Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 27:




Chu Cẩn rốt cuộc cũng thấy được một phần dữ liệu tương đối hoàn chỉnh, từ các loại bút tích khác nhau trên giấy tính toán, một xấp dày đặc. Ba người nhanh chóng kiểm tra nội dung, vừa xem vừa dùng bút viết trên giấy những trị số khác nhau, chờ đến lúc Lỗ Chính Hàm cuối cùng xem xong, Chu Cẩn và Michelson đã có bản vẽ đầu.
Chu Cẩn nhìn tác phẩm của mình, sắc mặt phi thường nghiêm nghị. Trừ phi là người xử lý dữ liệu nhắm mắt viết, bằng không trăm phần trăm là dữ liệu đã xảy ra vấn đề. Bức tranh được vẽ căn cứ vào dữ lý đã trải qua xử lý chính là một cơ giáp chuyên chở pháo thường thấy nhất, căn bản hoàn toàn khác so với vật thể hình chữ nhật lúc trước cậu đã nhìn thấy.
Tiếp theo, dữ liệu phạm sai lầm như vậy chỉ có thể xảy ra sau khi cậu đem khí cụ tồn trữ đưa cho Chu Hạ. Chu Hạ không cần phải bóp méo dữ liệu, nhất định là có người khác. Cảm giác rùng cả mình từ lưng Chu Cẩn tràn đến tứ chi. Nếu như chuyện bóp méo dữ liệu là người đế quốc làm, những năm qua, vì vấn đề dòng dõi mà hai nước lén lút tạo ra huyên náo, nhiều lắm bất quá cũng là tiến thêm một bước để sửa chữa Dự luật Nuôi nấng Omega thôi. Nhưng nếu như người khác thì sao? Tỷ như, bọn họ chế tạo ra pháo proton năng lượng cao trước một bước...
Tay nắm bút của Chu Cẩn nhịn không được run rẩy, nếu quả thật như cậu tưởng tượng vậy, đối phương trong lúc vô tình đã thẩm thấu đến trình độ như thế... Cậu quả thực không dám ngẫm nghĩ kỹ tiếp.
Chu Cẩn hít sâu một cái, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại. Nếu bây giờ hoài nghi nguồn dữ liệu xảy ra vấn đề, như vậy Chu Hạ nhất định cũng đang trong phạm vi tiếp nhận điều tra. Chỉ cần Chu Hạ biết chuyện này, ông có thể nhanh chóng biết rõ vấn đề hơn so với bất kỳ người nào khác.
"Phát ngốc cái gì đó?" Michelson gõ gõ bàn, kính mắt tùy ý trượt xuống từ chóp mũi, hơi cúi đầu nhìn thẳng Chu Cẩn, "Những chuyện khác đều không có quan hệ gì với chúng ta cả. Đây mới là vấn đề của chúng ta."
Chu Cẩn nhìn ngón tay ông đang đè lên trang giấy gật gật đầu.
"Giáo sư, nếu như cơ giáp sử dụng ngắn pháo mà nói, phương diện cường độ tựa hồ không có vấn đề lớn."
Michelson không quan tâm nhún vai một cái: "Chỉ nói vậy sao mà biết chắc được. Cũng không đưa quang não ra, không vẽ lên giấy, cậu bắt ta nhìn kiểu gì?" Ông so sánh bản vẽ của mình và Chu Cẩn một chút, vỗ bàn một cái, hướng về phía máy thu hình nói, "Tìm người đến, đưa cho ta vật liệu."
Rất nhanh có người mang bọn họ đến một phòng lắp ráp lớn, Chu Cẩn dựa theo dữ liệu nhấn chọn từng loại vật liệu. Trong chốc lát, băng chuyền liền đem toàn bộ đồ vật đưa tới.
Michelson: "Làm một phiên bản thu nhỏ, so sánh một trăm tỉ lệ là được rồi."
Chu Cẩn ngồi dưới đất, lập tức chuyển đổi tỉ lệ, một lát sau liền tính toán xong luôn cả những vật liệu cần thiết. Lỗ Chính Hàm trợn mắt ngoác mồm: "Tốc độ này của cậu cũng quá nhanh a."
Chu Cẩn không hề tạo ra tiếng động cười cười, thiết bị thực nghiệm loại nhỏ này của cậu có hạn, có lúc cơ khí có một thẻ, dữ liệu dư thừa liền không thể không tự mình động thủ. Quanh năm suốt tháng tính toánh, ngược lại là dưỡng thành thói quen tính toán kích thước của vật thể cũng như lượng vật liệu cần dùng.
