[Tinh Tế] Toàn Vũ Trụ Không Có Một Gốc Thực Vật

Chương 29:






Còn chưa đến khu an toàn, Đầu trọc đã liên hệ với cô.
“Em Kiều, đội trưởng có liên hệ với cô chưa? Mới rồi còn lấy số hiệu của cô từ chỗ tôi.
” Đầu trọc mới tỉnh ngủ, đêm qua vì quá hưng phấn nên mất ngủ, đang có cuộc sống qua ngày vất vả, đột nhiên phát hiện lưu vong đến Hắc tinh dĩ nhiên lại là những ngày vui vẻ nhất, có một đám bạn bè, còn quen biết được người như Tô Kiều, làm đồ ăn ăn ngon đến phát khóc, sức chiến đấu lại mạnh mẽ.
Hắc tinh 12 vực đối với hắn mà nói, không còn là lưu vong, mà giống như là quê hương.
“Không nơi, đội trưởng tìm tôi có việc gì sao?” Tô Kiều có chút buồn bực hỏi.
Lãnh Diệu ở chiến đội Tham Lang mặc dù chỉ là đội trưởng đội 2, thế nhưng nghe nói có quen hệ vô cùng mật thiết với quân khu, Tô Kiều có thể từ trên người hắn thấy được dấu vết của quân lữ, nếu đoán không sai, trước đây có thể Lãnh Diệu chính là một quân nhân.
“Không biết, Mộc Dao nói buổi sáng sớm cô đã ra ngoài đi thu hoạch đá năng lượng, Em Kiều à, cô siêng năng như thế người như chúng tôi biết sống thế nào?” Đầu trọc vỗ bắp đùi kêu lên.
Tô Kiều cười nói, “Đá năng lượng định giá ra sao rồi?”“Tôi đang muốn đi căn cứ hỏi chuyện này, có tin tức sẽ báo lại cho cô.
”“Được.
” Tô Kiều liền kết thúc cuộc gọi, sau đó dừng xe từ ở bên ngoài khu an toàn, đi tới chỗ mẹ Mộc đón Tô Lý.
Người máy bảo mẫu lúc sáng Tô Kiều đặt đã đến, vẻ ngoài màu vàng đen, rất có cảm xúc, đầu hình chữ nhật, tay chân cực kì linh hoạt, chức năng đều đầy đủ.

