Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 12: Bất ngờ chặn đánh




Thuyền dưới tình huống không có ai ngăn cản bay vào vũ trụ.
Chiếc phi thuyền cỡ nhỏ của tộc nhân Thiên Dực không lớn, chỉ có thể
ngồi được hơn một trăm người, nhưng trong khoang sau của phi thuyền lại
mang theo hơn năm chục bộ cơ giáp có công năng siêu việt.
Tuy đây chỉ là một chiếc phi thuyền dân dụng của tộc nhân thiên dực,
nhưng với năng lực phòng ngự của phi thuyền này mà luận, cũng hơn xa
những chiếc hạm chế thức của quốc gia văn minh cấp ba.
Hơn nữa ở trong vũ trụ, sở trường đặc biệt lớn nhất của phi thuyền tộc
nhân Thiên Dực chính là tốc độ. Tốc độ của chiếc phi thuyền này cực
nhanh, hơn xa chiếc phi thuyền dân dụng của quốc gia văn minh cấp năm
mà lúc tới đã ngồi.
Do đó có thể thấy, cho dù là trong quốc gia văn minh cùng đẳng cấp,
cũng có phương hướng phát triển bất đồng.
Người điều khiển phi thuyền không nhiều, nếu không tính tới nhân
viên dự bị, chỉ có hơn hai mươi người có thể khởi động, có điều khiến
Phương Minh Nguy kinh ngạc là, bên trong không có một tộc nhân Thiên
Dực nào.
Giả vờ hỏi bâng quơ Béo, nhưng kết quả nhận được khiến hắn vô cùng
thất vọng, bởi vì ngay cả bản thân Béo cũng không biết thuyền viên ở đây
rốt cuộc là người phương nào.
Phi thuyền là áp dụng khống chế bằng sóng tinh thần, trong vũ trụ rộng
lớn bao la, đi theo tuyến bay được định trước.
Rời khỏi A Bố Lai Nhĩ càng xa, bọn họ càng an toàn. Sau năm ngày,
lúc bọn họ thông qua được điểm nhảy đầu tiên, ngay cả Béo cũng thực sự
thở phào nhẹ nhõm.
"Tốc độ của chiếc phi thuyền này nhanh thật, nếu có thể có một cái để
chơi thì tốt quá." Tây Đinh nói với vẻ hâm mộ.
Lúc tới, hắn đã bị tốc độ của chiếc phi thuyền văn minh cấp năm dọa
cho sợ hãi, nhưng tốc độ của chiếc phi thuyền của tộc nhân Thiên Dực
hiện tại càng khinh khủng hơn, không ngờ lại lờ mờ nhanh hơn đối
phương tới ba thành.
Dạng tốc độ này, đối với Tây Đinh giỏi điều khiển cơ giáp và phi
thuyền mà nói, không nghi ngờ gì nữa chính là một loại dụ hoặc chí mạng.
Béo thì không chút khách khí dập tắt ảo tượng của Tây Đinh: "Đừng có
si tâm vọng tưởng, hai chiếc phi thuyền này đều là của quốc gia văn minh
cấp năm, bọn họ không thể nào bán phi thuyền cho chúng ta đâu, mà có
bán thì các ngươi cũng không mua nổi."
Tây Đinh lắc đầu, hỏi Phương Minh Nguy: "Hắc, lão đạo, cậu thấy kỹ
thuật thao tác của họ thế nào."
Phương Minh Nguy mỉm cười lắc đầu, nói khẽ: "Cũng thường thôi."
"Đúng vậy." Tây Đinh nói với vẻ đồng cảm: "Nhìn những người này
điều khiển phi thuyền, thật sự là kiến người ta tức chết. Tôi dám cá, những
người này khẳng định không phải là chủ nhân thật sự của phi thuyền
này."
Phương Minh Nguy hai mắt sáng lên, hỏi: "Sao anh biết?"
Chuyện những người điều khiển không phải là tộc nhân Thiên Dực,
Phương Minh Nguy đương nhiên biết rõ, nhưng Tây Đinh làm thế nào mà
nhìn ra được?
Tây Đinh hưng phấn vỗ vai Phương Minh Nguy, trong lòng thì đắc ý
nghĩ, thằng nhóc này tuy về phương diện cơ giáp thì đánh bại được mình,
nhưng kiến thức dẫn sao vẫn không bằng được mình.
Mang theo một tia đắc ý, Tây Đinh nói: "Rất đơn giản, tôi kiểm tra ghi
chép của chuyến đi, tốc độ của chiếc phi thuyền này không cân đối. Hơn
nữa ở một số phương diện nhỏ, bọn họ còn từng xuất hiện sai lầm khi phối
hợp, cho nên tôi dám nói rằng, những người này không phải là chủ nhân
của phi thuyền, tối đa cũng chỉ là những người lái được thuê mướn thôi."
