"Rầm!"
Pháo năng lượng uy lực mạnh bắn vào giữa ngực một con quái thú, con quái thú đó gào lên rồi bắn ra sau, ngực cháy đen một mảng.
Chỉ là, khiến Phương Minh Nguy cảm thấy rất kinh hãi chính là mông con quái thú này vừa chạm đất, lập tức bật lên như lò xo. Thân hình cao mấy mét của nó ở trong không trung linh hoạt lăn một cái, sau đó ổn định đứng trên mặt đất.
"Cái này..." Phương Minh Nguy kinh hãi nói: "Pháo năng lượng không ngờ lại không bắn chết được chúng? Cơ Nặc huynh, anh vừa rồi làm thế nào mới kích sát được chúng vậy?"
"Nội kình chẩn vờ huyết mạch và khí quan trong cơ thể chúng."
"Nội kình? Thử này có thể cản được pháo năng lượng không?"
"Không cản được, nhưng da thịt và kết cấu thân thể của quái thú Phật Lãng Khắc khác với nhân loại, vũ khí laser đối với chúng mà nói thì không đủ dẫn tới trí mạng."
"Ý anh là vũ khí của nhân loại không thể đối phó được với chúng?"
"Cũng không phải là vậy, lực lượng phòng hộ của chúng dẫu sao cũng có hạn, nếu dùng vũ khí cỡ lớn, vậy có thể bắn chết chúng."
"Cỡ lán? Phải lớn cỡ nào đây?" Phương Minh Nguy chỉ vào cơ giáp ở phía dưới đã bị cơ giáp che lấp, nói: "Đây là cơ giáp mà quốc gia văn minh cấp năm chế tạo rồi đó, nhưng ngay cả pháo năng lượng cũng không thể nào dồn được quái thú vào tử địa, vậy chúng ta cần vũ khí có năng lượng lớn cỡ nào thì mới tiêu diệt được chúng."
"Cấp năm là đủ rồi." Cơ Nặc lạnh lùng nói: "Trong liên bang nhân loại, đối phó với những quái thú này là trách nhiệm của quốc gia văn minh cấp năm."
"Cấp năm ư? Nhưng cơ giáp của tộc nhân Thiên Dực cũng đánh không lại quái thú."
"Không, nếu như số cơ giáp và quái thú ngang nhau. Chúng ta có thể thắng."
Anh mắt của Phương Minh Nguy đảo một vòng trong biển quái vật ở phía dưới, nói: "Cho dù là có thể thẳng, chỉ sợ cái giá phải trả cũng không nhỏ."
"Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, thương vong bằng 0 dẫu sao cũng chỉ là một thần thoại không thể thực hiện."
Phương Minh Nguy thu hồi lại ánh mắt, bất lực hỏi: "Hiện tại thì sao? Chúng ta nên làm gì?"
"Tìm nhân loại của phiến tinh vực này đi. Chúng ta phải đem tin tức nơi này có quái thú Phật Lãng Khắc truyền ra." Cơ Nặc than: "Tôi tin rằng sẽ có quốc gia cấp năm hoặc là cao cấp hơn tới xử lý chuyện này."
Phương Minh Nguy không chút do dự đồng ý ngay, đối diện với biển quái vật này, sâu trong lòng hắn nổi lên cảm giác bất lực.
Cơ giáp thuận lợi quay về phi thuyền, Phương Minh Nguy nói quyết định của mình cho mọi người, không có ai phản đối quyết định này. Tuy bọn họ đều không biết lai lịch của quái thú Phật Lãng Khắc, nhưng nhìn bộ dạng của những hung thú này, là biết rằng không có khả năng chung sống hòa bình với nhân loại.
Tìm thấy quốc gia nhân loại ở phụ cận, truyền tin tức ra, không nghi ngờ gì nữa là chuyện mà họ nên làm nhất. Huống chi, chỉ cần tìm thấy quốc gia nhân loại, bọn họ có thể có được bản đồ tinh tế, không đến nỗi lần mò trong vũ trụ như thế này.
Phi thuyền chậm rãi rời khỏi phi thuyền, Béo đột nhiên hỏi: "Không đúng, những quái thú này đã có năng lực đi lại trong vũ trụ, vì sao lại ở dưới đất không truy kích?"
Cơ Nặc lắc đầu, nói: "Không phải tất cả quái thú Phật Lãng Khắc đều có năng lực bay lượn trong vũ trụ, tuyệt đại bộ phận trong số chúng đều là quái thú lục địa, không biết bay, chỉ có số ít những con có thể tiến hóa thành sinh vật cấp cao, mới có năng lực bay lượn trong vũ trụ và sinh sản."