Khi Tô Kiều đến, Tô Lý đang ngồi trên giường đá gặm ngón tay, nhìn thấy cô trở về, mắt đen sáng ngời, từ trên giường cong mông bò đến, vô cùng ngoan ngoãn.
“Kiều Kiều, cháu trở về?” Mẹ Mộc đang may áo quần cho Tô Lý, nhìn thấy Tô Kiều trở lại liền vội vàng đứng lên, cười nói, “Người máy cháu đặt cũng đến rồi.
”“Đươc rồi, thím.
” Tô Kiều mỉm cười, sau đó ôm tiểu Tô Lý đang hưng phấn lên, hôn lên khuôn mặt trắng mịn của bé, sau đó mới nhìn người máy bảo mẫu mình mua.
Dựa theo quy trình người bán nói, Tô Kiều trước tiên nhét vào rương của người máy 3 viên đá năng lượng, liền thấy đầu vuông của người máy sáng lên ánh sáng hồng, lập tức khởi động theo trình tự.
Tô Kiều cài đặt trình tự quản gia, nhiệm vụ chủ yếu là chăm sóc chủ nhân nhỏ Tô Lý.
Sau khi người máy chọn đọc tư liệu liên quan đến Tô Lý , liền bắt đầu tự thực hiện công việc.
Sau khi người máy chạy đi trông nom Tô Lý, Tô Kiều bị mẹ Mộc kéo sang một bên.
Mẹ Mộc có chút chần chừ, “Kiều Kiều, có chuyện thím không biết có nên nói hay không.
”“Thím, người nói đi.
”“Cháu có phát hiện Tô Lý có ngoan quá hay không? Không khóc cũng không nháo, cũng không cười?”Mẹ Mộc nói xong, Tô Kiều cũng ý thức được Tô Lý có gì đó không đúng.
Ngày mẹ bé chết, người trưởng thành ở tầng 5 đều kinh hãi, thế nhưng phản ứng của Tô Lý rất kì quái, cho dù là đứa bé 9 tháng cũng không phải không hiểu được mọi chuyện, thế nhưng bị người xa lạ ôm đi cũng sẽ giãy dụa la khóc một chút.
Từ đầu tới cuối, tiểu Tô Lý đều an an tĩnh tĩnh, một chút âm thanh cũng không có.
“Có phải là do thiếu dinh dưỡng, phát triển chậm nên cảm nhận với thế giới bên ngoài của Tô Lý tương đối kém?” Tô Kiều nhíu mày hỏi lại“Cái này cũng có thể, hiện tại đừng nói Hắc tinh cho dù là Tử tinh nơi hòa bình nhất, tỉ lệ sinh ra trẻ con cũng tương đối thấp, rất nhiều trẻ con nhà nghèo vừa sinh ra không phải bị chết chìm cũng là bị vứt bỏ, cũng vì sợ trẻ con khóc nháo đưa tới tinh đạo độc ác.
” Mẹ Mọc vừa nói liền không kìm được ánh mắt cảm khái.
Tô Kiều trợn mắt lên, khó mà tin nổi hỏi lại: “Chính phủ liên bang mặc kệ sao?”“Chính phủ vì ngăn chặn tình trạng như thế, ở các hành tinh lớn đều thành lập các viện mồ coi, nuôi nấng những đứa bé này, thế nhưng có nhiều tinh vực hải đạo ngang ngược chính phủ liên bang cũng hết cách.
” Mẹ Mộc nói tiếp, “Tình huống của Tô Lý, cháu để ý thêm một chút.
”Tô Kiều gật đầu, “Dạ, cháu đã biết, cháu sẽ từ từ chỉ cho bé nói chuyện.
”Mẹ của Tô Lý vì một túi dịch dinh dưỡng mà mất mạng, Tô Kiều không tin người mẹ như vậy lại có thể độc câm con của mình, chỉ là cô nhi quả phụ quả thật quá gian nan, có lẽ bà ấy cũng không cho phép Tô Lý nói chuyện, vì vậy đứa nhỏ này mới có biểu hiện ngoan ngoãn quá không bình thường.
Có lẽ cô cần dành thời gian đem Tô Lý đến bệnh viện liên bang tìm bác sĩ xem thử.
Mẹ Mộc sau khi nói ra được chuyện này, liền thở phào nhẹ nhõm, đưa quần áo mình may cho Tô Kiều, cười nói, “Đây là quần áo Mộc Dao mua ở chợ đêm, thím dựa vào dáng vẻ của Tô Lý sửa thành 2 bộ đồ cho bé, còn có thêm 2 đôi bít tất nhỏ.
Một mặc một đem giặt để thay đổi, chờ Tô Lý lớn hơn một chút, thím lại làm quần áo khác cho bé.

”Tô Kiều vừa nhìn thấy 2 bộ quần áo, đều dùng chất liệu vải rất mềm mại, áo ngắn, quần ngắn, còn có cả bít tất rất đáng yêu, thật sự quá dễ thương rồi, nhất thời mừng rỡ nói, “Thím ơi, tay nghề của thím khéo quá, làm thật đáng yêu.
”“Thím cũng chỉ có thể làm chút đồ thủ công để sống.
” Mẹ Mộc được khen có chút ngượng, “Vừa mới làm xong, nhanh thay cho Tô Lý đi.
”“Dạ.
” Tô Kiều cười gật đầu.
Hai người cùng nhau đem chiếc khăn quấn tạm trên người Tô Lý thay ra bằng bộ quần áo ngắn mẹ Mộc mới làm, tiểu Tô Lý hiếu kì nhìn bộ đồ mới trên người mình, đưa tay muốn cởi xuống, lôi nửa ngày không được, nhất thời nước mắt lưng tròng nhìn Tô Kiều, đưa tay muốn ôm một chút.
Tô Kiều xì cười, đưa tay ôm bé, “Bạn nhỏ Tô Lý à, là một công dân của nền văn minh tinh tế, phải mặc quần áo nhé.
”Nhóc con giống như nghe hiểu, lai hưng phấn cọ cọ ở trong lòng Tô Kiều.
Tô Kiều chơi với bé một lúc, khi đang muốn cùng dẫn bé và người máy bảo mẫu trở về thì thấy thiết bị cá nhân có tin báo.
“Tô Kiều?” Âm thanh của Lãnh Diệu truyền tới.
“Đội trưởng, là tôi.
” Tô Kiều đặt Tô Lý lên giường, lanh lảnh đáp.
“Có chuyện muốn mời cô hỗ trợ, có thù lao, có tiện để tôi gặp cô không? Lãnh Diệu nói đơn giản.
“Được, chúng ta gặp ở quảng trường.
” Tô Kiều gật đầu.
Lãnh Diệu là đội trưởng đội 1 của chiến đội Tham Lang, có quan hệ không bình thường với quân khu, từ thời gian tiếp xúc vừa qua, ngườu cũng chính trực, Tô Kiều không suy nghĩ liền đồng ý.
Sau khi kiểm tra đột xuất, quân đội liên bang đã tăng cường kiểm tra ở khu an toàn, lưu vong giả trên quảng trường không nhiều, sau khi Tô Kiều đến, liếc mắt đã nhìn thấy Lãnh Diệu đứng trước trụ đá.
Người đàn ông mặc đồng phục tác chiến màu đen của chiến đội Tham Lang, tư thế hiên ngang, bất ngờ là Tô Kiều còn thấy một người, Thiếu giáo của quân khu liên bang, Tả Dật.
Thiếu giáo Tả Dật mặc quân trang, khuôn mặt tuấn tú, chau mày, sắc mặt có chút âm trầm.
“Đội trưởng, tìm tôi có việc gì?” Tô Kiều đi tới, cao giọng hỏi“Là Thiếu tá Tả Dật tìm cô.
” Lãnh Diệu bỏ ra một cái mỉm cười, giới thiệu người bên cạnh.

