Tinh Tế Gieo Trồng Đại Sư

Chương 8:




7 giờ sáng giờ Trái Đất, Tô Hòa đánh thức Hàn Thụy đang ngủ say. Hai người tối qua đã bàn xong hôm nay lại đi chợ đen một chuyến, sau đó rời nơi này tới khu dân cư khác. Trước khi Tô Hòa tới tòa phế tích này thì đã từng đi qua một tòa phế tích khác ven đường. Hàn Thụy nghe cậu miêu tả liền nhận ra Tô Hòa nói chính là phế tích số 36. Nơi đó từng là một khu dân cư khá lớn ở Phá Tinh, sau đó dưới sự xâm nhập của hắc ám thú, phần lớn người đều đã chết. Số ít người còn sống sót rời đi, khu dân cư bên dưới phế tích cũng dần bị bỏ hoang. Hai người sau khi thương lượng liền quyết định đem phế tích số 36 thành nơi tạm cư.
Hàn Thụy bị Tô Hòa đánh thức có chút ngại ngùng. Bình thường một mình y căn bản không dám ngủ say, thời khắc đều phải bảo trì cảnh giác, kết quả lần đầu tiên ở cùng Tô Hòa liền ngủ quên. Cảm xúc của y lập tức đã bị Tô Hòa nhận ra. Tô Hòa không có thói quen dựng lá chắn tinh thần khi đơn độc ở chung với Hàn Thụy.
"Tôi vừa mới tỉnh, không biết cần chuẩn bị cái gì?" Tô Hòa gãi gãi đầu, làm ra bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ.
Cậu hiểu ý nói dối giúp Hàn Thụy giảm bớt xấu hổ, y nhấp miệng cười cười, nói: "Phế tích số 36 không có người, chúng ta tốt nhất nên chuẩn bị một ít dịch dinh dưỡng, nước, dược phẩm cần thiết......"
Hàn Thụy nói một thứ, Tô Hòa liền ghi nhớ một thứ. Tuy rằng cậu cảm thấy chính mình có thể săn thú, nhưng chuẩn bị ít dịch dinh dưỡng cũng coi như là lo trước khỏi hoạ. Từ khi Ngân Hà Liên Bang phát triển, chiến tranh vẫn luôn là chính. Ban đầu mọi người chỉ là vì phục vụ chiến tranh mà phát minh dịch dinh dưỡng, nhưng theo chiến tranh liên tục, khai thác tài nguyên không ngừng đã phá hủy hệ sinh thái của các tinh cầu, dịch dinh dưỡng dần trở thành thực phẩm cơ bản, rau dưa cùng trái cây ngược lại trở thành thực phẩm hiếm có. Bất đồng với Trái Đất thịt quý hơn thực phẩm rau củ, Liên Bang thì ngược lại, thực phẩm rau củ so với thịt đắt hơn rất nhiều, người bình thường ăn không nổi. Muốn ăn thịt thì hắc ám thú bên ngoài nhiều như vậy, tùy tiện chém một phát liền ngon xơi. Còn ăn rau củ lại không dễ dàng trồng ra như vậy.
Sự thật này làm tinh thần Tô Hòa phấn khởi, cảm giác tựa như tìm được một con đường làm giàu rộng lớn lấp lánh ánh vàng. Cậu vốn đang lo lắng bản thân cái gì cũng không biết, chỉ biết gieo trồng thì làm sao bây giờ? Không nghĩ tới dạo qua một vòng, trồng trọt lại là con đường dễ dàng phát tài nhất. Tô Hòa đã chuẩn bị đột phá bình cảnh sau đó bắt đầu sự nghiệp gieo trồng to lớn, sau này có thể rời khỏi Phá Tinh hay không còn phải trông cậy vào sự nghiệp phát triển của cậu.
Cho tới khi Hàn Thụy nói "Cứ như vậy đi", Tô Hòa tắt quang não. Cậu đứng lên duỗi eo, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẫm, đột ngột hỏi: "Hàn Thụy, cậu nghĩ chúng ta có thể rời khỏi Phá Tinh không?"
"Rời Phá Tinh?" Hàn Thụy cũng ngẩng đầu nhìn lên không trung, "...... tôi không biết, hy vọng có thể rời đi."
"Nhất định sẽ rời đi." Tô Hòa kiên định. Khó khăn lắm mới được xuyên tới thời đại đại vũ trụ, không đi xem vũ trụ mà bị nhốt trêи một cái tinh cầu chẳng phải là rất đáng tiếc sao?
