Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 80: - Sự Tình Đổng Gia




Editor: Troiwfmas


Tại Bệnh viện 30 tầng của Đổng Gia, trong phòng nghỉ Viện Trưởng, một đôi nam nữ đang nâng chén đối ẩm.


Một nam tử thân mặc quần áo ở nhà vô cùng thoải mái, bộ dáng soái khí bức người, môi mỏng cong một độ cung tinh xảo, khuyên tai lóe lên theo cử động của hắn, ánh mắt chăm chú nhìn vào nữ nhân trước mắt.


Đổng Thải trên người mặc chiếc váy liền thân màu đỏ, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng. Kỳ thật mấy ngày này tâm tình của nàng ta không được tốt lắm, bởi vì người bên trên cảnh cáo nàng bây giờ không được tìm Tuyên gia gây phiền toái. Bất quá, Lương Văn Lam đã tới trước mặt, hiển nhiên, tâm tình của nàng cũng tốt lên hẳn, cả người đều tràn ngập vui sướng.


Khuôn mặt kiều diễm lộ ra ý cười nhàn nhạt động lòng người, trong ánh mắt có tia sáng lập loè ái muội không rõ, tay cầm ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ sóng sánh, theo động tác của Đổng Thải chất lỏng màu đỏ kia trôi tuột vào bên trong bờ môi đỏ như máu.


Lương Văn Lam ở phía đối diện theo bản năng liếm liếm môi, đem cảnh sắc phải nói là diễm phúc lắm mới thấy
được nhìn không sót chút nào, trong đôi mắt tựa hồ bùng lên một ngọn lửa, Lương Văn Lam cười như không cười nhìn Đổng Thải - mẹ kế của hắn.


Đổng Thải chậm rãi buông ly rượu, cười cười dò hỏi Lương Văn Lam: "Văn Lam, tốt nghiệp muốn làm gì?"


"Làm ngươi!"


Lương Văn Lam vô cùng đơn giản nhả ra hai chữ, Đổng Thải nghe xong chỉ cảm thấy sâu trong cơ thể dâng lên một cổ cảm giác khô nóng, làm thân thể của nàng nhũn ra.


Đổng Thải chậm rãi mở ra hai chân trắng nõn, lộ ra chiếc quần lót nho nhỏ bao vây nơi tư mật, không tiếng động dụ dỗ Lương Văn Lam.


Lương Văn Lam thấy thế, tiến lại gần hôn thật sâu lên môi Đổng Thải, bàn tay không dằn nổi bắt đầu sờ soạng làn váy, kéo xuống quần lót.


Cảnh sắc kiều diễm bị che dấu bởi cánh cửa phòng đã được khóa chặt.


Đứng ngoài cửa, thanh niên nghe được trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ, sắc mặt trắng bệch, gắt gao mà cắn chặt răng, suy sụp buông ra nắm tay đang siết chặt, nước mắt rưng rưng, hắn lập tức xoay người rời đi. Tình huống như vậy, hắn gặp được không biết bao nhiêu lần. Đối với việc mẫu thân cùng kế huynh yêu đương vụng trộm, hắn không phải chưa từng nghĩ tới chuyện nói cho phụ thân biết, nhưng mà, hắn quá sợ hãi.


Sợ hãi gia đình của hắn sẽ vì chuyện này mà tan nát, hơn nữa mấy chuyện đáng xấu hổ như vậy hắn cũng không có mặt mũi mà mở miệng, hắn không biết chính mình nên dùng cái loại biểu tình gì nói cho phụ thân, mẫu thân phản bội.


Hắn chỉ có thể làm như cái gì cũng không hay biết.


Một giờ sau, tiếng rên rỉ bên trong phòng dần yếu ớt, cuối cùng cũng yên ổn.


Trên chiếc giường đôi duy nhất trong phòng, Đổng Thải mồ hôi đầm đìa dựa vào trên người của Lương Văn Lam, bộ ngực tròn trịa áp sát không một kẻ hở đè nặng lên lồng ngực của hắn.


Đổng Thải chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi tới bệnh viện của ta làm đi!"


