Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 45: - Thu Hồi Nhà Ở




Editor: Troiwfmas
(Trời ơi!!! Cái chương này nó dài gấp ba mấy chương trước ak trời @.@)



Vợ chồng Liễu gia sinh được hai nam một nữ, con trai cả Liễu Không chính là người ba năm trước đây cưới Vương gia dòng thứ Vương Kiệu được mệnh danh là "Người may mắn", cũng nhờ Vương gia hỗ trợ chỉ điểm, Liễu gia lúc này mới có thể tiền tài rộng mở, đem biệt thự từ trong ra ngoài trang hoàng sửa chữa một phen.


Người con thứ hai - Liễu Vĩ là một Linh Năng giả Mộc hệ, Liễu gia ở giai đoạn trước có thể phát triển đi lên không thể không kể đến công lao của hắn, chỉ tiếc sau sự kiện anh cả kết hôn, địa vị Liễu Vĩ ở trong nhà liền "Thẳng tắp rớt xuống". Suy cho cùng người của Vương gia hắn cũng không dám chọc vào. Đến nỗi người con gái út Liễu Tinh đã sớm gả ra ngoài 6 năm, đối với Vương Kiệu mà nói, cũng không thể mang lại uy hiếp gì.


Tuyên Nhược Phong đang đánh cuộc, đánh cuộc Vương Kiệu là người có đầu óc, đến lúc đó hắn không những có thể từ trong sự kiện sắp phát sinh của Liễu gia yên ổn đi ra ngoài, bởi Vương gia nội chiến cũng sẽ không rảnh đi tìm hắn gây phiền toái, mà hắn lại báo được thù, Tuyên Nhược Phong ngẫm lại liền cảm thấy đây là kế sách hay. So với việc mù quáng giết người còn hay hơn nhiều.


Vợ chồng Liễu gia nhìn bề ngoài có vẻ là loại người hàm hậu thành thật, Liễu Đại Bảo tươi cười khách sáo, người vợ Ngô Nguyệt diện mạo không tính là xinh đẹp, nhưng cử chỉ lại tự nhiên hào phóng, ai mà đoán được hai vợ chồng đối với sự xuất hiện của Tuyên Nhược Phong trong lòng thật ra vô cùng bất mãn.


Sau khi hầu gái mang trà lên, Ngô Nguyệt mới nhiệt tình tiếp đón Tuyên Nhược Phong, vừa mời hắn uống trà vừa nói: "Tiểu Phong, sao có thời gian mà ghé đây thế?"


Cẩn thận đánh giá sự bài trí của biệt thự, Tuyên Nhược Phong lộ ra nụ cười đơn thuần còn mang theo một chút ngượng ngùng: "Liễu thúc Ngô thẩm, các người sao lại đem biệt thự trang hoàng chỉn chu như thế này, tương lai cháu kế thừa nơi này, sẽ thấy ngại lắm a."


Đơn giản nói một câu, liền đào ra hiện thực mà hai vợ chồng Liễu gia không muốn đối mặt nhất, sắc mặt hai người thay nhau biến đổi, đều lộ ra nụ cười xấu hổ, phảng phất lúc này mới nhớ tới chủ nhân căn nhà này là ai.


Nhưng vào lúc này, phu phu Liễu Không vừa mới trở về bước vào nhà liền nghe thấy một câu như vậy, sắc mặt Vương Kiệu nháy mắt khó coi, trang hoàng biệt thự này hắn chính là người xuất ra tiền, sao có thể để người khác đem biệt thự đoạt đi? Muốn kế thừa biệt thự, cũng phải xem hắn có đáp ứng hay không.


Phu phu Liễu Không liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bước nhanh vào phòng khách, nhìn thấy người ngồi ở phòng khách là Tuyên Nhược Phong chứ không phải lão nhị Liễu Vĩ, Vương Kiệu lúc này nhớ ra Liễu Vĩ cũng không phải người thiếu tiền, mới nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.


