Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 27: Vương miện




"sếp, tìm chúng tôi có chuyện gì vậy?" Phương Minh Nguy mùn cười đón hắn vào: "Khéo quá, chúng tôi cũng có chuyện muốn nói với sếp đây."
Béo xua xua tay, nói: "Phương huynh đệ, cậu đừng gọi tôi là sếp nữa, nếu quý nhau thì gọi một tiếng Béo đi."
"Ế, sếp sao lại khách khí thế? Chẳng giống anh tí nào."
Béo cười khổ, nói: "Phương huynh đệ, tôi không phải là kẻ mù, cho nên có thể nhìn ra, Hoa Danh Đường tướng quân sở dĩ cấp thân phận công dân đế quốc cho chúng tôi, hoàn toàn là vì nể mặt cậu."
Phương Minh Nguy ngây ra, sau đó cười sang sảng, nói: "Được, đã vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, Béo, anh tới đây có gì muốn nói à?"
"Đúng vậy." Béo lật có tay, lấy ra một cái hộp sắt trông không bắt mắt, nói: "Huynh đệ, đây chính là thứ mà Béo lão ca tốn nhiều sức lực lấy từ trên A Bố Lai Nhĩ về đây."
Phương Minh Nguy ngạc nhiên nhìn hắn một cái, hỏi: "Béo huynh, anh làm vậy là có ý gì?"
"Ài, lúc đó tôi lấy được thứ này còn cho rằng đó là vận may của tôi, có điều hiện tại xem ra, thứ này chính là phù đòi mạng rồi." Béo rùng mình nói: "Tôi muốn nhờ Phương huynh đệ giúp đờ, cứu tôi một mạng."
"Lão ca sao lại nói vậy, có gì thì cứ trực tiếp phân phó ra đi."
Béo thở dài, nói: "Đã tới đế quốc Nữu Man vậy thì xin nói thật ra vậy, huynh đệ có biết thứ này là ai Bảo lính đánh thuê chúng ta đi trộm không?"
Phương Minh Nguy hơi trầm ngâm, nói: "Anh không phải nói rằng đó là một nhân vật có số má của đế quốc Nữu Man Bảo anh đi làm ư."
Béo cười khố: "Đúng vậy, có số má. Kỳ thực, bất kỳ gia tộc nào của đế quốc Nữu Man đối với những lính đánh thuê của quốc gia cấp ba chúng ta đều là nhân vật có số má cả."
Phương Minh Nguy trầm mặc một lúc, nghĩ tới thức lực khổng lồ mà chỉ một huấn luyện doanh cho tân binh sỡ hữu, không khỏi rất đồng cám với câu nói này.
Trong quốc gia cấp năm, chỉ cần là người hơi có quyền thế, quả thật có tu cách chẳng coi một lính đánh, thuê đoàn của quốc gia cấp ba vào đâu.
Béo lướt nhìn xung quanh, lén lút nói: "Kỳ thực người đặt hàng lần này chính là đại sứ của Nữu Man đế quốc đóng ở liên bang Áo Đặc Gia."
Phương Minh Nguy nhướng mày, đế quốc Nữu Man là nước lớn siêu cấp cấp năm. Có tư cách xây đựng quan hệ ngoại giao với nó cũng chỉ có quốc gia chênh lệch, không xa mà thôi.
Mà liên bang Áo Đặc Gia chính là một quốc gia cấp năm lệ thuộc đế quốc Nữu Man. Không những vậy, Phương Minh Nguy còn biết rằng, tố quốc Mạt Khắc Lâm của Béo cũng là một nước phụ thuộc của liên bang Áo Đặc Gia, cho nên tìm hắn làm việc cũng tính là vật tẫn kỳ dụng.
"Béo." Thi Nại Đức bước lên, cười nói: "Người ta là một đại sứ ngoại giao của đế quốc Nữu Man, nếu nhìn trúng vật gì, trực tiếp yêu cầu đế quốc Bội Tác Thác là được, cớ gì mà phải lao sư động chúng đi ăn cắp."
"Tôi không biết." Béo nghiêm mặt nói: "Theo lý mà nói, với thân phận của y, chỉ cần nói một tiếng, vậy thì tuyệt đối không thể không lấy được vật. Nhưng trên thực tế, y không làm vậy. Không những tố chức một nhóm người đi ăn trộm, hơn nữa còn phái người nửa đường chặn giết. Hành vi này thực sự khiến tôi hoài nghi, người ủy thác đó có phải đúng là đại sứ ngoại giao của đế quốc Nữu Man hay không."
