"Tôi đề nghị chúng ta cử dứt khoát đi qua đi." Phương Minh Nguy đề xuất.
"Không được, đối diện điểm nhảy vẫn chưa biết có tình huống gì, chúng ta không thể mạo hiểm được." Cơ Nặc cao giọng phản đối.
"Cơ Nặc, anh quên rồi à, chúng ta đang bị người ta truy sát, anh chắc không hi vọng chúng ta sẽ vĩnh viền ở trong cái bãi thiên thạch đáng chết này chứ."
"Chúng ta có thể lợi dụng hoàn cảnh của nơi này để bứt khỏi chúng."
"Hiện tại đã bứt được rồi, nhưng chúng ta một khi đi ra sẽ có khả năng lại bị phát hiện."
"Loại khả năng đó không lớn."
"Quả thực là không lớn, nhưng nếu vừa hay gặp phải chiến hạm được phía địch thì sao?" Phương Minh Nguy nói: "Lúc đó tôi không còn tinh lực để đi xuyên qua bãi thiên thạch này nữa đâu, hơn nữa năng lượng còn lại của phi thuyền cũng không đủ để chúng ta không ngừng tiêu hao. Tới lúc đó, chúng ta trừ đầu hàng ra thì không còn lựa chọn nào khác đâu."
Mọi người đồng loạt trầm mặc, bọn họ đều biết Phương Minh Nguy nói sự thực, tuy đối phương chỉ có hơn mười chiếc phi thuyền, không thể Bảo vây cả phiến tinh vực này, cho nên xác suất bị phát hiện không lớn. Nhưng nếu thật sự là vận khí quá tồi, chẳng may bị đối phương phát hiện, vậy thì bọn họ thật sự là dữ nhiều lành ít rồi.
"Minh Nguy, ý của bạn là?" Thi Nại Đức hỏi.
"Phái máy thăm dò không người lái tới đối diện điểm nhảy xem tình hình nếu an toàn thì đi." Phương Minh Nguy tựa hồ như trầm tư một lát rồi nói: "Tôi muốn tự nắm giữ tương lai của mình chứ không giao cho mệnh vận mà chẳng ai nhìn thấy được cả."
Không có ai phán đối, máy dò xét không người lái rất nhanh được phóng ra, hơn nữa trong thời gian ngắn truyền về hình ảnh.
Khác với bãi thiên thạch nguy cơ bốn bề này, không gian vũ trụ ở đối diện rất bĩnh tình lập lánh tinh quang đầy mị lực, tựa hồ như đang hoan nghênh khách tới chơi vậy.
Mọi người không hẹn mà cùng cất tiếng hoan hô, không ai ngờ được rằng ở đối diện điểm nhảy của bãi thiên thạch lại là một cành tưởng mỹ lệ như vậy. Lúc này, tất cả mọi người đều thay đổi chủ ý, đồng ý nhảy.
Năng lượng của phi thuyền cỡ nhỏ thoáng chốc đã hạ xuống mức chỉ còn mười phần trăm.
Lúc đi qua điểm nhảy, lồng năng lượng phòng hộ đóng chặt, hoặc là hạ xuống tiêu chuẩn mười phần trăm. Bởi vỉ lồng năng lượng cường đại ở trong điểm nhảy sẽ dẫn tới không gian loạn lưu. Tới lúc đó thuyền hủy người vong, có hối hận cũng không kịp.
Có điều một đầu của điểm nhảy là bãi thiên thạch, lồng phòng hộ không thể nào đóng hoàn toàn được, cho nên Phương Minh Nguy Bảo trì tiêu chuẩn thấp nhấp, chuẩn bị tiến hành nhảy.
Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy hạ lệnh nhảy, từ sau khi hắn nhận được tử linh truyền thừa, vận khí một mực rất tốt, cho nên hắn không lo lắng mình sẽ không phải không gian loạn lưu ngàn năm khó gặp đó.
Quả nhiên, phi thuyền thuận lợi đi qua điểm nhảy, một lát sau, xuất hiện trong một phiến tinh không bình tĩnh.
Nhìn vũ trụ không gian xa lạ hiện ra trên màn hình mọi người sau tiếng hoan hô cũng lờ mờ cảm thấy lo lắng. Đây là nơi nào? Trong bản đồ tinh tế của phi thuyền không có tọa độ của nơi này.
Trong vũ trụ có một nghề nghiệp cực kỳ nguy hiểm, được gọi là thám hiểm gia, hứng thú của bọn họ là phi hành trong vũ trụ, tìm tòi sự huyền bí và những điểm nhảy chưa được biết trong vũ trụ.