Lương Văn Lam vỗ nhẹ bờ vai của Đổng Thải, lắc đầu: "Cho dù ta muốn, ba cũng sẽ không đồng ý, ông ấy sợ ngươi sẽ hại ta?" Phụ thân hắn ngàn phòng vạn phòng, nhưng chắc chắn không hề nghĩ tới thê tử đương nhiệm cùng nhi tử của mình lại đang lén lút qua lại với nhau.


Đổng Thải nghe vậy, tức giận nhéo lên ngực nam nhân: "Ta không nỡ." Nhắc tới cái tên phế vật qua cầu rút ván Lương Huyền kia, Đổng Thải trong lòng có rất nhiều bất mãn. Nếu không phải nàng ở sau lưng ủng hộ, Lương Huyền sao có thể trở thành một vị Linh Thực Sư năm sao duy nhất ở Lam Tinh?! Kết quả sau khi lợi dụng nàng xong, lại lần này tới lần khác không thể quên được người đã chết, bắt đầu phòng bị nàng. Nàng có tiền có thế căn bản không thèm để ý đến những tài sản đó của Lương gia, con trai của nàng cũng không có khả năng cùng Lương Văn Lam tranh đoạt, bất quá, Lương Huyền vẫn tiếp tục phòng bị nàng, hành động này làm nàng vô cùng bực bội. Sự nghiệp đáng tự hào, nhưng chỉ nhắc tới gia đình Đổng Thải liền không biết phải nói như thế nào. Vì thế một lần bị Lương Văn Lam cường hôn liền khiến cho nàng xé toạc vỏ bọc ngụy trang, cứ như vậy bị một tên mao đầu tiểu tử câu dẫn mất. Tính ra về mặt nam nữ hoan ái ngọt ngào, Lương Huyền rõ ràng là kém xa con của hắn, Lương Văn Lam luôn luôn nghĩ cho nàng, sẽ nhớ rõ sinh nhật nàng, nhớ rõ những thứ nàng yêu thích. Tình yêu của Lương Văn Lam hoàn toàn làm Đổng Thải quên đi sự lạnh nhạt của Lương Huyền, triệt để lâm vào bên trong bể tình.


Đổng Thải thỏa mãn ôm Lương Văn Lam, tình dục và tình yêu Lương Văn Lam đều có thể cho nàng, như vậy nghĩ lại trước kia nàng một hai phải gả vào Lương gia cũng không thiệt thòi.


Cảm giác được nữ nhân đã thỏa mãn, ánh mắt của Lương Văn Lam xẹt qua một tia sáng, vươn tay nâng lên chiếc cằm tinh tế của Đổng Thải, ánh mắt sâu thẳm dò hỏi: "Thế nhưng chẳng phải ngươi muốn từ bỏ Hàn gia đó sao?"


Đổng Thải sửng sốt, lập tức biết Lương Văn Lam đang hưng sư vấn tội, bất quá, Lương Văn Lam cũng không lãnh đạm với nàng, điều này chứng minh đối phương phỏng chừng cũng không quá tức giận.


Đổng Thải hơi hơi nhăn lại mày đẹp, không ngại mà nói thẳng: "Cậu của ngươi chính là thứ bùn nhão không trét nỗi tường, trước kia hại ai không hại, lại đi hãm hại Tuyên Hách? Tuyên Hách nếu không bị khai trừ, Thuốc thử AP kia đã là của chúng ta, thành quả này chúng ta cũng căn bản không cần phải cùng người khác chia sẻ, Long gia duyệt cho chúng ta nhiều điểm tín dụng như vậy, có thể tương lai sẽ bị thu hồi. Hơn nữa điều tệ nhất chính là, nếu thành quả báo cáo của Thuốc thử AP bị công bố ra ngoài, Bệnh viện Đổng Gia của chúng ta sẽ có một đoạn thời gian dài bị trì hoãn. Ngươi lại không phải không biết, bởi vì Lâm gia, lập trường của Bệnh viện Đổng Gia đã vô cùng gian nan."