Hàn Thụy bị cậu cảm nhiễm, nặng nề mà gật đầu, "Ừ, chúng ta nhất định sẽ rời đi."
Hai người đơn giản mà thu dọn, Hàn Thụy đem tất cả đồ vật mà nửa năm qua y nhặt được ở phế tích gom lại, chuẩn bị đem tới chợ đen đổi thành tín dụng điểm. "Tô Hòa, cậu muốn đổi gì không?"
"Có." Tô Hòa kéo balo để lộ ra nửa túi táo đỏ rực bên trong, đều là tối qua cậu ngủ không được mà trồng ra. Cậu vốn đang nghĩ nên trồng thêm một ít, đá năng lượng cùng thuốc quấy nhiễu đều cần đổi, nhưng suy xét đến vạn nhất bị lính gác phát hiện, mang quá nặng liền khó chạy trốn, Tô Hòa liền không dám trồng quá nhiều.
Một balo táo có sức ảnh hưởng quá lớn, Hàn Thụy kinh ngạc mà chớp chớp mắt, lại khéo léo cái gì cũng không hỏi. Hai người thu thập tốt sau đó lại trải qua một phen ngụy trang, lần nữa tiến vào thế giới ngầm.
Tin tức ngày hôm qua chợ đen xuất hiện dẫn đường đã truyền khắp thế giới dưới lòng đất, mọi người nghị luận sôi nổi nhưng ai cũng không đoán được dẫn đường trong lời đồn lá gan lại lớn như vậy, hôm nay lại nghênh ngang xuất hiện ở chợ đen. Sáng sớm người ở chợ đen cũng không ít, may mắn chính là không có lính gác.
Trong khi đồ vật của Hàn Thụy bán đi thực nhanh, mấy quả táo của Tô Hòa lại có chút phiền phức. Bởi vì bề mặt Phá Tinh hoàn cảnh ác liệt không có cách nào gieo trồng, rau dưa trái cây cần thiết của khu dân cư đều do khoang sinh thái ngầm cung cấp. Đối với người thường mà nói khoang sinh thái chính là đốt tiền, không có nhiều người có thể trồng. Vì thế phần lớn nguồn rau dưa trái cây ở Phá Tinh đều tập trung trong tay thế lực Trầm Mặc Đoàn sau lưng chợ đen, số ít đến từ khoang sinh thái trong tay tư nhân. Những người này cơ bản đều có con đường tiêu thụ cố định, rất ít người chào hàng trực tiếp như Tô Hòa.
Để không gây chú ý, hai người không dám bán hết một lần, mà là một lần bán đi hai ba quả. Khoảng một giờ sau, táo trong tay Tô Hòa mới toàn bộ đổi thành tín dụng điểm. Cậu lập tức tìm quầy hàng gần đấy, một hơi mua mười đá năng lượng cấp D. Chủ quán thấy cậu cũng coi như khách hàng lớn, đề cử cậu mua đá năng lượng cấp C cao hơn một bậc, giá cả tuy rằng đắt hơn chút nhưng phẩm chất lại tốt hơn rất nhiều.
Tô Hòa do dự mà cự tuyệt. Đá năng lượng này còn có tác dụng khác đối với cậu. Cấp bậc cao hơn số lượng có chút không đủ. cậu đi quanh chợ đen một vòng, đối với cơ giáp nhất kiến chung tình ngày hôm qua chảy nước miếng nửa ngày, lại đem dịch dinh dưỡng Hàn Thụy nhắc tới cùng dược phẩm đều mua đủ, cuối cùng tại trước sạp nhỏ nằm trong góc tìm được Hàn Thụy đang cũng chủ quán mặc cả.

"50 tín dụng điểm."
"70 không thể bớt thêm nữa."
Quán chủ là một nam nhân nhìn không ra tuổi, phỏng chừng rất già rồi, tóc bạc trắng che nửa khuôn mặt, cả người gầy đến lợi hại. Ông đại khái thân thể không tốt, sắc mặt trắng bệch, mặc trang phục thật dày, đôi mắt cũng không nhìn Hàn Thụy, mà là buông xuống không biết nhìn về phía nơi nào.