Xác suất tử vong của những thám hiểm gia này rất lớn, mỗi một năm đều có vô số người bởi vì các loại nguyên nhân mà chết đi. Nhưng, mỗi một năm cũng có vô số người gia nhập.
Bởi vì một khi bọn họ phát hiện được một khoáng thạch tinh một hành chính tinh hoặc là một điểm nháy, vậy thì thù lao mà họ nhận được đủ để họ sống xa xỉ cả đời.
Đám người Thi Nại Đức tuy không đến nỗi phải đi làm thám hiểm gia, nhưng tình cảnh của họ lúc này cũng chẳng khác thám hiểm gia là mấy.
Thông qua một điểm nhảy xa lạ, tới một tinh đồ xa lạ, đây là một loại tình huống rất xấu.
Có điều, người duy nhất ổn như Thái Sơn trong đám người này chính là Phương Minh Nguy, thông qua ký ức của Ngả Phật Sâm, hắn đã nắm rõ được bản đồ tinh tế của nơi đây, chỉ cần một tháng là có thể về được Tự Do tinh.
Nhưng hiện tại thì không được, bởi vì hắn vẫn chưa nghĩ xong nên giải thích với mọi người như thế nào, bản đồ tinh tế này là tìm thấy ở đâu.
Nhìn mọi người đang tụ lại để thương lượng, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh ý nghĩ ác ý, nếu trực tiếp nói với bọn họ rằng minh nhận được tin tức từ trong linh hồn, không biết bọn họ sẽ có vẻ mặt gì nhi.
"Tít tít tít..."
Tiếng còi Bảo động trên thuyền vang lên, cắt đứt sự nghị luận của mọi người.
Phương Minh Nguy nhìn máy Bảo động, không khỏi có chút hoài nghi, mình hoa mắt rồi à.
Trên màn hình của máy Bảo động, ở nơi cách bọn họ mấy vạn dặm, có một vật phi hành không rõ ràng đang bay tới. Nếu chỉ là một vật phi hành không rõ ràng thì không sao, nhưng khiến hắn cảm thấy chấn kinh là, máy Bảo động cho thấy, vật phi hành này là vật sống.
"sếp, anh thấy không?"
"Thấy rồi." Béo mặt mày ngưng trọng nói. Phương Minh Nguy có thể biết thì bọn họ tất nhiên cũng có thể thông qua màn hình lớn để thấy tình huống Bảo động.
"Vật phi hành sống không rõ, ý gì đây?" Phương Minh Nguy lẩm bẩm hỏi.
"CÓ lẽ là sinh vật có thể phi hành trong không gian."
Phương Minh Nguy ngây ra, hỏi: "Sinh vật, dùng nhục thể để phi hành trong không trung?"
"Đúng vậy?" Trên mặt Béo không hề có vẻ gì là đang đùa: "Huynh đệ, tôi biết cậu tới từ quốc gia văn minh cấp hai, cho nên có một số chuyện cậu không thể biết được đâu."
"Anh nói đi."
"Vũ trụ thực sự là quá lớn, mà sinh mệnh thể trong vũ trụ trừ nhân loại tự nhiên như chúng ta ra, còn có rất nhiều tồn tại dị loại khác."
Cửa khoang kín đột nhiên bật mở, Phương Minh Nguy tháo truyền cảm khí bước ra. Sau khi phi hành trong bãi thiên thạch, hắn đã cảm thấy mệt mỏi, cho nên phi thuyền lúc này đương nhiên để cho thuộc hạ của Thuyền trưởng râu quai nón điều khiển.
Đi tới trước màn hình Phương Minh Nguy nhìn máy Bảo động không ngừng nháy đèn vàng, hỏi: "sếp, anh nói là sinh vật này chính là một trong số đó ư?"
"Đúng thế, chắc là vậy." Béo cười khố, nói: "Loại sinh vật này có tốt có xấu, có điều đại đa số đều là kẻ địch với nhân loại chúng ta, cho nên chúng ta phải cẩn thận."
Phương Minh Nguy quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt đám người Cơ Nặc và Thi Nại Đức cũng đầy vẻ ngưng trọng, ngay cả trong bầu không khí cũng lộ ra vị đạo trầm trọng.
"Được rồi, chúng ta hiện tại nên làm gì."
"Đi theo từ đằng xa." Béo nói: "Chúng ta phải tìm được hướng đi của nó, nếu như nó là chủng tộc nguy hiểm, và chúng ta không thể chống lại được, vậy thì tôi kiến nghị, hay là quay về phía đối diện của điểm nhảy đi."
Trên mặt mọi người lại lộ ra nụ cười khố, quay về đối diện điểm này, chính là quay về bãi thiên thạch. Nếu như không phải là cùng đường, Béo tuyệt đối sẽ không để xuất loại dạng kiến nghị này.