Động tác của ba người rất nhanh, một ngày nhiều tiếng liền làm ra một chiếc pháo ngắn với tỉ lệ thu nhỏ. Nhìn từ hình dáng bên ngoài, cơ hồ không chênh lệch bao nhiêu so với mô hình Chu Cẩn làm ở quặng mỏ tinh. Nhưng pháo ngắn của Chu Cẩn chỉ dùng để thí nghiệm uy lực của phản ứng, mà thứ này, nó vốn cần phải dùng để phóng ra pháo proton năng lượng cao.
Lỗ Chính Hàm đi hai vòng: "Giáo sư, thứ này cũng không khác gì ngắn pháo của cơ giáp ạ." Lập tức hắn nhỏ giọng hỏi, "Vật như vậy gọi là Lôi Thần có phải là hơi quá khoa trương rồi không?"
Chu Cẩn cũng nói: "Nhìn dáng dấp xác thật chỉ là một cây pháo ngắn thông thường."
Michelson ra hiệu một thủ vệ đi gọi người đến. Một lát sau Tống Tinh Viễn mang theo Vạn Nghiệp Vi cùng nhau tiến vào. Vạn Nghiệp Vi chỉ liếc mắt nhìn liền lắc đầu với Tống Tinh Viễn.
Trên mặt Tống Tinh Viễn rõ ràng rất thất vọng: "Xem ra, cần các vị tính lại rồi."
Michelson bất mãn một chân đạp lên pháo ngắn, một tay đặt lên đầu gối, toàn bộ tạo hình phi thường sắc bén: "Cậu như thế nào cũng phải nói cho ta biết trước kế họach Lôi Thần này đến cùng là cái gì? Nói chuyện cứ thích nói một nửa im một nửa, đồ vật cũng chỉ đưa một nửa, ngay cả phương hướng cũng không có. Lẽ nào cậu muốn ta đem vật này tính thành cơ giáp cấp S hả?"
Tống Tinh Viễn nhìn Michelson khí thế hùng hổ, thở dài: "Là pháo proton năng lượng cao."
Michelson không chút kinh ngạc nào nhìn hắn: "Ta đoán cũng chỉ có vật này xứng với danh xưng Lôi Thần này. Làm sao, đã có người nghiên cứu ra rồi à?"
Tống Tinh Viễn trầm mặc chốc lát: "Đúng, đã có người trước chúng ta một bước, trước cả liên bang trước cả đế quốc, nghiên cứu ra pháo proton năng lượng cao. Thiên Lang tinh chính là bị pháo proton năng lượng cao phá hủy."
Michelson lập tức phản ứng lại: "Chúng ta là lần đầu tiên xử lý phản ứng kia?"
"Đúng." Tống Tinh Viễn mở ra máy liên lạc, "Để Diêu giáo sư mang theo đồ vật lại đây một chuyến."
Diêu Duy Khoa là người phụ trách nghiên cứu chế tạo pháo proton năng lượng cao, là chuyên gia nghiên cứu chế tạo vũ khí hạt nhân năng lượng cao. Diêu Duy Khoa đến sau, đầu tiên là nghiên cứu mô hình một chút, cuối cùng vẫn thở dài: "Ta còn tưởng rằng là suy nghĩ của ta, không nghĩ tới các người cuối cùng cũng cho ra kết luận như vậy."
Michelson và Diêu Duy Khoa tựa hồ là quen biết đã lâu, nói chuyện không một chút nào khách khí: "Rốt cuộc cũng xuất hiện, tôi còn nghĩ không biết cậu muốn trốn tới khi nào."
Diêu Duy Khoa bất đắc dĩ thở dài: "Dữ liệu xảy ra vấn đề, tôi tự nhiên cũng phải tiếp nhận điều tra, bất quá mới vừa đem hiềm nghi trên người rửa sạch rồi." Ông vẫy tay ra hiệu Vạn Nghiệp Vi, "Vạn đoàn trưởng, ngài tới nói một chút đi."
Vạn Nghiệp Vi tiến lên một bước: "Tôi từng thấy thứ gọi pháo proton năng lượng cao là một hộp kim loại hình chữ nhật, chiều dài chừng hai mươi lăm mét. Cũng không phải hình dáng ống pháo thông thường."
