Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

Chương 14: Đua Xe




Chương 14 đua xe
“Không Ảnh.” Lâm Trác Hàm nhìn tinh xe trước mặt trong mắt hiện lên vài phần vui sướng cùng hâm mộ, “Vân Sơ, chiếc xe này rất đắt đi.”
Lục Vân Sơ lắc lắc đầu, chẳng hề để ý nói: “Không đắt, hơn ba trăm triệu thôi chút tiền lẻ ấy mà.”
"Cậu từ đâu có nhiều tiền vậy?" Lâm Trác Hàm có chút bối rối nói.
“Bạn trai cho.” Lục Vân Sơ không cần nghĩ ngợi nói.
“Không giống!” Lâm Trác Hàm chuyên chú mà nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Cậu không giống loại người này.”
Lục Vân Sơ nhún vai, nói: “Trác Hàm, cậu quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, không dối gạt gì cậu tớ kỳ thật là phú nhị đại đỉnh cấp, gia tài bạc triệu, tinh tệ trong ngân hàng nhiều đến mốc meo, có sài cả đời cũng không hết được!  Nào mau đến ôm đùi tớ đi."
“Lời này chẳng đáng tin chút nào! Nếu cậu không muốn nói tớ sẽ không hỏi." Lâm Trác Hàm lắc lắc đầu, không có miệt mài theo đuổi chuyện này, ngồi vào trong Tinh xe.


Lục Vân Sơ sờ sờ mặt, chẳng lẽ bộ dáng cậu thực sự quá nghèo hèn kém cỏi một chút cũng không giống phú nhị đại.
Lục Vân Sơ đi theo ngồi vào trong Tinh xe khởi động rời đi.
"Xe này đúng là tốt thật!” Lâm Trác Hàm nhịn không được nói.
Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Đương nhiên, xe do tập đoàn Phương thị sản xuất nổi tiếng thế giới mà.”
Lâm Trác Hàm liếc nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Có một chiếc Tinh xe đuổi theo hình như là Phi Hổ của Tần thiếu.”
Lục Vân Sơ trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “ tên ngu ngốc Tần Duệ có bệnh ư!”
Lục Vân Sơ nhấn ga, Tinh xe lập tức tăng tốc, Lâm Trác Hàm nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Cậu chạy chậm một chút a! Lái  nhanh như vậy sẽ bị phạt tiền.”
Lục Vân Sơ: “……” Phạt tiền liền phạt tiền đi, cậu cái gì không có nhưng tiền thì có nhiều.


……
Bên trong Tinh xe Tần Duệ.
“Ca, anh lái chậm một chút a! Em sợ muốn chết rồi.” Tần Khả Dao cắn môi nói.
“Em nếu sợ thì xuống xe đi.” Tần Duệ lạnh lùng thốt.
Tần Khả Dao trên mặt tức khắc hiện lên vài phần ủy khuất, “Ca, anh đang trách em sao?"
Tần Duệ không nói chuyện, chỉ là đem tốc độ tăng nhanh vài phần.
Tần Khả Dao nhìn Tần Duệ không nói lời nào, không khỏi nắm chặt tay lại, tên giả hỏa Lục Vân Sơ có cái gì tốt, ca ca cư nhiên vì đuổi theo Lục Vân Sơ mà bỏ Đan Vũ Hạo lại.
Lục Vân Sơ nhìn tinh xe đuổi theo không dứt phía sau, cắn chặt răng, tức giận nói: “Tên biếи ŧɦái, còn chưa chịu dừng.”
“Lái chậm một chút đi, bị Tần thiếu đuổi theo cùng lắm bị đánh một trận nhưng mà cậu lái nhanh như vậy có khả năng sẽ bị đâm chết a!” sai một bước hận ngàn năm, Lâm Trác Hàm giờ phút này đang vô cùng hối hận khi theo  Lục Vân Sơ lên thuyền giặc.


“Yên tâm đi, dù cậu không tin kỹ thuật lái xe của tớ thì cũng nên tin tưởng tính năng an toàn của chiếc xe này!"
Lâm Trác Hàm: “……”
Lâm Trác Hàm nhìn lại phía sau, nói: “Ngừng, ngừng, Tần thiếu giảm tốc rồi, hình như là không đủ năng lượng.”
Lục Vân Sơ ha ha nở nụ cười, “Tên đó già rồi, sao so được với tớ phong hoa đại nguyệt a!”
Lâm Trác Hàm nhìn Lục Vân Sơ, thầm nghĩ: Lục thiếu không nên nói chuyện dễ hiểu lầm như vậy! Không nên à!
“ Xe Tần Duệ đã cũ rồi chỗ nào so được với xe của tớ!”
“Vân Sơ, Tần thiếu không đuổi theo nữa, cậu chạy chậm chút đi!” Lâm Trác Hàm kêu rên nói.
Bên trong chiếc Phi Hổ.
Tần Duệ nhìn tinh xe Lục Vân Sơ rời đi, trong lòng trống rỗng.
Tần Khả Dao nhìn Tần Duệ, nói: “Ca, Lục Vân Sơ bị người ta bao dưỡng, em thấy hắn đối với tiểu minh tinh hết thời Lâm Trác Hàm kia có hứng thú, anh hà tất phải để tâm làm gì."
Tần Duệ nhắm mắt lại, sau khi Lục Vân Sơ rời đi y vô cùng đau khổ tìm kiếm Lục Vân Sơ, chỉ tiếc không thu hoạch được gì.
Không nghĩ đến Lục Vân Sơ cư nhiên còn xuất hiện, chỉ tiếc…… Cảnh còn người mất.
..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.