Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

Chương 28: Tuyệt Bút tiêu phí




Chương 28 tuyệt bút tiêu phí?
Ngân hàng trung tinh.
“Giám đốc Cao.” Tần Khả Dao gọi lại Cao Dư.
“Tần tiểu thư, là cô a!” Cao Dư gật đầu với Tần Khả Dao.
“Mấy ngày trước ta có chuyện muốn nhờ, anh bảo không có quyền xem tư liệu khách hàng, nhưng nếu tài khoản của khách hàng bị người khác sài 10 tỷ thì anh có quyền xem xét hay không.” Tần Khả Dao nói.
Cao Dư gật đầu, nói: “Đúng vậy! Kỳ thật tôi cũng đang muốn thông báo với tiểu thư, thẻ kim cương đen Vân Sơ đang giữ là thuộc về Phương Vân Kiệt, Phương tổng ở Thủy Vân Tinh.”
“Phương Vân Kiệt?” Tần Khả Dao nói.
Cao Dư gật đầu, nói: “Thủy Vân Tinh so với Trung Ương Tinh kém hơn một bậc, Phương gia là bá vương Thủy Vân Tinh, ở Thủy Vân Tinh một tay che trời.”
“Phương Vân Kiệt hắn là cơ giáp sư sao?” Tần Khả Dao hỏi.


Cao Dư lắc đầu, nói: “Không phải, anh ta là thương nhân, hơn nữa còn là thương nhân rất thành đạt, tuy rằng tay  trói gà không chặt nhưng anh ta chấp chưởng cả một tập đoàn cơ giáp, thủ hạ có mấy trăm cơ giáp sư.”
Tần Khả Dao cau mày, thanh danh Phương Vân Kiệt cô có nghe nói qua, nghe nói người này lớn lên phi thường anh tuấn, cô vốn dĩ còn cho rằng người mà Lục Vân Sơ tìm lần này là một tên não tàn, xấu xí, một ông già sắp chết.
“Anh có liên lạc cho Phương Vân Kiệt thông báo về việc Lục Vân Sơ tiêu loạn tiền của hắn chưa?” Tần Khả Dao hỏi.
Cao Dư nhìn Tần Khả Dao, có chút khó xử nói: “Trên thực tế, thẻ kim cương đen tiêu phí vượt qua 10 tỷ, chúng tôi chỉ gửi tin nhắn cho chủ thẻ, chỉ khi nào tiêu phí vượt quá 50 tỷ mới có thể gọi điện thông báo trực tiếp với chủ thẻ.”


Tần Khả Dao cau mày, nói: “Phải chờ tới 50 tỷ lận! Chờ hắn tiêu xong 50 tỷ thì cái gì cũng muộn, ngân hàng các anh làm việc kiểu gì, sao không suy nghĩ cho khách hàng một chút.”
Dưới sự đe dọa của Tần Khả Dao, Cao Dư ỡm ờ gọi điện cho Phương Vân Kiệt.
“Phương thiếu, xin lỗi đã quấy rầy ngài.” Cao Dư nói.
Tần Khả Dao nhìn hình ảnh đối phương trong cuộc gọi, trong lòng càng cảm thấy Phương Vân Kiệt thực sự đẹp trai hơn những gì cô nhớ.
“Giám đốc Cao, có chuyện gì sao?” Phương Vân Kiệt hỏi.
Cao Dư nhìn Phương Vân Kiệt, nói: “Phương thiếu, ngài có để ý gần đây tài khoản của ngài tiêu một số tiền lớn hay không ?”
“Anh đang nói về mấy cái hóa đơn ba trăm triệu, năm trăm triệu với vài tỷ đó sao? Ta cảm thấy cái đó cũng đâu đáng bao nhiêu, tổng cộng tiêu phí cũng chỉ hơn 10 tỷ, số tiền nhỏ như vậy có đáng đại kinh tiểu quái vậy không? Để giám đốc Cao đích thân gọi điện cho ta?” Phương Vân Kiệt nói.


Cao Dư ngượng ngùng cười, nói: “Đối với Phương thiếu mà nói, 10 tỷ không phải số tiền lớn gì, nhưng mà người tiêu phí không phải bản thân ngài, cho nên……”
Phương Vân Kiệt nhìn Cao Dư, nói: “Ta đem quyền hạn chia sẻ cho một người rất quan trọng với ta, em ấy thích xài thế nào thì xài, tùy ý em ấy. Giám đốc Cao chẳng lẽ đang lo lắng ta không trả nổi nợ thẻ?”
“Sao có thể? Tôi không tin ai thì cũng phải tin tài lực của Phương thiếu.” Cao Dư nói.
“Nếu như vậy, ta cúp đây.”
Ngay khi hình ảnh Phương Vân biến mất, Cao Dư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cao Dư bĩu môi, rõ ràng là một nam nhân diện mạo anh tuấn, khí chất khiêm tốn, nhưng khi đối mặt với người này, Cao Dư chỉ cảm thấy áp lực thật lớn, trên người đối phương có khí chất vương giả, cho dù cách màn hình cũng tạo cho hắn áp lực cực lớn.
“Sao lại có loại người như vậy, chó cắn Lữ Động Tân, thật không biết tốt xấu.” Tần Khả Dao mặt đỏ bừng.
Cao Dư cười khổ một chút, nói: “Người ta có tiền, thật ra không tệ như vậy.”
Tần Khả Dao: “……”
Tần gia cũng là đại gia tộc, quyền thế ngất trời, nhưng nếu xét về tài lực thì quả là kém xa so với Phương gia ở Thủy Vân Tinh, gia nghiệp Tần gia tuy lớn nhưng nhiều người, tiền tài phân tới tay thành viên thành ra không có bao nhiêu, tuy nhiên Phương gia lại không giống vậy, dòng chính chỉ có duy nhất một đại thiếu gia, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Thủy Vân Tinh tuy rằng kém hơn Trung Ương Tinh, nhưng mà Phương gia ở Thủy Vân Tinh một nhà thống trị, Trung Ương Tinh lại có mấy đại gia tộc khắc chế lẫn nhau.
Tần Khả Dao cắn chặt răng, rời khỏi ngân hàng Trung Ương, đi lên Tinh xe.
“Thế nào?” Đan Vũ Hạo nhìn Tần Khả Dao lên xe hỏi.
Tần Khả Dao ngồi xuống ghế sô pha trên tinh xe, rầu rĩ nói: “Chẳng được gì, người đứng sau Lục Vân Sơ là tên ngu ngốc coi tiền như rác……”
Đan Vũ Hạo tò mò hỏi: “Người nọ là ai a!”
“Thủy Vân Tinh, Phương Vân Kiệt.” Tần Khả Dao nói.
“Sao lại là hắn?” Đan Vũ Hạo khó hiểu.
Danh tiếng Phương Vân Kiệt Đan Vũ Hạo có nghe nói, người này cùng Thi Huyền không giống nhau, hắn chân chính là kỳ tài thương nghiệp, Phương Vân Kiệt mười hai mười ba tuổi đã thành danh trên thương trường, nhanh chóng bộc lộ tài năng, hai mươi tuổi liền tiếp chưởng tập đoàn tài chính Phương thị, sự nghiệp trên tay hắn phát triển không ngừng.
Tần Khả Dao cắn chặt răng, nói: “Đúng vậy! Cũng không biết tên kia nghĩ gì, cư nhiên coi trọng Lục Vân Sơ.”
..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.