Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 6: - Vẫn Còn Hôn Ước




Editor: Troiwfmas


Phi hành khí của Đường Cẩn Phong quả nhiên từ Đường gia đi ra. Thấy phi hành khí chậm rãi tới gần, Tuyên Nhược Phong vội vàng đứng dậy hướng về phía đó phất phất tay.


Tốc độ phi hành khí chậm lại, dừng ở trước mặt thiếu niên.


Cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Đường Cẩn Phong, vô cùng tuấn mỹ, đường nét tinh xảo khắc hoạ sự lạnh lùng cũng không dọa sợ được Tuyên Nhược Phong. Tuyên Nhược Phong bày ra nụ cười sáng lạn, hướng Đường Cẩn Phong chào hỏi: "Đường thúc thúc, phi hành khí nhà tôi hỏng rồi, có thể hay không phiền toái ngài chở tôi một đoạn đường?" Dù sao đến lúc thủ lĩnh Bạo long xâm lấn còn phải mất mấy ngày nữa, bây giờ cũng không vội, Đường Cẩn Phong hẳn sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.


Ngoài cuộc luôn tỉnh táo, ở những ngày tháng Tuyên Nhược Phong luôn là người đứng xem ấy, hắn biết rõ, người này không hề giống với vẻ bề ngoài lạnh nhạt như vậy, nội tâm hắn luôn cháy bỏng.


Đường Cẩn Phong nhàn nhạt nhìn lướt qua thiếu niên, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"


Tuyên Nhược Phong ngượng ngùng cười cười, nói: "Tôi muốn đi Câu lạc bộ Băng Độ, làm phiền Đường thúc thúc."


Giọng nói thiếu niên mềm mại không tự giác mang theo chút ý tứ làm nũng, Đường Cẩn Phong tuy rằng nghe vào tai cảm thấy thực thoải mái, nhưng địa điểm thiếu niên muốn đi cũng không phải là cái dạng địa phương tốt lành gì cho cam.


Đường Cẩn Phong chau mày, ánh mắt không vui: "Đi nơi đó làm cái gì? Nơi đó cũng không phải là cái nơi tốt đẹp gì."


Một nửa câu lạc bộ Băng Độ chẳng khác gì cái khu đèn đỏ, là chỗ không ra gì.


Tuyên Nhược Phong có chút xấu hổ, chậm rãi rũ xuống mi mắt, ấp úng nói: "Tôi...... Tôi đi tìm bằng hữu."


Ánh mặt trời chiếu vào trên người thiếu niên, hàng lông mi thật dài rũ xuống tạo thành cái bóng hình quạt phác hoạ ra những đường cong tinh xảo rồi lại có chút đáng thương tội nghiệp. Đường Cẩn Phong không cần đoán cũng biết, bằng hữu mà thiếu niên nói là ai, khẳng định là đứa con trai không nên thân của hắn, Đường Minh.


Đường Cẩn Phong giọng điệu không tự giác nghiêm khắc lên: "Lúc này cậu hẳn phải đang ở trường học."


Tuyên Nhược Phong kinh ngạc trừng mắt nhìn về phía Đường Cẩn Phong, ngay sau đó liền cúi đầu như cô vợ nhỏ, vẻ mặt do dự.


Đường Cẩn Phong làm trưởng bối rất muốn khuyên bảo thiếu niên, yêu đương không thể quá mức mù quáng, Đường Minh nếu không phải thật lòng, đối với thiếu niên chỉ tạo thành thương tổn mà thôi, nhưng là tự mình thật sự đi hạ thấp con trai thì không hợp lẽ thường chút nào. Đường Cẩn Phong lời muốn nói đến bên môi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nuốt xuống nói: "Lên đi."


Tuyên Nhược Phong lập tức cao hứng gật đầu: "Cảm ơn Đường thúc thúc."


Khoảnh khắc thiếu niên bước lên phi hành khí, đồng thời nhanh chóng phóng ra một con hạc giấy bay trở về nhà, hóa thành lợi kiếm phá hủy phi hành khí của chính mình. Vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn không hy vọng bất kỳ kẻ nào biết được hắn đang nói dối.


Sau khi ngồi lên phi hành khí, thiếu niên có vẻ rất thận trọng, Đường Cẩn Phong cũng không phải là người nói nhiều, trong khoảng thời gian ngắn bên trong xuất hiện một bầu không khí trầm mặc quỷ dị. Trương Thắng vài lần muốn nói lại thôi, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào, cảm giác nếu như hắn tới đánh vỡ sự trầm mặc này, sợ chỉ làm Tuyên Nhược Phong càng thêm khẩn trương.


Đường Cẩn Phong xuyên qua tấm gương nhìn bộ dáng câu nệ của thiếu niên, trong lòng ảo não không thôi, bản thân tại sao lại bày cho người ta cảm giác người lạ chớ gần thế này.


Cuối cùng Đường Cẩn Phong cũng không nhịn được, hỏi: "Cậu đi Băng Độ là bởi vì Đường Minh?"


Tuyên Nhược Phong sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt xẹt qua một tia hoảng loạn, vội vã phủ nhận: "Không, không phải......"


Đường Cẩn Phong thấy thiếu niên bao che cho Đường Minh như vậy, cảm thấy giận sôi máu, hắn mở miệng nói: "Các cậu kết giao kỳ thật tôi cũng không phản đối, cậu xác định muốn cùng Đường Minh ở bên nhau sao? Hắn đã có vị hôn thê, hơn nữa cũng không có giải trừ hôn ước."


Tuyên Nhược Phong chấn kinh ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy mờ mịt: "Hắn...... Không phải đã giải trừ hôn ước sao?"


Đường Cẩn Phong nghe thấy thế, đối với Đường Minh càng thêm bất mãn, nhìn thiếu niên bộ dáng khiếp sợ hoang mang, vô thức dịu giọng: "Hắn không có giải trừ hôn ước, ít nhất chuyện này tôi chưa từng nghe qua, hơn nữa, bọn họ sang năm sẽ kết hôn."


Nghe vậy, Tuyên Nhược Phong chậm rãi cúi đầu, nước mắt trong suốt một giọt lại một giọt rơi ở trên đùi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.