Phương Minh Nguy châm rãi gật đầu, Tây Đinh không hổ là lão giang
hồ, hai mắt quả thật rất tinh
Nhìn thấy ánh mắt của Phương Minh Nguy, Tây Đinh càng đắc ý:
"Theo tôi thấy. Những người này chỉ phát huy được bảy thành tốc độ của
chiếc phi thuyền này mà thôi, nếu có thể để tôi nghiên cứu một đoạn thời
gian, tôi khẳng đinh có thể để nó phát huy được một trăm phần trăm tốc
độ."
"Được, nói rất hay."
Một giọng nói xa lạ truyền tới, mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ
thấy một đại hắn râu quai nói xuất hiện ở phía sau họ, chỉ vào Tây Đinh,
nói: "Ngươi, ra đây giúp chúng ta."
Mọi người ngơ nhác nhìn nhau, bọn họ nhận ra đại hắn râu quán nói
này, y chính là thuyền trưởng của phi thuyền, chỉ là không ngờ lời bình
của Tây Đinh lại bị y nghe thấy.
Tây Đinh mặt mày xấu hổ đứng dậy, nói: "Thuyền trưởng đại nhân, tôi
chỉ nói năng linh tinh mà thôi."
"Ta mặc kệ ngươi có nói linh tinh hay không, nhưng ngươi đã nhìn ra
được sự thực, chúng ta mới tiếp nhận chiếc phi thuyền này có bảy ngày,
quả thực là có rất nhiều chỗ không hiểu. Ngươi đã biết cách lái phi thuyền,
vậy thì tới giúp chúng ta đi."
Đám người Phương Minh Nguy vốn đang cười bồi lấy lòng, nghe thấy
câu này, lập tức mặt trắng bệch.
"Thuyền trưởng tiên sinh, ngài vừa nói rằng các ngài vừa mới tiếp nhận
con thuyền này được bảy ngày thôi ư?"
"Đúng vậy, cho nên tốc độ của chúng ta hiện giờ chỉ bằng khoảng một
nửa tốc độ bình thường của nó."
"Không, tôi không phải là có ý đó." Thi Nại Đức lau mồ hôi lạnh trên
trán, hỏi: "Xin hỏi thuyền trưởng tiên sinh, ngài và các bạn của ngài trước
đây đã từng điều khiển loại phi thuyền tương tự như thế này chưa?"
"Đương nhiên là chưa rồi."
"Ngài là nói, ngài là lần đầu tiên điều khiển loại phi thuyền này?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì ư?"
Thi Nại Đức nuốt nước bọt, đột nhiên quay đầu lại, nắm chặt lấy tay
Tây Đinh, nói: "Tây Đinh đại ca, anh mau mau đi làm quen đi, tính mạng
của chúng ta nhờ cả vào anh đó."
Sắc mặt của Tây Đinh cũng chẳng khá hơn là bao, vội vàng theo
thuyền trưởng râu quai nón.
Bọn họ vừa đi, Béo mặt cắt không còn hột máu lập tức lẩm bẩm: "Điên
rồi, thật sự là điên rồi."
"Quả thực là điên rồi." Thi Nại Đức hậm hực nói: "Đây là một chủ ý
chó chết, không ngờ lại để một đám tay mơ lái tàu, hơn nữa... hơn nữa ta
con mẹ nó cũng điên mất rồi, không ngờ lại theo lên thuyền."
Trong vũ trụ đây rẫy những nguy hiểm, lái phi thuyền vũ trụ phi hành
trong vũ trụ không phải là một chuyện đơn giản.
Bình thường mà nói, chỉ có những lão thủ kinh nghiêm phi thường
phong phú mới có tư cách tiến hành phi hành vũ trụ đường dài, hơn nữa
những lão thủ này phải cực kỳ quen thuộc với phi thuyền mà mình lái mới
được.
Cho dù là cùng một chủng tộc, giữa những chiếc phi thuyền được chế
tạo với hình hài khác nhau cũng có khác biệt rất lớn, thế nên sự khác biệt
giữa những phi thuyền được chế tạo bởi những chủng tộc khác nhau càng
lớn hơn.
Tuy đám người Phương Minh Nguy có thể nhìn ra, đám người của
thuyền trưởng râu quai nón đều là lão thủ, nhưng để bọn họ đi lái một
chiếc phi thuyền mà họ căn bản chưa từng tiếp xúc, độ khó này quả thực là
quá lớn rồi.
Chỉ cần thấy sau khi trải qua bảy ngày phi hành, bọn họ ngay cả tốc độ
bình thường của phi thuyền cũng không phát huy được, là biết rằng tình
hình của bọn họ có chút bất diệu rồi.
"Điểm nhảy." Phương Minh Nguy đột nhiên thốt lên.
"Cái gì?"
"Bọn họ đã không triệt để nắm được tính năng của phi thuyền, vậy thì
làm thế nào mà thông qua được điểm nhảy." Phương Minh Nguy chậm rãi
hỏi.
"Cái này..." Béo nói với vẻ không dám xác đinh: "Có phải là ăn may
không?"