Liễu Đại Bảo sắc mặt khó coi, bờ môi dày nặng gian nan mở miệng nói: "Tiểu Phong, cháu vừa nói cháu muốn kế thừa cái biệt thự này?"


Liễu Đại Bảo không biết che dấu, ngữ khí tràn ngập bất mãn, Ngô Nguyệt thấy thế, vội vàng dùng khuỷu tay thúc một cái vào Liễu Đại Bảo, khiến Liễu Đại Bảo câm miệng. Lúc này bà ta mới tiếp lời, Ngô Nguyệt cười gượng hai tiếng hướng Tuyên Nhược Phong hỏi: "Tiểu Phong, là cha cháu kêu cháu tới sao?" Nếu thật là như vậy, Tuyên gia quả là không hề nhân từ, biệt thự này đúng là của Tuyên gia, nhưng bọn họ mấy năm nay cũng tặng qua không ít rau dưa, phải biết rằng giá trị của rau dưa không hề rẻ đâu, giống như biệt thự đều phải vay mượn mà mua chứ không cũng mua không nổi nhiều rau dưa như vậy. Trong 20 năm, cũng đủ mua căn biệt thự này rồi. Ngô Nguyệt nín thở, bà ta vẫn luôn chờ đợi Tuyên gia đem biệt thự cấp luôn cho bọn họ, không nghĩ là Tuyên gia chờ tới lúc bọn họ tiêu không ít điểm tín dụng trang hoàng sửa chữa, liền muốn đem biệt thự thu hồi? Điều này thật sự quá đáng.


Phu phu Liễu Không vừa xuất hiện ở phòng khách, Tuyên Nhược Phong hơi ngẩng đầu đứng dậy hướng hai người chào hỏi: "Liễu Không đại ca, Vương Kiệu ca." Trận này diễn, Vương Kiệu chính là diễn viên chính, không có hắn là không được.


Duỗi tay không đánh kẻ đang cười, hai người nhịn xuống bất mãn, cũng cùng Tuyên Nhược Phong chào hỏi, đây là lần đầu tiên Vương Kiệu nhìn thấy Tuyên Nhược Phong, nhưng ngữ khí lại vô cùng thân thuộc phảng phất như đã quen biết từ lâu: "Tiểu Phong tới đây, ngồi xuống đi."


Mọi người tâm tư khác nhau, đều ngồi ở trên sô pha.


Tuyên Nhược Phong tươi cười không giảm, nhìn về phía Ngô Nguyệt: "Ngô thẩm, người cũng biết nhà cháu có năm anh em, cha mẹ cũng là sợ mấy anh em tranh chấp mâu thuẫn mới muốn đem biệt thự trước tiên chia ra, vừa lúc cháu muốn thi vào Học viện Nông Nghiệp, cho nên cha cháu liền đem ruộng đất cùng căn nhà này đều giao cho cháu."


Tuyên Nhược Phong nói rất hợp tình hợp lý, nhưng mà Liễu gia dù thế nào cũng không thể đồng ý.


Liễu Đại Bảo đã khó mà điều khiển được cơ mặt, biểu tình cứng đờ: "Cháu còn nhỏ mà? Có thời gian mà quản lý sao?"


Ngô Nguyệt cùng Vương Kiệu sắc mặt hơi trầm xuống, nếu Tuyên Nhược Phong thật sự muốn kế thừa biệt thự, bọn họ có thể nói cái gì? Trực tiếp thưa kiện, lý lẽ không ở bên phía bọn họ a?! Người ta kế thừa biệt thự của nhà người ta là hợp tình hợp lý, bọn họ lại có thể làm gì? Ngô Nguyệt hiện tại cực kỳ hận Tuyên gia vì sao lại muốn phá vỡ sự yên ấm của nhà bọn họ, Vương Kiệu cũng nín thở, giữ lấy Liễu Không không cho hắn mở miệng.


"Đương nhiên là có, cho nên lúc này cháu không phải đã tới rồi sao?" Tuyên Nhược Phong phảng phất không thấy được nét cứng đờ trên mặt Liễu Đại Bảo, vẫn như cũ mỉm cười.