Hàn Thụy đối với máy trí năng trước mắt thật sự rất thích, so với máy trí năng lưu hành phổ biến ở chợ đen bất đồng, máy trí năng này đã qua cải tạo, nhiều thêm vài công năng thú vị, đáng tiếc y chỉ còn lại có 50 tín dụng điểm. Hàn Thụy lưu luyến không rời chuẩn bị đi, Tô Hòa không biết khi nào xuất hiện phía sau y.
"70, mua." Tô Hòa nói dứt khoát, nhập vào quang não 70 tín dụng điểm, muốn chuyển khoản cho chủ quán.
"Tô Hòa." Hàn Thụy vội vàng ngăn.
Chủ quán bỗng dưng ngẩng đầu, không phải là đôi mắt vẩn đục trong tưởng tượng, mà là một đôi mắt tinh quang nội liễm. Tô Hòa sửng sốt một chút, chủ quán nhàn nhạt nhìn lướt qua cậu rồi vươn tay, nhẹ nhàng chạm chạm quang não, đem máy trí năng nhét vào tay Hàn Thụy. Tô Hòa cảm thấy ánh mắt chủ quán làm cậu có chút sợ hãi, cũng may chủ quán rất nhanh gục đầu xuống tựa như đang ngủ. Tô Hòa định thần lại, cười tủm tỉm nhìn về phía Hàn Thụy, "Tặng cho cậu, quà dọn nhà mới."
Mặt Hàn Thụy đỏ lên, yêu quý mà phủng máy trí năng, nhìn Tô Hòa khẽ cười.
Khi hai người quay đầu rời đi, chủ quán giống như đang nói mớ: "Cùng người thường không giống nhau thì không cần ra ngoài chạy loạn."
Tô Hòa: "......"
Hàn Thụy nhíu mày, lôi kéo Tô Hòa bước nhanh rời đi. Tô Hòa quay đầu lại liếc mắt nhìn chủ quán một cái, đối phương vẫn là bộ dáng bị bệnh nặng hành hạ kia. Cậu không biết những lời này của chủ quán là có ý gì? Chẳng lẽ chủ quán phát hiện cậu là dẫn đường? Nhưng đối phương thoạt nhìn một chút đều không giống lính gác.
Mặc kệ như thế nào, bởi vì những lời của người xa lạ này, Tô Hòa cùng Hàn Thụy không dám tiếp tục ở lại chợ đen, hai người mua đủ đồ vật vội vàng rời khỏi thế giới ngầm, về tới phế tích. Hàn Thụy trộm phát tán tinh thần xúc giác, xác định phạm vi trăm dặm đều không có người. Y triệu ra con thỏ tinh thần thể, lại tìm ra xe ba gác trước đó giấu đi, đem quai kéo xe tròng vào cổ con thỏ.
"Đi lên đi, Tiểu Bạch chạy so với chúng ta nhanh hơn."
Tô Hòa: "...... có được không?"
"Có thể, tôi trước kia đã thử qua nhiều lần."
Hàn Thụy nhiệt tình mà kéo Tô Hòa lên xe. Tô Hòa nhịn không được thấp thỏm, thỏ kéo xe? Cậu thử ngồi lên, Tiểu Bạch chờ cậu ngồi ổn lập tức chạy. Xác thật so với bọn cậu tự mình chạy nhanh hơn nhiều, nếu có thể êm hơn chút thì càng tốt.
"Cẩn thận."
Xe ba gác va vào một cục đá, Tô Hòa cùng Hàn Thụy bị đụng cao cao bay lên, rơi xuống thành một đoàn, hai người ôm nhau ha ha nở nụ cười.

Xuyên tới Phá Tinh chín ngày, lần đầu tiên Tô Hòa cười vui sướиɠ như vậy. Gió lớn cuồn cuộn xẹt qua hai người, thành thị phế tích xa xa bị bọn cậu ném lại phía sau. Phía trước là vùng đất phủ một màu đỏ mênh ʍôиɠ vô bờ, mở rộng khắp thiên địa. Tô Hòa như quên đi sự tồn tại của hắc ám thú và lính gác, cùng Hàn Thụy ngồi trêи một chiếc xe ba gác được thỏ kéo đi, đón gió hướng tới cuộc sống mới.
