Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 30: Phân biệt




Ngày hôm sau, trong cảng vũ trụ Thiên Bằng tinh cả biển người, tướng lãnh dùng Hoa Danh Đường cầm đầu, lúc này cung kính tiễn đám người Phương Minh Nguy.
Hạm đội này là trở về Thú Đô tinh đế quốc Nữu Man, căn cứ mệnh lệnh rõ ràng của hoàng đế bệ hạ, vô luận như thế nào cùng phải mời Thân vương điện hạ Phương Minh Nguy tốc độ bằng nhanh nhất chạy tới Thủ Đô tình.
Bởi vì gần đây đế quốc Khải Duyệt nổi tiếng quan liêu kéo dài, lúc này đây phảng phất như là trúng tà vậy, lại ngay ngày hôm sau khi đế quốc Nữu Man đưa thư lên đã hợp thành một đoàn khảo sát đoàn.
Nghe nói ở trong đoàn khảo sát, ngoại trừ quan viên của đế quốc Khải Duyệt ra, còn có đại biểu đặc phái của Hiệp hội tinh thần hệ. Chỉ cần Phương Minh Nguy có thể được bọn họ thừa nhận, là có thể chân chính có được danh xưng cao thủ đại sư tinh thần hệ đệ nhất của đế quốc.
Cũng vậy, một khi Phương Minh Nguy lấy được danh xưng này, đại biểu đế quốc Khải Duyệt sẽ tuyên bố, cho phép đế quốc Nữu Man chính thức đem để án tiến vào hàng ngữ nền văn minh cấp sáu trình lên đại liên bang nhân loại.
Tốc độ phản ứng nhanh như vậy, khiến cho kể cả hoàng đế bệ hạ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Dựa theo bọn họ phòng chừng, tuy thư mời đưa lên, thì người của đế quốc Khải Duyệt có thể trong vòng một năm lập nên đoàn khảo sát cũng đã là ông trời mở mắt.
Nhưng mà, bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, một năm trong kế hoạch lại vẻn vẹn là ở trong vòng một ngày đã giải quyết xong. Nghe nói, các quan viên của đế quốc Nữu Man thường trú tại Khải Duyệt sau khi nhận được tin tức này, đã như nằm mơ tại chỗ.
Nhưng mà, đối với Nữu Man mà nói, đây cũng là một chuyện tốt vô cùng trọng đại. Cho nên hoàng đế bệ hạ mới có thể lập tức thúc giục Phương Minh Nguy, nhanh chóng khởi hành, chạy tới thủ đô.
Đương nhiên, đối với Phương Minh Nguy giờ phút này, coi như là hoàng đế bệ hạ, cũng sẽ không sử dụng giọng điệu mệnh lệnh, mà là đối với đám người Hoa Danh Đường hạ mệnh lệnh liều mạng.
May mắn, đám người Dương Minh Nghiêm tiên sinh hiểu rõ tầm quan trọng của sự tình coi như là kéo, cùng phải đem Phương Minh Nguy kéo lên phi thuyền.
Thật ra, Phương Minh Nguy tâm sự cũng không ở trên chuyện này, từ khi cùng ba nhân vật đính cấp cấp đại sư này trò chuyện qua một lần, Phương Minh Nguy trong lòng vẫn chưa thể bình tình trở lại.
Tuy hắn hiểu rằng, càng là khoa học kỹ thuật đẳng cấp cao, thì càng cần nhân tài cao cấp đi điều khiển, đi nghiên cứu phát triển. Nhưng hắn còn chưa có nghĩ đến, nền văn minh cấp mười đã biến mất trong truyền thuyết lại sẽ cần một lượng nhân tài khổng lồ như vậy.
Một quốc gia tối thiểu cũng có hơn một ngàn ức dân cư. Nếu hơn phân nửa có thực lực cấp đại sư, lực lượng này sẽ mạnh tới mức nào. Chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ khiến cho người ta không tự chủ mà nổi da gà.
Nhưng mà cũng bởi vậy có thể suy đoán, nhân loại ngày xưa lúc cường thịnh nhất đã có thực lực đáng sợ cờ nào.
Chỉ là. Vì sao nhân loại có thực lực cường đại như thế, còn có thể cùng những người cải tạo gen không cách nào tu luyện kia đồng quy vu tận? Đây cũng là một bí ẩn khó hiểu thiên cố.
Ở trong cảng vũ trụ, nhìn vẻ mặt cung kính của đám người Hoa Danh Đường, cùng với nụ cười gần như là nịnh nọt kia, Phương Minh Nguy thở dài một tiếng.
Theo thân phận không ngừng thay đổi, người chung quanh đối với hắn thái độ cũng có thay đổi không nhận thức được. Loại biến hóa này là ở trong bất tri bất giác hình thành. Coi như là Phương Minh Nguy, cũng không có biện pháp gì.
Đột nhiên. Phương Minh Nguy mắt sáng lên. Hắn tiến lên lôi kéo tay Cơ Nặc cùng Thi Nại Đức, đi tới phi một góc thuyền.