Diêu Duy Khoa liếc nhìn Michelson, một mặt bất đắc dĩ: "Lần này phiền phức rất lớn."
Michelson cũng không quan tâm dữ liệu bị ai đổi: "Phản ứng năng lượng cao kia ngài đã từng thử?"
"Đã từng thực hiện bản mô phỏng qua quang não, uy lực so với trang bị chúng ta vốn thiết kế phản ứng còn lớn hơn rất nhiều."
Michelson thẳng thắn ngồi trên pháo ngắn: "Phản ứng không có vấn đề, như vậy là trang bị bước đệm và thân pháo sai rồi." Ông suy tư, rốt cuộc từ bỏ để hai tay xuống, "Thứ này phi thường khó làm nha."
Xác thực, vốn chuyện nghiên cứu vũ khí hạt nhân năng lượng cao trì trệ không tiến về phía trước cũng bởi vì không có cách nào chế tạo ra trang bị phóng ra cũng như trang bị bước đệm thích hợp.
"Chỉ là một vật thể hình chữ nhật, có chỗ đặc biệt nào hay không? Nó được trang bị ở vị trí nào của cơ giáp?" Chu Cẩn một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên hỏi.
Tất cả mọi người nhìn về phía Chu Cẩn, Chu Cẩn lại nhìn Vạn Nghiệp Vi.
Vạn Nghiệp Vi ý thức được Chu Cẩn là đang hỏi mình về pháo proton năng lượng cao, nhớ lại một chút sau đó mới hồi đáp: "Lúc đó cũng không phải tôi tự mình vận chuyển, thế nhưng tôi đã thấy qua, nhìn từ ngoài không có địa phương nào đặc biệt cả. Cũng không phải được trang bị trên cơ giáp, mà được trang bị trên chiếm hạm."
"Là chất đồng sao?"
"Hẳn cũng không phải."
"Chỉ là một vật thể hình chữ nhật không đều chất..." Chu Cẩn lầu bầu một tiếng, "Có lẽ chúng ta tạm thời không cần cân nhắc đến vấn đề lực đàn hồi."
Chu Cẩn phân tích: "Hạt nhân năng lượng cao nhất định phải có ống hướng để dẫn dắt phương hướng phóng ra cho hạt nhân năng lượng cao, đồng thời chùm hạt lạp tử càng dày đặc càng tốt." Cậu cầm trang giấy, vẽ một vật thể hình chữ nhật, "Hình dáng như vậy hiển nhiên là không thể. Nhưng nếu như..."
Cậu vẽ vài nét bút trên vật thể hình chữ nhật, từ một mặt dẫn ra một ống dẫn hình trụ từ lỗ chứa pháo: "Vật thể hình chữ nhật này nếu không phải là đều chất, tôi có thể giả thiết, nó chỉ dùng để thu gom ống pháo, lúc muốn phóng ra, ống pháo sẽ duỗi ra từ mặt này, bộ phận này chúng ta hoàn toàn có thể làm được."
Michelson và Diêu Duy Khoa không tự chủ ngồi xuống bên cạnh Chu Cẩn, nhìn cậu vẽ vời trên giấy.
"Chất phản ứng sẽ được lắp ở đây, thông qua phản ứng tức thì sẽ sản sinh ra năng lượng khổng lồ tác động đến máy gia tốc hạt nhân, sau đó thông qua việc đẩy ra ống pháo phân khúc, bộ phận lực đàn hồi sẽ bị tiêu hao, đồng thời hình thành hạt nhân dày đặc." Chu Cẩn nhìn bản nháp trên tay, đánh tối hai bộ phận trống không trên vật thể hình chữ nhật, "Nơi này, phải đặt trang bị giảm xóc."
Chu Cẩn nhìn giấy viết bản thảo trầm mặc, ngòi bút lưu luyến trên chỗ đã bị đánh tối: "Cũng có thể là trang bị hạ nhiệt độ, hoặc là... tôi có một suy đoán lớn mật, vật này chính là thứ chỉ sử dụng được một lần, bản thân nó tương tự với sự tồn tại của đạn pháo, đánh xong một pháo là có thể ném xuống. Nếu như vậy, trang bị giảm xóc gì cũng không cần suy tính, chỉ cần bảo đảm không làm tan rã chùm hạt năng lượng cao trước khi được phóng ra là được. Như vậy còn lại liền đơn giản hơn nhiều, chúng ta chỉ cần nghĩ ra một biện pháp hạ nhiệt độ là tốt rồi."