Nhìn thấy thái độ Tuyên Nhược Phong như thế, bốn người lớn lần thứ hai thần sắc khác nhau, tuy rằng trong ánh mắt rõ ràng vẫn còn bất mãn, nhưng bọn hắn lại không tiện mở miệng, vốn dĩ bọn hắn cũng không chiếm được cái lý. Vương Kiệu quen biết ngàn vạn người, đương nhiên hiểu rõ Tuyên Nhược Phong chỉ sợ cũng đang tức giận, cho nên mới đem biểu tình cứng đờ và bối rối của bọn họ coi như không thấy, hạ quyết tâm muốn đem bọn họ "Đuổi đi". Hiểu được điểm này Vương Kiệu ảo não, khẳng định là bởi vì chuyện bọn họ khất nợ tiền thuê, Tuyên gia đã hơn 20 năm không đề cập tới biệt thự này, tính ra cũng là do mẹ chồng quá mức tham lam. Sớm biết như thế bọn họ trước tiên cứ đem tiền thuê thanh toán hết, như vậy Tuyên gia cũng không có cớ đánh chủ ý lên biệt thự của bọn họ.


Tuyên Nhược Phong như cũ không để ý tới sắc mặt người khác, nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi cất tiếng hỏi: "Liễu thúc, các người trang hoàng biệt thự dùng bao nhiêu điểm tín dụng?"


Liễu Đại Bảo muốn nói chuyện đã bị Ngô Nguyệt ngăn cản, Liễu Đại Bảo âm trầm nhìn thoáng qua Tuyên Nhược Phong sau đó cúi đầu, trong lòng bực bội không thôi.


Ngô Nguyệt lần thứ hai đảm nhận là người phát ngôn, lời này phải cẩn thận trả lời: "Cũng không nhiều lắm, 20.000 điểm tín dụng. Cháu cũng biết tình huống trong nhà của Liễu thúc cháu đó, chúng ta đã đem toàn bộ tiền tích góp được lấy ra, cho nên ba tháng nay mới không thể đem tiền thuê nhà gửi qua, việc này cha cháu cũng biết." Nếu nói bọn họ có tiền nhưng không muốn trả, điều này làm sao mà nói ra a.


Liễu Đại Bảo ở một bên không tình nguyện gật đầu: "Đúng vậy, việc này cha cháu biết." Cho nên Tuyên Nhược Phong không nên tới đây theo chân bọn họ đòi biệt thự, bọn họ không phải "Cố ý" khất nợ tiền thuê, mới có ba tháng, đáng sao? Tuyên Hách chẳng lẽ vì thế mà muốn cùng hắn trở mặt?


Tuyên Nhược Phong cười cười lắc đầu: "Liễu thúc, người yên tâm, cháu không phải vì đòi tiền thuê nhà mà đến. Ngược lại, cháu tới là muốn miễn cho mọi người mấy tháng tiền thuê."


Khuôn mặt thanh tú của Tuyên Nhược Phong tràn đầy ý cười, vô cùng chân thành tha thiết, điều này làm cho một quyền đánh ra của Liễu gia như nện vào bông, nói kiểu nào cũng không thích hợp.


Lời này làm bốn người Liễu gia kinh ngạc ngẩn cả người, không thu tiền còn miễn tiền thuê là có ý gì? Trên đời thế nào còn có chuyện tốt như vậy?


Liễu Đại Bảo nháy mắt như được tắm mưa xuân, hắn biết mà, người bạn tốt Tuyên Hách này hắn không phải kết giao mới ngày một ngày hai, rất hợp ý hắn. Giống với suy nghĩ của Liễu Đại Bảo còn có Ngô Nguyệt cùng Liễu Không, Liễu Không trong lòng dâng lên một trận đắc ý, nếu không phải bởi vì hắn cưới người Vương gia, đối phương cũng sẽ không nhượng bộ như vậy. Chỉ có Vương Kiệu, gắt gao nhíu mày sắc mặt khó coi, liên tưởng đến lời Tuyên Nhược Phong mới nói ra, tựa hồ đoán được cái gì.