Đám người Phương Minh Nguy trong lòng cả kinh sao nghe chuyện này giống như có âm mưu gì đó vậy nhỉ, chẳng trách béo lại lo lắng bất an như vậy. Nếu đổi lại là họ gặp phải loại chuyện này, chỉ sợ cũng chẳng khá hơn là Bảo.
Dầu sao, người thiết kế chính là đại sư ngoại giao của quốc gia cấp năm cơ mà.
"Béo, chuyện này anh tim tôi, thực sự là muốn giúp cũng không giúp được gì."
"Không." Béo nói với vẻ thần bí: "Tôi vốn cũng không hi vọng huynh đệ có thể giúp được, nhưng tôi vô tình nghe được một chuyện, cho nên mới cầu huynh đệ cứu mạng."
"Chuyện gì?" Phương Minh Nguy hiếu kỳ hỏi.
"Nghe nói chủ quan của quân doanh này là Hoa Danh Đường tướng quân, mà đại sức đế quốc Nữu Man đóng ở liên bang Áo Đặc Gia lại là Hoa Nhược Sơn các hạ."
"Ổ, bọn họ là người một nhà ư?"
"Đúng vậy, Hoa Danh Đường tướng quân chính là phụ thân thân sinh của Hoa Nhược Sơn các hạ."
Bọn Phương Minh Nguy ngơ ngác nhìn nhau, cái thế giới này cũng quá bé nhỏ rồi...
Béo cười khổ, nói: "Huynh đệ, lão ca cũng hết cách rồi, biết rằng Hoa tướng quân rất coi trọng cậu, liền nhờ cậu giao Bảo bối này cho lão nhân gia, xin lão nhân gia lên tiếng giúp, cứu cái mệnh nhố này của tôi."
Phương Minh Nguy nghe hắn nói rất đáng thương, trong lòng rúng động, liền đáp ứng. Béo lúc này mới thở phào, hắn và Phương Minh Nguy dẫu sao cũng ở chung mấy tháng, biết rằng Phương Minh Nguy tuổi tuy còn nhỏ, nhưng làm việc rất có trách nhiệm, một khi đã đáp ứng, khẳng định sẽ toàn lực mà làm, lập tức cám ơn rồi cáo từ.
Béo vừa đi, Cơ Nặc nhíu mày nói: "Minh Nguy, thinh cầu này cậu không nên đáp ứng."
"Vì sao?"
"Đây đầu sao cũng là chuyện của quốc gia cấp năm, chúng ta hiện tại không có tư cách nhúng tay vào, nếu không cẩn thận, dẫn hỏa đốt mình vậy thì được không bằng mất."
Phương Minh Nguy hơi gật đầu, nhưng lại không nói gì.
Trong ký ức của Ai Khắc, từng nhiều lần xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Béo, thế là tim hắn lại mềm ra.
Thôi, coi như là thay Ai Khắc giúp Béo một lần.
Anh mắt chiếu tới cái hộp ở trong tay, Phương Minh Nguy lật đi lật lại nhìn một lúc rồi nói: "Đây là Bảo bối gì vậy, cất giấu cũng ghê nhi."
Thi Nại Đức nhún vai: "Mở ra xem đi, nếu giao ra rồi thì không được nhìn nữa đâu."
Cơ Nặc lắc đầu, than: "Đồ có tốt thế nào thì cũng phải có mạng mà hưởng thì mới được."
Phương Minh Nguy không để ý đến y, đặt cái hộp lên bàn, hít sâu một hơi rồi mở ra.
Trong nháy mắt, trong lòng Phương Minh Nguy nổi sóng vô biên, hai mắt hắn lờ mờ phóng ra quang mang lăng lệ.
Bên trong hộp là là một cái rãnh, lõm đặc chế, bên trên rãnh lõm đặt một cái vương miện hình như là chế từ đồng đen. Cái vương miện này bất kể là ngoại hình hay là màu sắc, đều rất bình thường. Bên trên cũng không có Bảo thạch huyễn lệ gì cả, cũng không có ánh sáng chói lòa, bất kể nhìn từ phương điện nào thì cũng thấy là một chế phẩm thô bi vứt đi.
