Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 74: - Bày Ra Kế Sách




Editor: Troiwfmas


Thái độ của Tuyên Hách nghiêm cẩn làm Tuyên Nhược Tây cùng Tuyên Nhược Bắc trong lòng sợ hãi thấp thỏm bất an, nhìn thật sâu khuôn mặt an tường của thiếu niên đang nằm trên giường. Cùng nhau gật đầu, tỏ vẻ đã minh bạch. Tuy rằng bọn họ cũng phát giác tiểu đệ cùng người thường có điều bất đồng, nhưng chỉ cần liên quan đến an nguy của Tuyên Nhược Phong, bọn họ nhất định sẽ muôn vàn cẩn thận, để không xảy ra bất cứ sai lầm gì.


Đồng San San thấy trượng phu chuẩn bị lấy máu của nhi tử, đôi mắt đẹp trừng lên, lập tức ngăn cản nói: "Tiểu Phong hôm nay đã mất máu quá nhiều, anh cư nhiên còn muốn lấy máu của nó?"


Tuyên Hách đang cầm ống tiêm lập tức ngừng lại, chột dạ đem thả lại vào hòm thuốc: "Không lấy không lấy."


Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại bị thể chất hiếm thấy của nhi tử cào cho lòng dạ ngứa ngáy, vẫn nhịn không được dâng lên tâm tư muốn nghiên cứu một phen.


Đồng San San tức giận đem trượng phu cùng nhi tử đuổi ra ngoài, gắt gao khóa cửa lại, lẳng lặng ngồi kế bên Tuyên Nhược Phong, thậm chí giúp nhi tử đem quần áo nhiễm máu tươi trên người thay sang một bộ khác.


Cả một đêm không ai ngủ được, chỉ có Tuyên Nhược Phong là ngủ đặc biệt ngon lành. Ngày hôm sau, lúc hắn vẫn còn đang ngủ rất thâm trầm thì Thịnh Tông cùng Vạn Thiên Sở đều tới thăm hỏi, sau khi lưu lại trái cây và an ủi người nhà hắn một hồi mới đứng dậy rời đi.


★★★


Mà giờ phút này hình ảnh Tuyên Nhược Phong bị bốn người Lâm gia vây lại hành hạ đánh đập, bị lưu truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt.


Tuyên Nhược Phong trọng thương, Tuyên Nhược Phong kiên cường bất khuất...... Hình ảnh này đem ra so sánh cùng Lâm Đào kỳ thật càng thê thảm gấp mấy lần, nhưng lại so với Lâm Đào càng thêm có tôn nghiêm.


Một bên Lâm Đào chỉ bị phế đi một bàn tay mà đã kêu chết kêu sống, mà bên kia Tuyên Nhược Phong đang sống sờ sờ bị phế bỏ tứ chi cũng không khóc không kêu một tiếng.


Một bên kêu rên chật vật, một bên ngạo cốt bừng bừng. Có so sánh mới có cảm thông, giờ phút này bọn họ nhìn Lâm Đào rốt cuộc sinh ra không nổi một chút đồng tình, có chăng chỉ là sự chán ghét cùng cực. So sánh với Tuyên Nhược Phong kiên cường chịu đựng vẫn khiến mọi người sinh ra sự kính trọng vạn phần, Lâm Đào ngay cả điểm này cũng không bằng đầu ngón tay út của Tuyên Nhược Phong.


Bộ dáng Tuyên Nhược Phong tuấn mỹ mà tái nhợt, chẳng khác gì hoa mai đỏ trong trời đông giá rét ngạo nghễ đứng thẳng, làm không ít người hâm mộ, phần lớn nữ nhân đều bị làm cho trỗi dậy tình thương của mẹ thi nhau công khai lên án hành vi của Lâm gia.


【 Người của Lâm gia cũng thật quá đáng đúng không? Bốn kẻ trưởng bối. Ba người Linh Năng bốn sao, một người Linh Năng ba sao vậy mà cũng có mặt mũi đi đối phó một hài tử? Nếu một người đi đối phó Tuyên Nhược Phong tôi cũng có thể hiểu được, nhưng cả bốn người cùng xông lên vậy thì quá độc ác rồi. 】


【 Người Lâm gia vốn dĩ thích lấy nhiều hiếp ít, chuyện này không phải mới mẻ gì! Có cái thá gì mà lấy nhiều hiếp ít chứ! Tôi nhớ rõ có một lần Lâm Đào cũng thua, kết quả cả nhà chạy đến nhà đối phương trả thù. Nhưng mà, cái vị Lâm Đào kia vẫn còn an ổn ở trong Học viện đến tận bây giờ, cũng chẳng thấy bị xử phạt gì. 】


【 Tôi cũng rất tò mò, Học viện tại sao đến bây giờ cũng không tỏ rõ thái độ gì nhỉ? Cứ như vậy mặc kệ hắn ta sao? 】


