Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 14: Hoài nghi




Cơn lốc năng lượng cường đại tỏa về bốn phương tám hướng.
Phương Minh Nguy đã có chuẩn bị từ trước, điều khiển phi thuyền men theo một quỹ tích nhất định từ từ di động, còn chiếc thuyền hải tặc còn lại thì mục trừng khẩu ngốc nhìn đồng bạn bị phá hủy, hơn nữa dưới tình huống trở tay không kịp, bị quấn vào trong song của vụ nổ. Tuy nó cuối cùng vẫn thoát ra được, nhưng năng lượng của lồng phòng hộ đã tiêu hao khoảng bảy mươi phần trăm.
Gặp quỷ rồi...
Bất kể là hai bên địch ta đều không hẹn mà cũng có suy nghĩ cổ quái này.
Chiếc phi thuyền cỡ nhỏ này rốt cuộc là phi thuyền của quốc gia cấp mấy vậy, chủ pháo bắn một phát, không ngờ có thể hủy được phi thuyền cỡ lớn của quốc gia văn minh cấp ba, thế này thì quá là khó bề tưởng tượng rồi.
"Thuyền trưởng râu quai nón, ngài có thể xác định đây thực sự chỉ là phi thuyền dân dụng của quốc gia văn minh cấp năm chứ không phải là của quốc gia văn minh cấp bảy chứ?" Thi Nại Đức hỏi nhỏ.
"Cái này..." Thuyền trưởng râu quai nón do dự cả nửa ngày mới nói: "Có thể là của quốc gia văn minh cấp năm, cũng có thể là của quốc gia văn minh cấp bảy."
Mọi người đồng loạt nhìn y với ánh mắt khinh bỉ, nói thế quá là bằng không nói.
"Không đúng." sắc mặt của thủ lĩnh Béo đột nhiên biến thành trắng bệch, loại màu trắng đó quả thực khiến người ta giật nảy mình.
"Anh sao vậy?"
"Phi thuyền..." Béo run lẩy bầy, nói.
"Phi thuyền làm sao?"
"Lồng năng lượng phòng hộ của phi thuyền."
"Oa..."
Mấy giọng nói bi thảm đồng thời vang lên, bởi vì bọn họ từ sự thống kê ở trên màn hình nhìn ra rằng lồng năng lượng phòng hộ trên phi thuyền mà bọn họ ngồi không ngờ chỉ có tiêu chuẩn năm phần trăm.
Năm phần trăm, dạng lồng năng lượng này nếu trúng một phát pháo chủ của đối phương, vậy thì một trăm phần trăm sẽ triệt để nổ tung.
"Tôi biết rồi." Thuyền trưởng râu quai nón lẩm bẩm: "Hắn đi rồi, hắn không ngờ lại dồn năng lượng trong lồng phòng hộ tới pháo chủ, chẳng lẽ hắn thực sự điên rồi?"
Mọi người sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, ai ai cũng thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng bị đối phương bắn trúng nhé. Nếu không thì chết chắc rồi. Cho dù là năng lực thể thuật Cơ Nặc đạt tới mức siêu cường của cấp mười lăm, nhưng nếu hắn bị ném lại một mình trong không gian, cũng tuyệt đối không thể may mắn sống sót.
Chiếc phi thuyền cỡ nhỏ giống như cá đi xuyên qua năng lượng nổ cuồng Bảo, mượn vào năng lượng cuồng báo, nó né được sự do thám của chiếc thuyền hải tặc còn lại, thuận lợi đi ra phía sau địch hạm.
Tiếng còi chói tai lập tức vang khắp cả phi thuyền, bọn hải tặc kinh hoàng thất thố tìm nơi hạ lạc của đối phương. Đột nhiên, bọn chúng nhìn thấy hậu phương xuất hiện cột sáng khổng lồ.
Tia sáng mỹ lệ chói mắt như ánh mắt trời giống như một con quái thú lao về phía thuyền của chúng.
Năng lượng của lồng phòng hộ trên con thuyền xui xèo này sau khi thoát được dòng xoáy nổ chỉ còn lại ba mươi phần trăm. Song lúc này, khi nó còn chưa khôi phục lại liền gặp một lượt oanh kích mới.
"Mau tránh đi."
Tiếng hét thảm thiết vang lên trên phi thuyền. Song, khi Phương Minh Nguy bắn ra phát pháo này, mệnh vận của bọn hải tặc kỳ thực đã được định trước rồi.