Mọi người sợ hãi nhìn hau, trong nháy mắt, lưng của mỗi một người
đều túa mồ hôi lạnh
Thông qua điểm nhảy tuy là một lối tắt khi đi trong vũ trụ, nhưng muốn
bình an thông qua thì phải liên qua tới tri thức của rất nhiều phương diện,
nếu như không nắm rõ chiếc thuyền như lòng bàn tay, người bình thường
căn bản sẽ không dám dính vào điểm nhảy.
Vạn nhất lúc nhảy phát sinh đột biến gì, vậy thì bọn họ sẽ bị cuốn vào
trong không gian loạn lưu, lúc đó cơ hội sống sót sẽ gần như là 0.
"Không, không thể ngồi trên chiếc thuyền này nữa, chúng ta phải đối
thuyền." Cơ Nặc nghiêm túc nói.
Béo không chút do dự nói ngay: "Được, tôi đi nói với thuyền trưởng
đây." Tuy hắn có chút cố kỵ vị thuyền trưởng này, nhưng chuyện quan hệ
tới tính mạng của mình, hắn cũng đành mặc kệ.
Phương Minh Nguy hơi há miệng ra, hắn vốn muốn nói, hắn sẽ điều
khiển chiếc thuyền này, nhưng nghĩ một chút rồi lại ngậm miệng lại.
Béo vừa đi tới cửa, đột nhiên phi thuyền lắc lư kịch liệt, may mà mọi
người ở đây đều là cao thủ có năng lực thể thuật vượt quá cấp năm, ai ai
cũng mắt tinh tay nhanh, hoặc là rùn lưng tọa mã, hoặc là túm vào thứ ở
bên cạnh, không có ai bị ngã cả.
Chỉ là sắc mặt mọi người đều biến đổi, bọn họ đã nhìn ra vẻ sợ hãi tới
cực độ ở trong mắt đối phương.
"Toi rồi, phi thuyền mất khống chế rồi." Thi Nại Đức thốt lên kinh hãi.
Phương Minh Nguy nhanh chóng bình tình lại, nói: "Mau tới phòng
điều khiển."
Mấy người bọn họ vừa chạy ra khỏi cửa khoang thì nghe thấy tiếng loa
vang lên khắp nơi: "Tôi là thuyền trưởng, hiện tại chúng ta gặp sự công
kích của địch nhân lai lịch bất minh, xin mọi người tiến vào cương vị của
mình, chuẩn bị đánh trả."
Gặp công kích ư? Đám người Phương Minh Nguy thở phào, thì ra
không phải là phi thuyền mất điều khiển. Có điều tim của bọn họ lập tức
lại nhảy lên tận cỗ, dưới dạng tình huống như vậy mà bị địch nhân công
kích, so với thuyền mất khống chế cũng chẳng tốt hơn là bao.
Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy nói: "Đi tới phòng điều khiển."
Hắn dẫn đầu đi tới phòng điều khiển, đám người Cơ Nặc sau khi trao
đổi với nhau bằng ánh mắt cũng nhanh chóng đi theo.
Tuy bọn Cơ Nặc không quen thuộc với phi thuyền, nhưng Phương
Minh Nguy thì lại biết rất rõ, sau mấy khúc quành, hắn đã đi tới cửa phòng
điều khiển chủ.
Ở đây, hai thuyền viên thân hình cao to cản được họ lại.
Phương Minh Nguy ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng lăng lệ,
tựa hồ như trực tiếp đâm vào trong linh hồn của họ, hai người này cả
người run bắn lên, lui ra sau hai bước, lưng tựa sát vào bức tường đằng
sau, mặt mày đầy vẻ kinh hãi.
Trong mắt bọn họ, nam nhân thân hình không hề khôi ngô ở phía trước
giống như đột niên hóa thân thành cự thú viễn cổ, đang há cái miệng như
chậu máu ra, tựa hồ như muốn nuốt chửng hai người bọn họ.
Dạng ảo giác này vô cùng chân thực, trong nháy mắt giống như triệt để
đánh vỡ sự can đảm và ý chí của bọn họ.
Phương Minh Nguy chẳng buồn nhìn hai người đang co rúc người ở
bên cạnh, hắn ưỡn ngực sải bước vào trong phòng điều khiển chủ.
Khóe miệng Cơ Nặc phác ra một nụ cười lạnh, nhìn lướt qua mặt hai
con quỷ xui xẻo này một cái, sau đó đi theo. Đằng sau y, Thi Nại Đức
cũng mặt mày lạnh tanh.
Song, thủ lĩnh béo và Áo Đặc Mạn đi sau cùng thì rùng mình sợ hãi,
Phương Minh Nguy này không ngờ lại ra tay độc ác như vậy, thật sự
không biết nên nói là hắn lãnh khốc vô tình hay là quả cảm quyết đoán.
Nhìn hai người đang không biết làm sao với ánh mắt thương hại, nếu
như bọn họ không thể xóa đi được vết tích mà Phương Minh Nguy lưu lại
trong tâm linh họ, vậy thì cả đời này cũng đừng hòng có được bất kỳ tiến
cảnh nào.
Khẽ thở dài, bọn họ cuối cùng cũng không nói gì, mà tiến vào trong
cánh cửa lớn đã không còn ai ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.