Thi Nại Đức cũng thở dài, nói: "Đúng, vậy, bọn này chính là một đám châu chấu họa hại trong vũ trụ, bọn chúng không những năng lực xuất chúng, ngay cả tốc độ sinh sôi cũng nhanh đến bất khả tư nghị. Nếu bỏ mặc chúng không quản, rồi sẽ có một ngày, cả vũ tại sẽ chỉ còn lại một chủng tộc này."
Thủ lình béo và Thuyền trưởng râu quai nón nhìn nhau, xem ra không những Cơ Nặc biết lai lịch của những quái thú này mà ngay cả Thi Nại Đức cũng biết rất rõ. Trong nhất thời, trong lòng hai người không khỏi băn khoăn, ba người này rốt cuộc là ai vậy.
Khi bọn Phương Minh Nguy gia nhập lính đánh thuê đoàn Miêu Vương, Béo vốn đã phái người đi điều tra thân phận của ba người bọn họ, tình Bảo nhận được lúc đó là hai trong ba người sinh ra từ danh môn, một người thì xuất sinh bình dân, nhưng lúc này xem ra bất kể là danh môn hay là bình dân, đều không thể là nhân vật đơn giản.
Sau khi bay ra khỏi tinh cầu, Thuyền trưởng râu quai nón do dự một lát, hỏi: "Chúng ta nên tìm theo phương hướng nào đây?"
Theo lý mà nói, y mới là người đứng đầu chiếc phi thuyền này, nếu muốn tìm tung tích của nhân loại, tất nhiên có thủ pháp độc đáo của y, nhưng khi đối diện với đám người Phương Minh Nguy, y lại không có lòng ứa tuyệt đối, ngược lại còn lên tiếng thỉnh giáo.
Phương Minh Nguy vui mừng, lập tức nói: "Theo tôi thấy, không bằng đi theo hướng này đi." Hắn thì trông như tùy ý chỉ đại một phương hướng.
Thuyền trưởng râu quai nón không chút do dự hạ mệnh lệnh tiến về phía trước, sau đó khách khí hỏi: "Phương tiên sinh ngài vì sao lại chọn hướng này?"
Phương Minh Nguy ngây ra, trong đầu đột nhiên lóe linh quang, nói: "Bởi vì phương hướng này vừa hay ngược với hướng mà quái thú bay tới, nếu như gần đó có người, khả năng ở nơi này là rất lớn."
Đối với cách giải thích này không có ai hoài nghi cả, nếu như để họ lựa chọn, chỉ sợ lựa chọn cuối cùng cũng là hướng này.
Phi thuyền vừa tăng tốc vừa phát ra tín hiệu cầu cứu theo quy định của đại liên minh nhân loại.
Sau khi bay một ngày một đêm, bọn họ cuối cùng cũng gặp được phi thuyền của nhân loại.
Một chiếc phi thuyền cỡ trung có đường cong vô cùng ưu mỹ xuất hiện bên trên họ, trước khi chiếc phi thuyền này xuất hiện, không có bất kỳ máy móc nào phát ra cảnh báo. Cũng chính là nói, chiếc phi thuyền này vô thanh, vô tức đi tới bên cạnh họ, nếu như không phải là chiếc phi thuyền này không có ác ỷ, vậy thì bọn họ rất có khá năng đã biến thành bụi bặm trong vũ trụ rồi.
Sau khi chuyển tín hiệu, một nam tử anh tuấn mặc quân trang xuất hiện trên màn hình.
Gã cao ngạo nhìn mọi người một cái rồi hỏi: "Bảo lai lịch và mục đích đến của các ngươi, vì sao tiến vào khu vực này, gặp khó khăn gì ư?"
Anh mắt của Thuyền trưởng râu quai nón vừa tiếp túc với quân phục của đối phương, lập tức lộ ra vẻ chấn kinh tới cực độ, y vội vàng cúi người nói: "Thiếu tá các hạ của đế quốc Nữu Man tôn kính., chúng tôi là thương nhân trên đường, bởi vì bị hải tặc truy sát, may mắn chạy thoát, tiến vào trong bãi thiên thạch."
"Bãi thiên thạch?" Ánh mắt lăng lệ của quân nhân đó giống như thực chất quét lên mặt mọi người, hắn lạnh, lùng nói: "Gần đây không có bãi thiên thạch."
"Đúng vậy, chúng tôi không phải là tiến vào bãi thiên thạch ở đây, mà là ở tinh vực Tư Mai Nhĩ tiến vào bãi thiên thạch, hơn nữa đi qua một điểm nhảy trong bãi thiên thạch mà tới được đây."
"Bên trong bãi thiên thạch ở tinh vực Tư Mai Nhĩ có điểm nhảy ư?"