Nhìn thấy tình huống này, người nào cũng biết Thân vương điện hạ có chuyện phân phó, đám người Hoa Danh Đường tự nhiên là xa xa tránh đi.
Phương Minh Nguy móc ra cái thú bảo nho nhỏ kia, đưa cho Thi Nại Đức nói: “Mình đi rồi, hai người tiếp tục sử dụng thứ này, tranh thủ nhanh chóng tăng lên thực lực bản thân”.
Thi Nại Đức sắc mặt khẽ biến nói: “Cho Cơ Nặc dùng đi, mình tạm thời không dùng đến”.
Phương Minh Nguy lấy làm kỳ hỏi: “Vì sao?”
“Cái thú bảo này là bảo bối lúc cao thủ thể thuật hệ xông quan sử dụng, nếu như bị lão sư biết mình vào lúc tu luyện bình thường cũng dùng đến, rất có thể sẽ bị đánh cho sống dở chết dở”.
Phương Minh Nguy cười mắng: “Đồ nhát gan, nếu như cậu không dùng nó mà nói, có trời mới biết khi nào thì mới có thể đột phá thể thuật cấp mười lăm”.
Thi Nại Đức cười khổ nói: “Mình đã một lần có thể đột phá đến thể thuật cấp mười một đã làm cho rất nhiều người chú ý tới, nếu một lần nữa để cao, người ta sẽ nghĩ như thế nào?”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình Thi Nại Đức nói không sai, hắn chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, từ thể thuật cấp sáu, phi thăng lên đến cấp mười một đã là một thành tựu không thể tưởng tượng nổi.
Nhắm chừng nếu như không phải mình hấp dẫn tuyệt đại đã số ánh mắt, Thi Nại Đức thời gian này chắc chắn sẽ không sống tốt gì.
Suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy nói: “Cũng tốt, cậu chậm rãi tu luyện, củng có xuống, cái thú bảo này để cho Cơ Nặc sử dụng, để xem có thể đột phá vách tường thể thuật cấp mười lăm thành công hay không”.
Cơ Nặc do dự một chút, vẫn tiếp nhận thú bảo, cẩn thận cất đi.
Đối với hắn mà nói, hấp dẫn có thể phá tan cực hạn, đạt tới cảnh giới đại sư, so với cái gì cũng lớn hơn. Thi Nại Đức không dám làm cho mọi người để ý tới, nhưng mà hắn lại không quản nhiều như vậy.
Phương Minh Nguy thấy hắn cất kỹ, dặn dò: “Cơ Nặc, nếu như anh thuận lợi đột phá cực hạn cấp mười lăm, như vậy hẳn là cũng sẽ có cơ hội thí luyện”.
“Thí luyện?”
“Đúng vậy, một số quy định điều lệ rác rưởi của quốc gia đẳng cấp cao” Phương Minh Nguy bất mằn nói.
Trải qua Phương Minh Nguy giải thích, Thi Nại Đức cùng Cơ Nặc cũng rõ ràng nguyên do thí luyện.
Cái gọi là thí luyện, thật ra chính là mở ra những di tích của quốc gia nền văn minh cấp mười đẳng cấp cao đã biến mất kia.
Mỗi một người tu luyện đã trở thành đại sư cùng có thể được phép tiến vào thăm dò. Mặc dù ở trong những di tích này, cũng có nguy hiểm nhất định nhưng mà đối với đại sư mà nói, chỉ cần cẩn thận để ý, về mặt an toàn vẫn có thể được cam đoan.
Trong di tích tuy trải qua vô số năm thăm dò, nhưng hầu như mỗi mười năm, đều từ đó xuất ra một số thứ tốt. Mà phàm là thứ thu hoạch được ở trong di tích, toàn bộ thuộc về tư nhân. Cho nên có thể tiến vào di tích, là chuyện mà tất cả các đại sư đều mơ ước.
Nhưng mà, căn cứ quy định quốc gia nền văn minh cấp chín thống nhất, muốn tiến vào di tích, chỉ có ba phương pháp.
Thứ nhất, phàm là người đối với xã hội loài người làm ra cống hiến kiệt xuất, hơn nữa đạt được tối thiểu năm quốc gia nền văn minh đã ngoài cấp chín tán thành, mới có thể có quyền lợi ra vào di tích.
Phương pháp thứ hai, chính là mua quyền lợi thông hành, chỉ có điều cái này có giá cực lớn, mỗi một trăm thú bảo, mới có thể đạt được một cơ hội thông hành.
Một trăm thú bảo, coi như là trong quốc gia nền văn minh cấp chín, cũng chỉ vẹn vẹn có vài cái đại gia tộc mới có thể đơn giản lấy ra được. Cho nên sử dụng phương pháp này tiến vào di tích mặc dù có, nhưng mà tuyệt đối không nhiều lắm.
Mà một biện pháp cuối cùng chính là thí luyện.
Một người khi đạt được danh xưng đại sư, thì tự động có một lần quyền lợi tiến vào di tích. Đối với tuyệt đại đã số đại sư mà nói, đây là cơ hội duy nhất trong cả đời của bọn hắn.