"Được, chúng ta đi theo xem xem."
Phương Minh Nguy lập tức đưa ra quyết định mà Thuyền trưởng râu quai nón thì không chút do dự truyền đạt lại mệnh lệnh của hắn.
Từ sau khi thấy kỹ thuật điều khiển của Phương Minh Nguy, Thuyền trưởng râu quai nón đã tâm phục khẩu phục hắn rồi. Lúc này, trong mắt mọi người, Phương Minh Nguy đã lờ mờ sắm vai người quyết định.
Có điều trong lòng hắn lại có chút kỳ quái, căn cứ theo ký ức của Ngả Phật Sâm, nơi này chẳng có nguy hiểm gì cả, sao đột nhiên lại có thêm một loại sinh vật kỳ lạ?
Phi thuyền bật công năng ấn thân, cẩn thận dè dặt đi theo sinh vật ở phía trước.
Sau khi áp sát một đoạn cự ly, bọn họ cũng nhìn thấy dáng vẻ của sinh vật kỳ quái đó. Đó là một con quái thú khổng lồ, thân dài hơn mười mét, mặt xanh nanh vàng, giống như một con tinh tinh siêu lớn, đang dùng tốc độ cực cao bay về phía một quả tinh cầu màu xanh.
Chỉ cần nhìn vẻ ngoài của con quái thủ đó, đám người Phương Minh Nguy đã rợn tóc gáy rồi. Dạng quái thú này, chỉ sợ không phải là hạng lương thiện gì cả, mọi người càng lúc càng cẩn thận.
Rất nhanh, bọn họ theo con quái thú đó tới tình cầu mục tiêu, con quái thú này không ngờ lại dùng nhục thể phá vỡ bầu khí quyển, trực tiếp hạ xuống bên dưới.
Phương Minh Nguy lắc lắc cỗ, hỏi: "Cơ Nặc, anh có thể dùng nhục thế vượt qua vũ trụ không?"
Cơ Nặc tức giận trợn mắt lên nhìn hắn, nói: "Tôi không phải là quái vật, làm sao mà làm được vậy."
Hít một hơi lạnh,Phương Minh Nguy nói: "Với thể thuật cấp mười lăm của anh mà còn không làm được, con quái thú này thì lại làm được, chẳng lê nó còn mạnh hơn anh?"
"Chưa chắc." Béo lắc đầu, nói: "Thân thể của những sinh vật này có cấu tạo khác với nhân loại của chúng ta, cho dù nó có năng lực vượt qua vũ trụ, nhưng chưa chắc đã có thể tháng được cao thủ thể thuật trong nhân loại chúng ta."
Cơ Nặc nhìn chằm chằm lên màn hình đột nhiên nói: "Để tôi ra xem thử."
Phương Minh Nguy giật nảy mình hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn đi thử xem thực lực của nó rốt cuộc là như thế nào." Cơ Nặc lạnh lùng nói: "Cậu yên tâm, tôi không phải là xung động nhất thời đâu, mà là có cảm giác rằng nó không phải là đối thủ của tôi."
Nhìn Cơ Nặc mặt mày nghiêm túc, Phương Minh Nguy đột nhiên cười nói: "Tốt, tôi đi cùng anh "
"Cậu ư?"
"Đúng vậy, trong khoang sau của phi thuyền có mấy chục bộ cơ giáp, tôi mang theo mấy bộ ra ngoài là được."
Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười, đang chuẩn bị thì nghe Thi Nại Đức nói: "Mau lên, con quái thú đang gọi đồng bạn kìa."
Mọi người cùng nhau nhìn thử, quả nhiên con quái thú đó đang ngẩng đầu lên trời mà rống, từ phía xa có ba bóng đen bay tới, chính là đồng loại của con quái thú này. Có điều ba con quái thú mới tới rõ ràng là nhỏ hơn nó một bậc.
Trong tay ba con quái thú mới tới này chia nhau nắm một sinh vật giống như voi, chỉ thấy mấy con quái thú tụ lại với nhau, đột nhiên xé rách sinh vật trong tay, lập lức máu thịt bay tứ tung, nhưng con quái thủ đó không lạ gì việc này, ngược lại còn há miệng ra, không ngờ lại lại nứt ra một cái hố to mấy mét, phân biệt nuốt thực vật trong tay đồng bạn.
Nhai mấy cái, ba sinh vật cộng lại phải to bằng một phần tư thể tích của nó dã toàn bộ bị nó nuốt hết, ngẩng đầu lên, nó cao giọng gào điên cuồng, trong đôi mắt đầy tia máu lộ ra sự điên cuồng máu tanh tới cực độ.