"Đây là gì vậy?" Thi Nại Đức kinh ngạc bước lên, cầm cái vương miệng này lên xem.
"Chắc là một cái vương miện." Cơ Nặc liếc qua rồi nói: "Tôi biết đây là cái gì rồi."
"Là cái gì?" Phương Minh Nguy và Thi Nại Đức đồng thanh hỏi, chỉ là, trong giọng nói của Phương Minh Nguy mang theo một tia run rẩy.
"Nếu như béo lần này không thất thủ, vậy thì chứng tỏ, đây là một cái vương miện."
"Phì." Thi Nại Đức tức giận xì một tiếng, nói: "Thằng ngu cũng nhìn ra đây là một cái vương miện."
Cơ Nặc lắc đầu: "Tôi là nói lai lịch của cái vương miện này kìa."
Thi Nại Đức nhìn vương miện trên tay, khiêm tốn thinh giáo: "Cơ Nặc tiên sinh xin ngài chỉ điểm."
"Chiếc vương miện này khẳng định là vương miện trên đầu của hoàng đế đời nào đó của đế quốc Mạt Khắc Lâm, bởi vì niên đại lâu rồi, cho nên có giá trị cất giữ rất cao."
"Thật ư?" Thi Nại Đức hoài nghi hỏi: "Anh sao biết được?"
"Đương nhiên là đoán rồi."
"Đoán?"
"Đúng vậy, chuyện đơn giản thế này, chỉ có thằng ngu mới không biết."
"Cơ Nặc tiên sinh ý anh. là tôi và Phương Minh Nguy là thằng ngu ư?"
"À, tôi không phải có ý đó, có điều cậu nếu lý giải như vậy thì tôi cũng đành chịu." Cơ Nặc mỉm cười nói.
Phương Minh Nguy hơi lắc đầu, không đề ý tới hai người chỉ thích nói nhăng nói cuội này nữa.
Từ sau khi Cơ Nặc cùng mình và Thi Nại Đức đi với nhau, tích cách của y đã biến đồi rất nhiều. Có lẽ thẳng nhóc Thi Nại Đức này trời sinh có một cỗ mị lực đặc thù, có thể khiến người tiếp cận hắn một mực Bảo trì tâm thái vui vẻ.
Thuận tay tiếp lấy vương miện trong tay Thi Nại Đức, trong mắt Phương Minh Nguy lại lóe tinh quang.
Từ giây phút hắn nhìn thấy cái vương miện này, có một cảm giác quen thuộc cực kỳ từ từ dâng lên, mà khi tay chạm vào chiếc vương miện, loại cảm giác đó càng lúc càng cường liệt.
So với trước đây, Phương Minh Nguy hiện giờ đã khôn ngoan hơn nhiều, cho dù là trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng không để lộ ra ngoài, mà Thi Nại Đức và Cơ Nặc ở bên cạnh đang không ngừng thảo luận về lai lịch của vương miện thì không để ý đến điểm dị thường của đồng bạn.
Nhắm hờ mắt, môi chậm rãi mấp máy, một đoạn chú ngữ tối nghĩa vô cùng đã lặng lè được niệm ra từ miệng hắn.
Đoạn chú ngữ này không những vô cùng khó đọc, hơn nữa còn là do một loại văn tự cổ quái không được lưu truyền tố thành, cho nên cho dù là có người dùng thuật đọc môi nhìn chằm chằm vào Phương Minh Nguy cũng đừng hòng biết được hắn đang nói gì.
Từ từ, một đạo ánh sáng trắng mờ nhạt vòng một vòng trên vương miện, đối với Phương Minh Nguy mà nói, ánh sáng trắng này vô cùng quen thuộc.
Khi hắn nhìn thấy ánh sáng trắng này, cũng nhịn được mà chấn kinh trong lòng, bởi vì hắn biết rằng, chiếc vương miện này tuyệt đối không phải là đồ trang sức, cũng tuyệt đối không phải là đồ cỗ bình thường mà là một Bảo bối hàng thật giá thật.
Ở sâu trong lòng hắn, một cỗ đục vọng to lớn dâng lên, cỗ dục vọng này mạnh, đến nỗi thậm chí còn cường liệt hơn loại cảm giác lúc lúc trước muốn căn cứ cả trăm lần.
Thời khắc này, hắn đã hạ quyết tâm ở trong lòng, nhất định phải lấy vật này làm của riêng, tuyệt đối không cho ai chạm vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.