【 Lâm gia sau lưng có người, cho nên mới có thể quang minh chính đại đi báo thù. Người quản lý Học viện thật đáng chê cười, tự quét tuyết trước cửa, Học viện còn ước gì không phải nhúng vào vũng nước đục này nữa kia kìa! 】


【 Kỳ thật, tôi vẫn luôn cảm thấy mấy lão sư của Quý Đình Học Viện chưa bao giờ thèm quan tâm đến chuyện của học sinh. 】


【 Quan lại bao che cho nhau, thật ghê tởm! 】


【 Chúng ta đừng quên bạn lữ tiền nhiệm của Lâm Lập Vân? Dẫm lên bạn lữ để thượng vị là kẻ lòng lang dạ sói, đem cả nhà bạn lữ chèn ép thì có thể là cái thứ tốt gì cho được? 】


【 Mặt mũi người Lâm gia chỉ sợ là đã mất hết, có bản lĩnh như thế sao không chọn lúc người thân Tuyên Nhược Phong có ở nhà chứ? Cố tình lúc Tuyên Nhược Phong một mình ở nhà chạy tới công kích. Một đám già không biết xấu hổ. 】


【 Đúng là mất mặt! 】


【 Lâm Đào đi chết đi, Tuyên Nhược Phong bị thương so với ngươi muốn nghiêm trọng gấp trăm lần, hai tay hai chân của Tuyên Nhược Phong đều bị phế đi, ngươi chỉ bị phế một bàn tay mà còn không biết xấu hổ hay sao? 】


【 Kỳ thật, tôi tán đồng với lời nói của Tuyên Nhược Phong. Thứ nhất, là Lâm Đào khiêu chiến trước; thứ hai, cũng là Lâm Đào hạ sát thủ trước; thứ ba, nhi tử của các ngươi không bằng người thì trách ai? 】


【 Tôi có thể hiểu Lâm gia vì nhi tử mà phẫn nộ thương tâm, chính là Lâm Đào tay phế đi cũng đã sao, hắn không phải còn có một cái tay khác sao? Nói cái gì biến thành phế nhân? Tuyên Nhược Phong mới là thật sự biến thành phế nhân đúng không? Chất vấn người khác mà không hề truy xét nguyên nhân, các người có hay không nghĩ tới hành vi của các người mới là tàn nhẫn nhất. 】


【 Đâu chỉ là tàn nhẫn, bọn họ mắng Tuyên Nhược Phong là súc sinh, có hay không nghĩ tới bọn họ mới là súc sinh không bằng. 】


【 Đúng, súc sinh cũng không bằng! 】


【 Tuyên Nhược Phong là một hạt giống tốt, đáng tiếc đã bị huỷ hoại. 】


【 Quá đáng tiếc, dù sao Tuyên Nhược Phong chính là so với Lâm Đào kia nhìn càng thuận mắt hơn. 】


【 Tôi cảm thấy thiên phú của hắn hẳn là so với tên phế vật Lâm Đào kia muốn cao hơn nhiều, hắn chắc là vừa mới kích phát tiềm năng đi, kết quả còn có thể đánh Lâm Đào tơi tả. Quá tuyệt. 】


【 Trực tiếp đem Lâm Đào đánh kêu cha gọi mẹ a! 】


Các bạn hữu trên mạng đều vì Tuyên Nhược Phong khi thì căm phẫn, khi thì đồng tình tiếc hận. Lâm gia tuyệt đối không thể tưởng được bởi vì bọn họ ra tay quá tàn nhẫn, thế nên mới khiến cho mọi người vốn đồng tình với Lâm Đào đều quay ngoắt toàn bộ, hiện tại người ghê tởm Lâm Đào cơ hồ chiếm đa số.


Lâm gia đang bị nhốt ở Cục Cảnh Sát, bỗng nhiên phát hiện nhóm cảnh sát phụ trách trông coi nhìn bọn họ với biểu tình không phải châm chọc thì chính là khinh thường, khiến cho người Lâm gia rất khó hiểu.


Thẳng đến lúc Lâm Dương mở quang não, bọn họ mới biết được cư dân mạng đã sớm đem bọn họ chửi bới không còn chút gì.


Lưu Điệp biểu tình kinh ngạc nhìn quang não, như thế nào mới ngắn ngủn một ngày, thương tổn mà nhi tử phải chịu dường như bị mọi người quên đi hết thảy? Lại có nhiều người như vậy nguyền rủa nhi tử của nàng đi tìm chết? Thậm chí còn đem chuyện cũ từ hai mươi mấy năm trước cũng lôi ra bàn tán, Lâm gia nháy mắt đứng ở đầu ngọn sóng, nhưng trái ngược với Tuyên Nhược Phong vẫn bình thản như mây gió, thì cả nhà bọn họ đều tức giận đến sắc mặt trắng bệch.