"Ngoại trừ những điều trên, vấn đề hiện tại là, năng lượng của phản ứng có đủ để hoàn thành một loạt động tác này hay không, đồng thời khiến chùm hạt đạt tới vận tốc ánh sáng."
Diêu Duy Khoa cho Chu Cẩn một ánh mắt tán thưởng: "Không chỉ đủ, hơn nữa khả năng rất cao là còn có thể thừa năng lượng. Hiện tại Omega đều lợi hại như vậy à?"
Tống Tinh Viễn cũng ngồi xếp bằng bên cạnh Chu Cẩn, hắn cầm giấy viết bản thảo của Chu Cẩn qua rồi quan sát chốc lát: "Khó mà tin nổi, cậu bất quá chỉ mới nghe Vạn đoàn trưởng nói sơ qua, cư nhiên có thể nghĩ đến trình độ như thế này."
Chu Cẩn hé miệng cười cười, tựa hồ có chút ngại ngùng vì câu khích lệ không chút keo kiệt nào của đối phương: "Tôi chỉ là nảy sinh ý nghĩ bất chợt thôi. Nếu dữ liệu đã không đáng tin, không bằng đem dữ liệu vứt bỏ, chỉ căn cứ vào hiện thực để chế tạo."
Diêu Duy Khoa thưởng thức nhìn cậu: "Nghe nói cậu mới chuyển vào hệ máy móc? Xíu chút nữa đã lãng phí một nhân tài."
Michelson đoạt lấy giấy viết bản thảo trên tay Tống Tinh Viễn, vừa xem vừa cảm thán: "Chúng ta đều quá mức câu nệ với kết quả phân tích dữ liệu, một lòng một dạ đảo quanh dữ liệu, trái lại quên mất loại phương pháo đơn giản thô bạo nhất này. Chu Cẩn, cậu là bởi vì Thiên Lang tinh gặp phải oanh tạc mới quyết định chuyển hệ đi?" Ông nhìn thấy Chu Cẩn gật gật đầu, cười ha hả, "Đối phương đại khái chết cũng không nghĩ tới, bọn họ một lòng một dạ hủy thi diệt tích, cũng không nhỏ tâm nổ ra cho chúng ta một thiên tài."
Có lẽ là giả thiết của Chu Cẩn thật sự đáng tin cậy đến mức kích động lòng người, hoặc là lời nói của Michelson khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn trào phúng, liền ngay cả trên mặt Vạn Nghiệp Vi cũng xuất hiện một nụ cười lúc thường hiếm thấy.
"Đến đây!" Michelson vỗ Chu Cẩn vai, "Dựa theo dòng suy nghĩ này của con, chúng ta đi làm một chiếc mô hình."
Chu Cẩn hỏi Diêu Duy Khoa: "Diêu giáo sư, có thể cho con nhìn thử mô phỏng phản ứng trên quang não hay không ạ? Như vậy con mới có thể xác định vật liệu cần sử dụng là gì."
Diêu Duy Khoa hoàn toàn không có dị nghị, lập tức gọi người mang quang não của ông đưa tới.
Sau khi Chu Cẩn đọc những dữ liệu trong phản ứng mô phỏng xong, không khỏi cùng Michelson trao đổi một ánh mắt. Nếu dùng những vật liệu này, tựa hồ bất kể là loại nào cũng không thể chịu đựng nhiệt độ cao như vậy sản sinh.
"Trong dữ liệu, có kết quả xử lý cho khối vật liệu này không?" Michelson không khỏi hỏi.
Đương nhiên không có, Chu Cẩn lúc đó vào hơi trễ, một phần này cũng không thấy.
Quả nhiên, Diêu Duy Khoa dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn ông: "Thời điểm ghi nhận dữ liệu có khả năng đã xảy ra chút vấn đề, bản thân dữ liệu liền thiếu hụt mười lăm phần trăm."
Michelson thở phì phì: "Phần dữ liệu này đến cùng có ý nghĩa gì đối với mấy người vậy?"
Tống Tinh Viễn và Diêu Duy Khoa cùng lâm vào trầm mặc lúng túng. Một lát sau, Diêu Duy Khoa bỗng nhiên cười rộ lên: "Đương nhiên là có, ý nghĩa to lớn nhất, chính là giúp chúng tôi dẫn ra tên thiên tài Chu Cẩn này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.