"Đúng vậy thưa thiếu tá các hạ tôn kính.."Thuyền trưởng râu quai nón lại một lần nữa cúi người thật sâu, nói: "Không những như vậy, sau khi chúng tôi từ điểm nhảy đi ra, ở trên một tinh cầu nào đó gặp phái một đàn quái thú Phật Lãng Khắc."
Lần này, vị thiếu tá đó cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn, trong ánh mắt lạnh lùng của y hơi có vẻ rúng động, hỏi: "Các ngươi có chứng cứ không?"
"Có, chúng tôi đã quay lại cuộc đối chiến với chúng, xin ngài kiểm tra."
"Đối chiến với họ ư? Bằng vào các ngươi ư?" Thiết tá đột nhiên cười lạnh, một tiếng.
"Không, nghiêm túc mà nói, chỉ bằng vào hai vị khách trên thuyền của chúng tôi mà thôi."
Băng ghi hình Cơ Nặc đổi chiến với quái thú cùng với sự xuất hiện của đàn thú rất nhanh được truyền sang phi thuyền của đối phương, sau khi xem băng ghi hình thái độ của vị thiếu tá đó rõ ràng là khách khí hơn nhiều.
"Tư liệu mà các ngươi cung cấp, ta sẽ phái người kiểm chứng, nếu như tất cả những gì mà các ngươi nói là thật, vậy thì đế quốc không keo kiệt phần thưởng trọng hậu. Hiện tại, mời các ngươi tới quân doanh, của của ta tạm trú mấy ngày."
Đám người Phương Minh Nguy không có bất kỳ phân kháng gì, bởi vì bọn họ đều biết, tuy song phương đều chỉ có một phi thuyền, nhưng thực lực giữa hai bên lại không bình đẳng. Vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình bọn họ ngoan ngoãn theo chiếc phi thuyền đó đi tới một căn cứ quân sự của đế quốc Nữu Man trong tinh vực này.
Căn cứ này rất lớn, trên cảng vũ trụ đỗ đầy phi thuyền đủ loại.
Chiếc phi thuyền văn minh cấp năm mà bọn Phương Minh Nguy đang ngồi trong mắt người bình thường đã là sân phẩm cao đến không thể với tới rồi, nhưng tới đây mới biết, chiếc phi thuyền này không ngờ lại là loại cấp thấp nhất.
Hiệu suất làm việc của quân nhân đế quốc cực cao, phi thuyền vừa đỗ, bọn họ liền được "mời" tới một doanh địa.
Đương nhiên, thái độ của những quân nhân này vẫn được tính là hòa ái, đặc biệt là đối với Cơ Nặc, luôn luôn lộ ra vị đạo tôn kính. Đám người Phương Minh Nguy lập tức biết rằng, bọn họ đây là nhờ phúc của Cơ Nặc.
Tuy đế quốc Nữu Man là quốc gia văn minh cấp năm, nhưng cho dù là ở trong siêu cấp đại quốc này, người có năng lực thể thuật đạt tới cấp mười lăm vẫn rất hiếm.
Quân đoàn này lớn vô cùng, tướng sĩ trong đoàn ít nhất cũng phải hơn mấy chục vạn người, nhưng cao thủ có năng lực thể thuật đạt tới cấp mười lăm, chỉ đùng mười ngón tay để đếm, cho nên tôn kính với Cơ Nặc một chút cũng là chuyện thường tình.
Bọn họ ở trong quân doanh được hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc khách quỷ, nhưng đáng tiếc là, khi bọn họ đề xuất muốn gặp mặt trưởng quan liền gặp phải sự từ chối uyển chuyển.
Bọn Phương Minh Nguy tất nhiên biết rằng, người của đế quốc Nữu Man không thể dễ đàng tin mình như vậy, bọn họ giam lòng đám người mình ở đây chính là để nghiệm chứng lời của đám người bọn minh là đúng hay sai.
Cho nên trong mấy ngày nay, đám người Phương Minh Nguy không sốt ruột, mà triệt để thả lỏng.
Bất kể là là thuyền hải tặc truy kích bọn họ hay là quái thú Phật Lãng Khắc đều tuyệt đối không thể ở trong quân doanh của đế quốc Nữu Man mà tìm mình làm phiền.
Những thoải mái không được mấy ngày, vị thiếu tá trẻ tuổi đó lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt bọn họ, có điều lần này, ngạo khí trên mặt gã đã bớt đi nhiều, đặc biệt là khi nhìn về phía hai người Phương Minh Nguy và Cơ Nặc, trong mắt ẩn chứa một tia kính ý.
"Các vị, Hoa tướng quân triệu kiến, xin theo tôi."