Người Liễu gia khóe miệng ngăn không được đều cong lên, Tuyên Nhược Phong trong lòng cười nhạo, đây mới chính là người Liễu gia, nếu có lợi, bọn họ sẽ không keo kiệt mà tươi cười với ngươi, nhưng gây bất lợi cho bọn họ, bọn họ sẽ bày ra bộ mặt đòi mạng giống như ngươi đang thiếu nợ bọn họ vậy. Tuyên Nhược Phong nghĩ đến chờ chút nữa bọn họ sẽ bị méo mặt, thì có bao nhiêu buồn cười.


Vương Kiệu thầm mắng cha mẹ chồng cùng trượng phu là một đám ngu si, hướng Tuyên Nhược Phong hỏi: "Miễn tiền thuê? Cậu chắc là có yêu cầu gì đúng không?"


Lời này vang lên, ba người kia trong nháy mắt không dám âm thầm cười trộm nữa, cùng ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên Nhược Phong, lại thấy Tuyên Nhược Phong vẫn mang bộ dáng tươi cười vô hại như cũ.


"Cũng không hẳn là yêu cầu." Tuyên Nhược Phong nhìn về phía Vợ chồng Liễu gia, "Liễu thúc Ngô thẩm, các người trang hoàng biệt thự, cháu cũng không thể mặt dày mà nhận không, cho nên, cháu muốn miễn tiền thuê nhà để đền bù một chút cho các người. Hai người xem, mỗi tháng thuê 30 mẫu đất, tiền thuê tổng cộng là 3000 điểm tín dụng, trang hoàng biệt thự nếu dùng 20.000 điểm tín dụng, vậy chia ra số nguyên có thể miễn bảy tháng tiền thuê? Còn lại bốn tháng tiền thuê không cần mọi người thanh toán." Nếu muốn lợi dụng thủ đoạn gian dối cùng quyền thế bá chiếm biệt thự và đất đai, vậy hắn có rất nhiều biện pháp để đáp trả, một khi đã như vậy, hắn muốn quang minh chính đại đem biệt thự lấy về thì có gì không được?


Tuyên Nhược Phong nói, thành công làm vợ chồng Liễu gia lần thứ hai biến sắc, Liễu Đại Bảo cùng Ngô Nguyệt cũng nghe ra, chỉ sợ đến lúc bọn họ được miễn thêm bốn tháng tiền thuê nhà xong, cũng là lúc biệt thự đổi chủ.


Liễu Đại Bảo tức giận đến sắc mặt trướng hồng, Tuyên Hách cũng quá vô sỉ, đây là muốn đuổi bọn họ đi, muốn lấy lại biệt thự, nằm mơ? Bọn họ vì đống biệt thự này trả giá nhiều tâm huyết như vậy, dựa vào cái gì ngươi đã cho chúng ta ở hơn 20 năm liền muốn lấy lại? Này không phải quá tuyệt tình. Liễu Đại Bảo hận không thể đem Tuyên Nhược Phong lập tức đuổi đi, muốn từ trên người hắn xẻo xuống khối thịt, tuyệt đối không có khả năng!


Ngô Nguyệt cũng rất rõ ràng, việc biệt thự không thuộc sở hữu Liễu gia bọn họ vẫn luôn là tâm bệnh của trượng phu. Phải dựa vào bạn tốt "Bố thí" mới có thể ở cái thành thị này có nơi dừng chân là việc từ trước tới nay trượng phu không muốn nhắc lại. Hiện giờ, Tuyên Nhược Phong tự mình tới cửa "Xin lại" biệt thự, trượng phu có thể nhẫn nhịn không công kích Tuyên Nhược Phong đã là may mắn lắm rồi. Hơn nữa những năm gần đây, bởi vì chuyện thường xuyên biếu tặng Tuyên gia rau dưa cũng vô thức thay đổi suy nghĩ của Ngô Nguyệt, bởi vì bà ta thật sự đau lòng trượng phu, cho nên bà ta mới có thể theo bản năng cho rằng tặng nhiều rau dưa như vậy thì biệt thự này nên là của Liễu gia bọn họ.