Đổng Thải ai oán nhìn thoáng qua Lương Văn Lam, bất mãn mở ra môi đỏ, "Nếu không phải vì ngươi, ta còn giữ hắn lại bệnh viện làm gì? Chính ba ngươi nhiều lần kêu ta xử lý hắn, nếu không phải ta đem mọi chuyện ém xuống, cậu của ngươi làm gì có tiền rảnh rang đi tự lập môn hộ?" Bởi vì để tâm tới Lương Văn Lam, nàng mới chậm chạp không chịu hành động. Với những tư liệu mà nàng đang nắm giữ, nếu xử lý Hàn Học phỏng chừng quan hệ giữa bọn họ cùng Tuyên gia cũng sẽ hòa hoãn được một chút, ít nhất sẽ không khó coi giống như bây giờ.


Hơn nữa, so với nàng, người muốn Hàn Học biến mất nhất hẳn là Lương Huyền, Lương Huyền rất thương yêu đứa con trai Lương Văn Lam này, sao có thể cho phép người khác tới kéo chân con hắn?


Lương Văn Lam ở trên trán Đổng Thải hạ xuống một nụ hôn, thở dài: "Không còn cách khác sao?"


Đổng Thải tức giận đẩy Lương Văn Lam ra: "Vì ngươi đương nhiên ta sẽ có biện pháp, còn ngươi thì sao chưa từng nghĩ tới tình cảnh của ta."


Từ môi mỏng của Lương Văn Lam tràn ra tiếng cười khẽ, lại một lần nữa ôm Đổng Thải vào trong ngực, ở đầu vai Đổng Thải tạo thêm mấy dấu hôn ướt át nóng bỏng: "Ngươi cũng biết, hắn là đệ đệ duy nhất của mẫu thân ta." Nếu đối với vị cửu cửu duy nhất này bỏ mặc không màng tới, truyền ra bên ngoài, thanh danh của hắn có thể sẽ không được dễ nghe cho lắm.


Đổng Thải tự nhiên cũng hiểu được vấn đề này: "Ngay từ đầu vứt bỏ hắn là vì sợ Thuốc thử AP không đến được tay của chúng ta, nhưng hiện tại, Tuyên gia vì muốn tự bảo vệ mình đã chủ động giao ra thành quả nghiên cứu, như vậy tuy ảnh hưởng ít nhiều tới Bệnh viện chúng ta, nhưng kỳ thật lại giữ được Hàn Học, bất quá phải đem vài tên Giáo sư trong cơ cấu Y học quốc gia kéo xuống nước mới được, Long gia đã cảnh cáo ta, ta có thể một mình gánh chịu chuyện của Lâm gia, nhưng không đại biểu ta sẽ gánh vác chuyện đánh giá Tuyên Hách trước kia." Vì bảo bối của nàng, có bị nói là da mặt dày nàng cũng không để bụng.


Lương Văn Lam nghe vậy, thâm tình nhìn chăm chú vào Đổng Thải: "Cảm ơn ngươi, Thải nhi."


"Giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ của Tuyên Hách lúc trước bị thu hồi và hủy bỏ cũng không phải chỉ dựa vào một mình ta mà làm được, còn có cả khối người so với ta còn đang sốt ruột hơn. Điều hiện tại ta lo lắng chính là bảy loại tài liệu này thật sự quá khó tìm, cho dù Thuốc thử AP có thể chế ra được, chỉ sợ những bá tánh bình thường cũng không có cơ hội sử dụng."


Lương Văn Lam cười như không cười nhìn chăm chú vào Đổng Thải: "Ngươi từ khi nào cũng quan tâm tới lê dân bá tánh?"


Đổng Thải nũng nịu đấm một cái lên ngực Lương Văn Lam, tràn đầy ý cười: "Ai thèm quản đến sống chết của bọn họ chứ, cái ta để ý chính là nếu Thuốc thử AP thật sự có thể trị liệu cho tứ chi của Tuyên Nhược Phong, nếu như xương cốt có thể một lần nữa lành lại như trước kia, vậy Thuốc thử AP còn quan trọng hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng. Lâm gia còn chọc tới cho ta một phiền toái lớn, sớm biết như thế lúc trước không nên đem Lâm Đào mang vào bệnh viện."