Vài ngày sau, hai người ở phế tích số 36 bố trí một căn nhà đơn giản. Bọn cậu đều không thích trú dưới mặt đất, liền nhất trí lựa chọn ở tại phế tích phía trêи. Hàn Thụy vội vàng làm quen địa hình xung quanh, tiện cho ngày sau có thể chạy trốn. Còn Tô Hòa lại vội vàng tu luyện, để có thể mau chóng đột phá bình cảnh, tăng cấp bậc thuật gieo trồng. Dưới sự trợ giúp của năng lượng, Tô Hòa vốn an trí tốt ngày hôm sau, ngoài ý muốn đột phá giữa đêm khuya.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, Tô Hòa cả người giống như được ngâm vào nước ấm, toàn thân ấm áp dào dạt. Một cổ năng lượng nhu hòa tuần hoàn trong cơ thể, xuyên qua kinh mạch, cuối cùng hội tụ tại thế giới tinh thần của Tô Hòa. Trước đây thế giới tinh thần của cậu chỉ là một đoàn năng lượng đơn giản, nhưng giờ khắc này, phảng phất tuyết tan xuân ấm, vạn vật nảy sinh, một gốc cây non mềm mọc lên, mầm cây hình dáng trong suốt run run hai mảnh lá xanh non, không gió tự động, thập phần vui thích.
Tô Hòa khẽ mở mắt, biểu tình kỳ quái, tâm niệm vừa động, những chấm sáng màu lục từ trong cơ thể tràn ra, nhẹ nhàng mà phiêu phù ở bên người cậu. Chấm sáng càng tụ càng nhiều, cô đọng lại ánh sáng màu lục, tia sáng xoay tròn dây dưa, một gốc cây xanh non nho nhỏ run rẩy mọc ra giữa không gian.
Mầm nhỏ vươn đầu hai mảnh lá cây run lên, tia sáng vờn quanh nháy mắt rơi xuống rồi tan ra, chấm sáng màu lục một lần nữa đi vào trong cơ thể Tô Hòa. Tô Hòa rối rắm mà chọc chọc mầm nhỏ "Nhóc là tinh thần thể của ta sao?"
Mầm nhỏ liền run run lá cây, Tô Hòa tinh thần thế giới một mảnh vui thích.
Tô Hòa: "......"
Người khác tinh thần thể đều là động vật, cậu vì cái gì lại là thực vật? Còn nhỏ như vậy, có thể làm cái gì? Có thể kéo xe sao? Có thể đào hang động sao? Ý niệm ghét bỏ từ cậu truyền ra, hai mảnh lá cây trêи đỉnh mầm nhỏ lập tức ủ rũ cụp đuôi mà gục xuống dưới, một bộ dáng uể oải ỉu xìu.
Tô Hòa: "......"
"Tô Hòa." Hàn Thụy bị động tĩnh của Tô Hòa đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, "Làm sao vậy?"
Tô Hòa bất đắc dĩ mà gọi y lại đây "Cho cậu xem tinh thần thể của tôi."
"Cậu ngưng tụ tinh thần thể? Là cái gì?" Hàn Thụy hứng thú bừng bừng dán lại đây, nháy mắt sững sờ tại chỗ "...... Đây là cái gì?"
Tô Hòa chọc chọc mầm nhỏ đang thương tâm, nói: "Đại khái là tinh thần thể của tôi."
"......" Hàn Thụy, cậu nhẹ nhàng nở nụ cười, "Thật đáng yêu."
Tô Hòa: "Không phải cậu nói tinh thần thể đều là động vật sao?"
"Cũng không hẳn." Hàn Thụy nói: "Từ đời lính gác dẫn đường đầu tiên đến bây giờ đã hơn một ngàn năm, ai cũng không thể bảo đảm tinh thần thể nhất định phải là động vật. Nói không chừng cũng có hình thù khác, chỉ là không có ghi chép lại mà thôi."
Tô Hòa nghĩ nghĩ, cảm thấy tinh thần thể biến dị khả năng cũng cùng thuật gieo trồng của sư môn có quan hệ. Biểu tượng của sư môn bọn cậu chính là một thân cây, hơn nữa tinh thần thể ngưng tụ trùng hợp tại thời điểm cậu đột phá, nói không chừng sau này mầm nhỏ cũng sẽ lớn lên thành một thân cây? Một khi tư tưởng thông suốt, Tô Hòa nhìn mầm nhỏ thuận mắt hơn nhiều. Cậu lại chọc chọc mầm nhỏ lần nữa, mầm nhỏ cảm giác được cảm xúc của cậu, lập tức giãn lá cây ra quấn quanh ngón tay cậu, thân thể trong suốt run lên. Hàn Thụy thấy vậy, nhấp miệng trộm nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.