Liễu Không thiếu kiên nhẫn, Vương Kiệu lại bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng kéo trượng phu lại, ý bảo trượng phu không cần hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa nếu bọn họ thật sự đối với Tuyên Nhược Phong động thủ, cái này biệt thự càng phải nhường ra.


Liễu Không không tình nguyện đem sát ý thu hồi.


Ngô Nguyệt lại đang còn hoài nghi Tuyên gia "Dụng tâm kín đáo", Tuyên Nhược Phong hẳn là cố ý chờ tới lúc bọn họ trang hoàng tốt biệt thự mới đến, chỉ sợ đã sớm không có ý tốt. Làm Ngô Nguyệt tức nghẹn, nguyên nhân căn bản còn ở chỗ bọn họ trang hoàng biệt thự làm sao chỉ dùng có 20.000 điểm tín dụng, miễn bảy tháng tiền thuê nghĩ muốn đem biệt thự lấy về? Tuyên gia muốn tay không bắt sói, nằm mơ! Xem ra, chỉ có Vương gia mới có thể hỗ trợ.


Tuyên gia bất nhân trước, cũng đừng trách bọn họ tàn nhẫn. Liễu Đại Bảo cùng Ngô Nguyệt không hổ là phu thê.


Chỉ có Vương Kiệu cau mày, bởi vì chuyện của Đường gia nên phía Vương gia gần đây không yên ổn, nội bộ tranh đấu, Vương Sơ Tình còn có ý nghĩ cùng Đường tướng quân phục hôn? Thêm nữa, Vương Kiệu hắn nói dễ nghe là Vương gia dòng thứ, nhưng thật ra muốn nhờ Vương gia hỗ trợ lại không có khả năng, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào danh khí của Vương gia "Cáo mượn oai hùm" mà thôi.


Chung quanh sát khí như ẩn như hiện, Tuyên Nhược Phong chỉ liếc mắt một cái, liền biết bốn người này đều là loại người ích kỷ tận cùng, muốn từ tay những kẻ vô lại như vậy trích ra một giọt máu, quả nhiên không thể không cường thế mà tới, hơn nữa hắn tin tưởng Vương Kiệu là người thông minh, nhất định sẽ không đâm đầu vào lưới.


Ngô Nguyệt ngữ khí gian nan: "Tiểu Phong, việc này vẫn nên để chúng ta cùng cha cháu thương lượng đi, miễn tiền thuê nhiều như vậy bọn ta rất ngượng ngùng."


"Không có việc gì, cứ coi như là cháu đem biệt thự trang hoàng trước cũng được." Biệt thự vẫn là của Tuyên gia, Liễu gia hiện giờ chưa thể cùng hắn xé rách da mặt, không dám đối với hắn động thủ.


Nghĩ đến biệt thự sẽ đổi chủ, Liễu Không liền nóng nảy, Vương Kiệu còn đang lâm vào suy tư, không thể ngăn cản lời Liễu Không nói: "Tiểu Phong, chúng ta mấy năm nay tặng cho nhà các ngươi không ít thứ tốt, hẳn cũng đủ mua biệt thự này rồi. Làm người cũng không thể đánh mất chính mình!"


Hả?


Tuyên Nhược Phong lập tức ngu người, làm người không thể đánh mất chính mình, lời này vậy mà từ trong miệng đối phương nói ra, đối phương muốn răn dạy hắn cách làm người sao? Tuyên Nhược Phong thừa nhận hắn rất chi là sốc, bất luận ở thế giới nào vĩnh viễn không thể cùng con hàng cực phẩm như này giảng đạo lý. Mỗi năm chỉ có vài thứ kia làm sao mua được đống biệt thự này. Tuyên Nhược Phong lúc này mới hiểu ra, đúng là không có người da mặt dày nhất chỉ có người da mặt dày hơn, nguyên lai đã sớm đem biệt thự coi là của mình?! Đã gặp qua không ít kẻ vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ tới cấp bậc như vậy.