"Lâm gia không có nơi mượn sức chắc chắn sẽ không làm được gì, ngay từ đầu ta đã nói với ngươi, bọn họ chỉ biết kéo chân ngươi mà thôi." Lâm gia ở lĩnh vực Nông nghiệp đúng là có được một vị trí nhỏ, tài sản đích xác hùng hậu, đáng tiếc Lâm gia ở trong giới chính trị cùng quân đội đều không có thế lực. Lưu Điệp bất quá chỉ là một nữ nhi đã được gả ra ngoài, cách hành sự lại khiến cho nhà mẹ đẻ vô cùng mất mặt, Lưu gia đối với Lâm gia mà nói cũng không thật sự quan tâm. Cho nên đối với Lâm gia bọn họ có thể lui tới, nhưng lại không thể quen thân.


Đổng Thải bĩu môi nũng nịu: "Được rồi, ta biết sai rồi."


Lương Văn Lam châm một điếu thuốc: "Phần thuốc thử kia của Tuyên gia không có cách nào lấy được sao?" Phần thuốc thử cuối cùng kia của Tuyên gia chính là đại bảo bối, cho dù bọn họ có được thành quả báo cáo thì đã sao, muốn tinh luyện thuốc thử cũng phải mất nửa năm, nhưng hiện tại rất nhiều người đang có nhu cầu cấp bách a.


Nhìn Lương Văn Lam nhả ra vòng khói, bộ dáng chán chường nhưng đẹp đẽ làm Đổng Thải càng mê luyến không thôi.


"Muốn từ Hoa gia đoạt đồ vật, chỉ sợ là không có khả năng."


Lương Văn Lam tiếp tục nói: "Ngươi có nghĩ rằng Tuyên gia đang nói dối hay không?"


Đổng Thải đương nhiên cũng từng nghĩ tới khả năng đó, nhưng cuối cùng lại bác bỏ, Tuyên gia cũng không có lý do gì phải làm như vậy.


"Ta cảm thấy khả năng này không lớn, nếu bọn họ muốn bán mặt mũi cho Hoa gia, thì đưa ra một phần hay hai phần cũng không có gì khác nhau. Hơn nữa, tài liệu Thuốc thử AP cùng quá trình tinh luyện bọn họ đều đã công bố, chỉ cần muốn tinh luyện thì có gì khó? Dù sao chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên bọn họ không cần phải nói dối. Hơn nữa theo ý của ta, với bản lĩnh của hai vợ chồng bọn họ, 15 năm có thể tinh luyện ra sáu phần là đã giỏi lắm rồi."


Phần lớn mọi người đều có ý nghĩ giống với Đổng Thải, có người nguyện ý chậm rãi chờ đợi, nhưng cũng có người muốn được ăn cả ngã về không. Ví dụ những người đã từng chinh chiến trên sa trường, khi trở về lại biến thành thương binh, nếu biết được Thuốc thử AP còn có thể làm xương cốt lành lặn lại như ban đầu, bọn họ sao có thể không động tâm? Hiện tại ánh mắt mọi người đã không đặt ở trên những Linh Năng phế vật nữa rồi, bởi vì giá trị của Thuốc thử AP đã vượt qua dự đoán của bọn họ. Cơ hồ tất cả đều đang chờ đợi thêm một tuần nữa, bọn họ muốn biết Tuyên Nhược Phong đến tột cùng có chuyển biến tốt đẹp hay không, nếu thật sự có chuyển biến tốt, có lẽ, phần thuốc thử duy nhất này của Tuyên gia sẽ trở thành thứ để đông đảo thế lực tới tranh đoạt. Bởi cũng có người giống như Hoa Thiện, bọn họ không có thời gian để chờ thêm được nữa.


Đổng Thải đương nhiên biết Lương Văn Lam vì sao lại hỏi câu này, không vui nhíu mày: "Ngươi thật sự muốn gia nhập quân ngũ sao?"


Lương Văn Lam cũng không kiêng dè gật đầu: "Nguyên nhân chính là cho chúng ta ở quân bộ không có nhiều thế lực, mới có thể biến thành đối tượng cho người bên trên tùy tiện vứt bỏ."


Đổng Thải nhíu mày: "Ta sẽ nghĩ cách tinh luyện thuốc thử, giờ ngươi hài lòng chưa?"


Lương Văn Lam nháy mắt nở nụ cười sáng lạn, cúi đầu hôn lấy Đổng Thải, cùng Đổng Thải lần thứ hai lâm vào bên trong hoan ái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.