Vụ nổ cường liệt thứ hai nhanh chóng lan ra trong phiến không gian vũ trụ này, mà phi thuyền do Phương Minh Nguy điều khiển nhanh chóng rời khỏi khu vực của vụ nổ đủ để dẫn tới phản ứng dây chuyền.
"Hay..."
Tin tức thắng lợi ngay lập tức truyền khắp con thuyền cỡ nhỏ, đám người Thuyền trưởng râu quai nón cuối cùng cũng vứt bỏ được lo lắng, bọn họ nhìn nhau, trong lòng cảm khái, còn sống thật là tốt.
Phương Minh Nguy bình tính chờ đợi, sau mấy chục phút, trung tâm của vụ nỗ đã bình tĩnh hơn nhiều, hắn lái phi thuyền chậm rãi tiếp cận nơi đó. Đương nhiên, lần này lồng năng lượng phòng hộ trên phi thuyền đã mở một trăm phần trăm.
"Hắn tới đó làm gì?" Thuyền trưởng râu quai nón kinh ngạc hỏi.
Không ai trả lời y, ngay cả Thi Nại Đức quen thuộc với Phương Minh Nguy nhất cũng chỉ nhún vai, nói: "Có thể là hắn muốn thu thập chiến lợi phẩm."
Quả thực, Phương Minh Nguy định thu thập một số chiến lợi phẩm, có điều đồ mà hắn thu thập không phải là vật phẩm mà người ta thường thấy, mà là những linh hồn vô ảnh vô tung, không biết tồn tại với loại hình thái nào.
Vụ nỗ tuy có uy lực cực lớn, nhưng đối với linh hồn mà nói, trừ phi có thể hủy diệt cả vũ trụ, nếu không vẫn khó có thể tạo thành ảnh hường trí mạng cho chúng.
Loại chất đặc biệt này khiến Phương Minh Nguy có chút hâm mộ, có điều nếu Bảo hắn vứt bỏ thân phận nhân loại mà biến thành một loại tồn tại như linh hồn, vậy thì hắn tuyệt đối không chịu.
Tuy không biết trên hai chiếc phi thuyền này tổng cộng có Bảo nhiêu hải tặc, nhưng linh hồn thu thập được lại không ít, phải tới hơn một ngàn.
Số lượng khổng lồ như vậy khiến Phương Minh Nguy có chút kinh ngạc, những hải tặc này rốt cuộc là có lai lịch gì, không ngờ còn cường đại hơn so với thế lực mà gia tộc Khoa Tư Tháp bồi dưỡng hơn trăm năm.
Tìm kiếm trong những linh hồn này, Phương Minh Nguy lập tức nhận được đáp án.
Thì ra những người này thật sự là tới từ một quốc gia cấp ba nào đó, người của quốc gia cấp ba đó, tốc chất cá nhân đương nhiên là mạnh hơn liên minh địa cầu có đẳng cấp văn minh cấp hai rồi.
Có điều khiến Phương Minh Nguy cảm thấy kinh hãi là, từ trong ký ức của một thuyền viên, hắn không ngờ lại phát hiện ra mục đích lần này của chúng.
Chúng không phải là hải tặc mà là quân chính quy của quốc gia đó. Mà chúng cũng không phải là vô tình tới tinh hệ hoang vu này, mà là có một cỗ thế lực sai chúng tới.
Thuyền trưởng râu quai nón cười lạnh một tiếng, nói: "Không phải là hai con thuyền đó vô dụng, mà là vị đại sư này quá lợi hại. Tuy chúng ta chỉ điều khiển một phi thuyền dân dụng của quốc gian văn minh cấp năm, nhưng dưới sự điều khiển của vị đại sư này, uy lực của phi thuyền đã phát huy tới mức một trăm phần trăm."
Thủ lĩnh béo gật đầu lia lịa, nói: "Không sai, Phương huynh đệ đúng là chân nhân không lộ tướng, tôi cũng cho tới giờ mới biết hắn không ngờ là một vị chuẩn đại sư tinh thần hệ cấp mười lăm."
Thi Nại Đức và Cơ Nặc nhìn nhau, thầm đắc ý, nói dối hay quá.
Cao thủ tinh thần hệ và thể thuật hệ rất khác nhau, đẳng cấp tinh thần hệ càng cao, tu luyện cũng càng chậm, độ khó trong đây hơn xa thể thuật hệ.