Lâm Lập Vân sắc mặt khó coi, việc hắn lợi dụng vợ trước mới thành công chen vào vị trí thứ sáu trong lĩnh vực Nông Nghiệp vốn không phải là bí mật gì cả, nhưng những kẻ nịnh bợ hắn sẽ không lấy chuyện này ra làm trò chọc hắn đau chân. Phảng phất như bị lột trần, Lâm Lập Vân nhìn vô số lời ngôn luận đều là chỉ trích mắng mỏ mình, tức giận tới ngực không ngừng phập phồng, sắc mặt đỏ lên.


Lưu Điệp đối với những chuyện cũ năm xưa không hề để tâm, nàng để ý chính là có rất nhiều người nguyền rủa tiểu Đào hãy chết đi, thanh âm Lưu Điệp run rẩy nhìn về phía Lâm Hải: "Rốt cuộc đây là chuyện gì thế này?"


Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: "Chuyện chúng ta đối phó với Tuyên Nhược Phong bị lén ghi lại." Nếu để cho hắn biết là ai hại Lâm gia, hắn tuyệt không buông tha.


Lưu Điệp cả giận nói: "Đó là Tuyên Nhược Phong tự tìm, là nó xứng đáng bị như thế."


Lâm Lập Vân thấy thê tử sắc mặt đỏ bừng, vội vàng tiến lên trấn an Lưu Điệp: "Tiểu Điệp, mọi chuyện giờ đã như vậy, chuyện Lâm Đào biến thành phế nhân chỉ sợ không thể tiếp tục giấu diếm." Chuyện Linh Năng của Tiểu Đào mất hết một khi truyền ra ngoài, hẳn sẽ làm không ít người hiểu cho hành động của Lâm gia bọn họ, ít nhất có thể dẹp yên một ít tin đồn vớ vẩn. Mà đến lúc đó, việc Tuyên Nhược Phong có thể làm cho người khác mất đi Linh Năng sẽ khiến nó hoàn toàn rơi vào địa ngục, ai mà chẳng sợ hãi bị mất đi Linh Năng cơ chứ, đến lúc đó Tuyên gia tuyệt đối không thể tự lo cho mình.


"Nhưng mà......" Tiểu Đào không muốn để cho người khác biết hiện tại nó đã là một phế nhân.


"Mẹ, chúng ta cũng không thể để Tuyên gia chiếm tiện nghi, tự nhiên đi gánh mấy cái bêu danh này, mà bọn họ lại không có chuyện gì, Tuyên gia nếu không trừ, chúng ta sẽ không có một ngày được an ổn." Lâm Dương âm ngoan mở miệng.


Lưu Điệp do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Tuy rằng nhi tử không muốn người khác biết hắn là phế vật, người bên trên cũng muốn bọn họ bảo mật chuyện này, nhưng mà nàng càng không muốn nhìn thấy mấy người kia vì không biết gì cả liền bu vào nguyền rủa nhi tử của nàng.


Cho nên, phải đem Tuyên gia kéo xuống nước.


★★★


Nằm ở trên giường, Tuyên Nhược Phong chậm rãi mở mắt, từ sâu trong ánh mắt ám trầm tựa hồ có một đạo ý vị không rõ lạnh lùng xẹt qua, hắn nhìn hạc giấy đang bay múa trên không trung.


Hít vào một hơi thật sâu, ngoài trò chơi nhân quả mà hắn thích, còn có một thứ không hề kém cạnh, đó chính là tiết mục chuyển nguy thành an, thật sự sẽ khiến người bị nghiện, hắn thích ở sau lưng thao túng mấy trò chơi đó đi theo đúng hướng mà mình muốn.


Cho dù hắn có chịu vết thương chồng chất cũng rất đáng giá, Tuyên Nhược Phong thả ra một con hạc giấy, an tĩnh chờ nghe tin tốt.


Nghe được những chuyện phát sinh khi mình ngủ say, sắc mặt của Tuyên Nhược Phong bắt đầu trở nên có chút khó coi.


Nói như vậy phụ thân đã biết?


Hắn còn tưởng rằng sẽ không có người cố ý tới kiểm tra tay mình, không nghĩ rằng, cha mẹ lo lắng như thế sao có thể không đem thân thể hắn kiểm tra thêm một lần nữa chứ?


Tuyên Nhược Phong trầm tư một lát.


Bất quá...... đây chưa chắc đã là chuyện xấu, nếu không hắn cũng không biết phải giải thích thế nào cho việc miệng vết thương của hắn lại khép nhanh như vậy.


Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.


Đồng San San mỉm cười chậm rãi bưng thức ăn vào phòng: "Tiểu Phong, cái này là mẹ tự mình xuống bếp làm."