Có thể được liên bang phái đến Hắc tinh đều là nhân vật hung ác có quân công lớn, Tả Dật đánh giá Tô Kiều một lát, hơi híp mắt nói, “Tô Kiều, tôi nghe Lãnh Diệu nói, đồ ăn cô làm vô cùng mỹ vị, không thua gì đầu bếp cao cấp của Tử tinh, có một việc muốn nhờ cô hỗ trợ.
”“Thếu tá mời nói.
” Tô Kiều lạnh nhạt nói.
“Tôi có một thuộc hạ, theo tôi đã 3 năm, thời gian trước ra ngoài làm nhiêm vụ, đi nhầm vào khu vực phóng xạ nồng độ cao, bác sĩ nói không sống qua nổi tháng này.
” Ngữ khí Tả Dật nặng nề, “Nguyện vọng lớn nhất của hắn khi còn sống chính là muốn một lần được ăn mỹ thực do đầu bếp cao cấp làm ra.
”Từ Tử tinh bay đến Hắc tinh, cho dù ngồi tinh hạm cũng phải mất nửa tháng, khỏi nói đến đầu bếp cao cấp sẽ không có ai đến hành tinh chết này.
Trong nháy mắt Tô Kiều đã hiểu Tả Dật muốn cầu chuyện gì.
“Ý của thiếu tá là muốn tôi giả danh đầu bếp cao cấp của tử tinh, làm một bữa mỹ thực cho thuộc hạ của ngài?”“Không sai, tôi sẽ dựa theo đãi ngộ của đầu bếp cao cấp của tử tinh để trả thù lao cho cô.
” Tả Dật gật đầu, hiện tại chỉ có thể lấy ngựa chết thành ngựa sống, chỉ mong cô gái trước mắt này có thể có được tay nghề lợi hại như Lãnh Diệu nói.
Tô Kiều trầm ngâm một lát, thật sự cô rất không muốn giao thiệp với quân khu liên bang, tránh gây sự chú ý bị người nhìn chằm chằm.
“Tô Kiều, cô có gặp phải chuyện gì gặp khó khăn không? Thịt kho tàu và thịt nướng hôm qua cô làm thật sự rất ngon, tuyệt đối đạt đến trình độ đầu bếp cao cấp của Tử tinh, hơn nữa đầu bếp là một nghề nghiệp hết sức cao cấp, ở Hắc tinh cũng nhận được đãi ngộ rất hậu hĩnh.
” Thấy Tô Kiều chần chừ, Lãnh Diệu vội giải thích.
Hắn cùng Tả Dật có quan hệ đặc thù, bằng không cũng không đem chuyện của Tô Kiều nói ra.
“Tôi có có thể giúp ngài chuyện này, chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là không hi vọng chuyện này bị truyền bá ra ngoài.
” Tô Kiều nói.
“Tốt, tôi đồng ý.
” Tả thiếu tá gật đầu, trịnh trọng cam kết, “Vậy hiện tại chúng ta liền xuất phát.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.