được một giới tử không gian, cũng có thể hướng về phía tất cả mọi người cho thấy thân phận tôn quý của ngươi”.
Phương Minh Nguy cung kính nhận lấy, trong mắt của hắn có sự vui mừng không cách nào che dấu.
Nhưng mà khóe mắt thoáng nhìn, lại nhìn thấy trên tay Khải Lực cũng có được một cái thân phận giới chỉ giống như đúc, trong lòng của hắn khẽ động hỏi: “Khải Lực lớn sư, giới chỉ của ngài đã tìm trở về rồi à?”
Nụ cười trên mặt Khải Lực lập tức biến mất, vẻ mặt của hắn trở nên khó xử.
Khoa Tư Mạc vội vàng cất lời giải thích: “Thân phận giới chỉ của Khải Lực đã mất đi, đây là một giới chỉ mới, là về sau phát bổ sung lại”.
“A, vậy quái thú kia còn chưa bắt được sao?”
Khải Lực nghe xong, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Quái thú kia đi vào rồi cũng không thấy đi ra nữa, nếu là bị ta bắt được...” Hắn hàm răng cắn vang lên kèn kẹt, vừa nghĩ tới mấy trăm năm tâm huyết, cứ như vậy vào trong bụng quái thú, lòng hắn tựa như lại nhỏ máu.
Khoa Tư Mạc nhíu mày nói: “Khải Lực, đó chỉ là một thân phận giới chỉ mà thôi, trong chiếc nhẫn kia của ngươi bất quá chỉ là một thước vuông không gian, cũng không có thứ tốt gì. Mà lần này xin được thân phận giới chi, lại tìm được một cái không gian năm thước vuông, đã xem như nhân họa được phúc”.
Khải Lực hít sâu một hơi, hầu như muốn giận quá mà ngất đi tại chỗ.
Tuy lúc này đây hắn sử dụng thân phận giới chỉ mới lấy lại được, lại có được hư vô không gian năm thước vuông. Nhưng mà một ít không gian này thì làm sao có thể cùng trên một trăm km vuông trước đây đánh đồng?
Bất quá trước đây hắn vì giữ bí mật, nên ngay cả Khoa Tư Mạc cũng không có biết, cho nên giờ phút này thật sự là phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời.
Bốn Phỉ Tạp nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Phương đại sư, ngươi có thể cởi bỏ vải tráng trên mặt nhẫn, dùng lực lượng tinh thần liên thông cơ quan trong giới chi, đi tìm một cái không gian phù hợp. Chỉ cần ngươi hoàn thành một bước này, thì chính là đại sư chân chính”.
Phương Minh Nguy lường lự, hắn quả thật rất muốn lập tức đem giới chỉ mang lên trên tay, nhưng vấn đề là, có Khải Lực nhìn chằm chằm ở một bên, hắn căn bản là không dám đồng thời xuất ra hai giới chi.
Trong lòng khẽ động, Phương Minh Nguy cười nói: “Bốn Phỉ Tạp đại sư, lão sư ta cho ta một cái tọa độ mật thìa có năm mươi thước vuông hư vô không gian, cho nên..
Bốn Phi Tạp khê giật mình- sau đó cười nói:“ Thật sự là một tiểu tử có vận may. Cũng tốt, ngươi xem cái gì phù hợp, thì tự mình liên thông đi”.
“Vâng, đã tạ đại sư chiếu cổ” Phương Minh Nguy như trút được gánh nặng thở phào một hơi.