Nhìn thấy còn có cả một ly nước trái cây, Tuyên Nhược Phong nhíu mày, trái cây so với rau dưa còn quý giá hơn nhiều.


Bất quá Tuyên Nhược Phong không có cự tuyệt tấm lòng của mẫu thân, ngoan ngoãn để cho mẫu thân tùy ý đút thức ăn cho mình.


Đợi trong chốc lát cũng không thấy được Tam ca cùng Tứ ca xuất hiện, Tuyên Nhược Phong nghi hoặc dò hỏi: "Các ca ca đâu mẹ?"


Đồng San San âm thầm rũ xuống mắt mi mắt: "Bọn nó ra ngoài, một lát nữa sẽ trở về."


Tuyên Nhược Phong cũng không hề hỏi nhiều, ngoan ngoãn ăn cho xong, không thể không nói, thời đại này trù nghệ của mọi người đều giống nhau như đúc. Tuyên Nhược Phong có thể chịu đựng đem mấy mấy đĩa thức ăn nuốt vào trong bụng đã phi thường không dễ dàng. Đặc biệt vừa nếm vài miếng trái cây, Tuyên Nhược Phong liền không muốn ăn nữa, táo thì vừa chua lại vừa chát, tuyết lê thì không có một chút nước ngon ngọt nào cả, không thể ăn được a.


Thấy Tuyên Nhược Phong ăn không vô nữa, lúc này Đồng San San mới bắt đầu thu thập chén đũa.


Nhìn mẫu thân, Tuyên Nhược Phong cẩn thận mở miệng nói: "Mẹ, con có lời muốn cùng hai người......"


Đồng San San dừng lại một chút, nhìn về phía Tuyên Nhược Phong: "...... Bây giờ?"


"Ân, vừa đúng lúc các ca ca không ở nhà."


Đồng San San nghe vậy, chần chờ trong chốc lát rồi gật đầu nói: "Giờ mẹ đi gọi cha con nhân tiện tới thay thuốc cho con luôn."


Tuyên Nhược Phong gật đầu, Đồng San San thu thập chén đũa cấp tốc rời đi, sai người hầu đem đồ đạc thu vào phòng bếp, chính mình đi thẳng đến kho hàng của phòng thí nghiệm sau hậu viện gọi trượng phu đi ra.


Đợi gần mười phút, hai vợ chồng mới vội vội vàng vàng xuất hiện ở trong phòng ngủ của Tuyên Nhược Phong.


Biết chuyện nhi tử muốn nói có thể nào cũng cùng thân thể nó có quan hệ, Đồng San San theo bản năng mà đem cửa nhanh chóng khóa lại, mở ra uy áp, không cho bất luận kẻ nào nghe lén.


Mẫu thân ngồi ở mép giường, phụ thân tự nhiên kéo ghế dựa ngồi một bên vợ mình.


Tuyên Nhược Phong đầu tiên là đem ánh mắt nhìn về phía xe lăn ở xa xa, biểu tình dị thường ghét bỏ: "Con không cần cái thứ đồ kia, hơn nữa vết thương của con sẽ lành lại, không bị biến thành phế nhân, cha mẹ không cần lo lắng." Vết thương của hắn muốn lành lại cần ít nhất nửa tháng không được xuống giường, hiện tại đã lấy xe lăn đặt ở trong phòng của hắn là ý gì thế này? Định cho hắn nhìn vào thấy ngột ngạt hay gì?


Phu thê đồng thời sửng sốt, Tuyên Hách biểu tình mang theo một tia kích động.


Đồng San San tiến lên tha thiết hỏi: "Tiểu Phong, con nói xem thương thế của con có thể tốt lên là chuyện như thế nào a?"


"Cha hẳn là đã kiểm tra qua thân thể của con đi?"


Đồng San San kinh ngạc: "Con như thế nào biết được? Con không ngủ hả?"


Tuyên Nhược Phong bất đắc dĩ dùng miệng lưỡi giải thích: "Mẹ, thân thể của con bị thương như vậy nhưng lại ngủ trầm đến không biết gì cả, đoán cũng đoán được là các người cho con dùng dược. Nói nữa, băng gạc cùng quần áo đều được thay mới, con cũng không ngốc."


Nghe vậy, hai vợ chồng rất là vui mừng gật đầu, hiện tại Tiểu Phong đã không ngu như xưa nữa, còn biết suy luận nữa. Chẳng lẽ thứ đồ vật thay đổi thể chất của Tiểu Phong còn có thể tăng cường trí lực cho nó? Vậy thì đúng là hàng tốt rồi.


Nếu Tuyên Nhược Phong học được thuật đọc tâm, khẳng định sẽ bị suy nghĩ của cha mẹ làm cho tức ói máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.