Cho nên ba người Vương Tự Cường mới có thể dốc hết toàn lực làm công tác chuẩn bị, hy vọng Phương Minh Nguy có thể từ trong di tích tìm được chỗ tốt lớn nhất.
Sau khi nghe được những bí ấn rất ít người biết này, Thi Nại Đức cùng Cơ Nặc đồng thời động tâm.
Nhưng mà Phương Minh Nguy vươn tay ra nói: “Cơ Nặc, tôi hy vọng anh ở đây sau khi đạt được cảnh giới đại sự, thì tạm thời không cần phải tham gia thí luyện”.
Cơ Nặc khẽ giật mình nói: “Được”. Hắn mặc dù có chút nghi hoặc cùng không cam lòng, nhưng không có chút nào do dự đã ý.
Phương Minh Nguy cười nói: “Nghe mấy người lão sư nói, trong thí luyện vẫn có một chút nguy hiểm, cho nên chờ tôi trở lại, cho anh mượn mấy món bảo bối, có những vật này, tính an toàn của anh có thể gia tăng trên diện rộng”.
Cơ Nặc trong mắt dị quang lóe lên, hướng về phía hắn cảm kích gật nhẹ đầu, nhưng lại không nói gì. Xác thực, đến bước này, nói lời cảm kích gì thì cũng đã là biểu hiện hoàn toàn dư thừa.
Thi Nại Đức trong lòng ngứa ngáy hỏi: “Minh Nguy, cái thí luyện này, mình có thể đi sao?”
“Đương nhiên” Phương Minh Nguy cười nói: “Cậu yên tâm đi, nghe nói nơi thí luyện cũng có không ít quái thú, hơn nữa tại đó quái thú sản xuất thú bảo ti lệ rất cao. Chỉ cần mình có thể có được đủ thú bảo, thì nhất định có thể làm cho cậu thăng lên cấp mười sáu”.
Thi Nại Đức nghe được hai mắt tòa ánh sáng hỏi: “Huynh đệ, đã như vậy, cậu cần phải giết nhiều quái thú một chút” Dừng một chút, lại hiếu kỳ hỏi: “Ti lệ có thú bảo là bao nhiêu?”
“Đại khái là một phần mười vạn”.
“Mười vạn..Thi Nại Đức sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Phương Minh Nguy hướng về phía hắn phất phất tay, hướng về các nàng Khắc Lỵ Tư đi đến.
Cơ Nặc thương cảm vỗ vỗ vai Thi Nại Đức, an ủi: “Huynh đệ tốt, đừng lo lắng, sau này khi ta đi thí luyện, nhất định giết nhiều quái thú một ít”.
“Anh có thể giết bao nhiêu?”
Cơ Nặc do dự một chút nói: “Mấy ngàn hẳn là không có vấn đề”.
Không để cập tới hai người này ở một bên thì thầm, Phương Minh Nguy đi tới bên người Khắc Lỵ Tư, cùng nàng ôm lấy nói: “Khắc Lỵ Tư, xem ra thời gian kết hôn lại phải dời ra sau rồi”.
“Không sao cả” Khắc Lỵ Tư nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mái tóc phất phới, phiêu nhiên như tiên nói: “Em chờ anh”
“ừm” Phương Minh Nguy đem nàng ôm chặt vào trong ngực, giảm thấp thanh âm xuống nói: “Khắc Lỵ Tư, có việc thì tìm Cơ Nặc, Thi Nại Đức cùng Hoa Già Hoành, bọn họ là người tin được”.
“Em rõ rồi, anh yên tâm”.
Buông tay ra, Phương Minh Nguy đối với Viên Ninh ánh mắt phức tạp sau lưng Khắc Lỵ Tư cười nói: “Bá vương long, tôi đi rồi, cô sẽ nhớ chứ?”
Viên Ninh sắc mặt hồng lên, phì một cái nói: “Có quỷ mới nhớ cậu”.
Phương Minh Nguy nhún vai, lấy ra một tấm thẻ quang đưa tới.
Viên Ninh vô ý thức tiếp nhận hồi: “Đây là cái gì?”
“Đây là chế thức cơ giáp đỉnh cấp của quốc gia cấp bảy, trong đó có kỹ thuật không gian nhất định đang ở trong phòng của tôi, còn có ba dạng cơ giáp, cô cứ nghiên cứu cho tốt, xem thử có thể phục chế ra hay không”.
Viên Ninh lập tức hai mắt tòa ánh sáng, cẩn thận nhận lấy nói: “Phương Minh Nguy, cảm ơn cậu”.
Phương Minh Nguy hướng về nàng vui vẻ cười, Viên Ninh hai má lập tức có chút nổi lên một tia đỏ ửng.
Xoay người, bước lên phi thuyền, Phương Minh Nguy trong lòng đột nhiên dâng lên hào tình vạn trượng, lúc này đây tiến đến di tích, nhất định không thể tay không mà quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.