Hơn nữa chủ yếu nhất là, đẳng cấp của tinh thần hễ đều cao lên mỗi cấp, cơ giáp có thể điều khiển được càng cao.
Một phi thuyền vũ trụ siêu lớn, nếu dưới tình huống đủ quân số, bình thường cần mấy vạn người mới có thể khởi động được, nhưng một vị chuẩn đại sư tinh thần hệ đạt tới cấp mười lăm, có thể một mình điều khiển.
Hơn nữa bở vì là một người điều khiển, cho nên về phương điện của độ linh hoạt hơn xa phi thuyền cho mấy vạn người phối hợp điều khiển.
Một siêu cấp cao thủ thể thuật hệ cấp mười lăm tuy lợi hại, nhưng đối diện với phi thuyền siêu lớn, trừ bỏ chạy ra, căn bản chẳng có được chút tác dụng nào. Mà cao thủ tinh thần hệ thì khác, chỉ cần đủ năng lực, có thể điều khiển một phi thuyền cỡ lớn như điều khiển cơ giáp.
Nếu nói cao thủ thể thuật hệ tương đương với xe tăng bộ binh của địa cầu có thế kỷ hai mươi, vậy cao thủ tinh thần hệ tương đương với máy bay thời đó.
Đánh giáp lá cà, tất nhiên là xe tăng lợi hại, nhưng nếu trang bị đầy đủ đạn dược cho phi công, lại thêm máy bay đủ xăng, vậy thì tình huống hoàn toàn khác rồi.
Cho nên thuyền trưởng râu quai nói sau khi nghe thấy Phương Minh Nguy là một vị cao thủ tinh thần hệ cấp mười lăm, không chút do dự giao quyền chỉ huy phi thuyền cho hắn.
"Tít tít..." Trước màn hình truyền tới tạp âm, hình ảnh nhiễu một cái rồi lộ ra mặt Phương Minh Nguy, ánh mắt của hắn lướt qua mọi người một vòng, hỏi: "Thủ lĩnh Béo, đường lui của chúng ta là được định trước đúng không?"
"Đúng, sao vậy?"
"Tôi hoài nghi, sự xuất hiện của bọn hải tặc này không phải là ngẫu nhiên."
Sắc mặt của thủ lình Béo lập tức biến đối, hắn có thể chủ trì một dong binh đoàn mấy chục năm, tất nhiên không phải là kẻ ngốc, lập tức trầm tình nói: "Cậu là muốn nói có người bán đứng chúng ta."
"Đúng vậy, bọn hải tặc vũ trụ đều là những kẻ chẳng ra gì, tuyến đường an toàn này vốn là không có nhiều người biết, phi thuyền lai vãng càng ít thấy, nhưng bọn chúng lại chặn ở đây, tôi không cho rằng đây là một sự trùng hợp."
Béo nhìn lướt qua thuyền trưởng râu quai nói, hỏi: "Thuyền trưởng tiên sinh ông thấy sao?"
Sắc mặt của vị thuyền trưởng hơi đỏ lên, y nói: "Tôi không biết thế này là sao, tôi cũng không biết lai lịch của các anh, nhưng mệnh lệnh mà tôi nhận được là điều khiển chiếc phi thuyền này đi đến tinh cầu mà các anh muốn đến." Y dừng lại một chút rồi bổ sung, nói: "Tuyến đường quả thực đã được định trước, nhưng đã gặp tập kích bất ngờ, vậy chúng ta đối lộ tuyến đi."
Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, nói: "Thuyền trưởng tiên sinh hiện tại mới bàn đến chuyện đối lộ tuyến thì đã muộn rồi."
"Vì sao?"
Béo lắc đầu than: "Rất đơn giản, bởi vì chúng ta không có bản đồ tinh tế của nơi này?"
Thuyền trưởng cười hắc hắc, sờ sờ bộ râu quai nói của minh: "Các anh không có, nhưng tôi có."
"Thật ư, vậy lấy ra xem đi." Béo vui mừng quá đổi, thốt lên.
"Không, các tiên sinh." Phương Minh Nguy cắt đứt niềm vui của mọi người,nói: "Điều mà tôi nói không liên quan gì tới bản đồ cả, mà là..."
Hắn đột nhiên biến mất khỏi màn hình thay vào đó là mười chiếc chiến hạm cao cấp song song xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.