Làm người không thể đánh mất chính mình? Lời này nên ném vô mặt cả nhà Liễu Đại Bảo mới đúng. Nếu không phải phụ thân hắn hảo tâm hỗ trợ, vợ chồng Liễu Đại Bảo còn không biết sẽ rơi vào cái xó xỉnh nào mà đi xin ăn sống qua ngày rồi. Bây giờ vừa có tiền vừa có "Thế", tự trang hoàng biệt thự còn không thèm trả tiền thuê nhà, còn bày ra bộ dáng mình là chủ nhân như lúc này mới được gọi là không đánh mất bản thân hả? Đầu óc ngu xuẩn như vậy, Tuyên Nhược Phong ban đầu còn muốn lập kế sách đối phó bọn họ, lúc này mới qua hai ba phút cũng nghẹn họng không nói nên lời, mấy con hàng này, kêu Tiểu Bạch đốt thành tro không phải là xong rồi sao? Còn bày đặt chơi tâm kế cái gì?


Tuyên Nhược Phong đối với hành động đầu tiên hắn làm để hoàn thành sự nghiệp trả thù vĩ đại này vô cùng không hài lòng, thật là ngu xuẩn cùng cực.


Đáng tiếc đây là con đường do chính mình chọn, có lết cũng phải lết cho xong.


Tuyên Nhược Phong nhanh chóng thu liễm sự trào phúng ở sâu trong ánh mắt, cố tình lộ ra nụ cười xấu hổ: "Nhưng mà Liễu Không ca, Liễu thúc mỗi năm đưa qua những rau dưa đó, mỗi một thứ ở nơi này tôi đều có ghi chép, dù có thêm nữa cũng mua không nổi một căn biệt thự." Nói xong còn bày ra bộ dáng vô cùng ngượng ngùng.


Sau đó, Tuyên Nhược Phong không cho đối phương kịp phản ứng, trực tiếp đem tài liệu được ghi chép rõ ràng gửi qua quang não của bọn họ, nháy mắt làm mấy người á khẩu không nói được lời nào.


Ngô Nguyệt còn chưa kịp ngăn cản "Lời nói ngu ngốc" của con trai, đã nhận được thứ Tuyên Nhược Phong gửi qua. Nhìn thấy danh sách kia, Ngô Nguyệt sắc mặt xanh mét, đống rau dưa nhân lên mấy lần căn bản còn chưa đủ tiền cho bọn họ trang hoàng nhà cửa, chứ đừng nói là mua căn nhà này. Trực tiếp đem "Chân tướng" Ngô Nguyệt không muốn đối mặt nhất xé rách, đem suy nghĩ mấy năm nay chặt chẽ ghi tạc trong lòng "Đúng lý hợp tình chiếm hữu biệt thự" vạch trần toàn bộ, làm hành vi cùng lời nói của bà ta trở nên buồn cười và lố bịch. Vả mặt đến cũng quá nhanh rồi, Ngô Nguyệt xấu hổ cúi đầu, ngay cả Liễu Đại Bảo cũng kinh ngạc, hai tay lại gắt gao nắm chặt.


Liễu Không nhìn ghi chép, lập tức hết nói, mẹ hắn từ trước tới nay đều nói với hắn, những thứ nhà hắn tặng cho Tuyên gia đủ để mua căn biệt thự này, hắn còn tưởng rằng đã tặng qua không ít đồ đâu. Kết quả lần cuối là từ năm trước tặng qua một củ cải trắng. Cải trắng cũng chỉ có 2000 điểm tín dụng, cho dù có mang qua nữa, đừng nói mua biệt thự ở khu Nam, ngay cả một căn nhà xập xệ cũng mua không nổi.


Sự thật bị vạch trần, sắc mặt mọi người đều không quá tốt, Liễu Không trực tiếp không muốn mở miệng nữa, Vương Kiệu lại ở trong lòng hừ lạnh, hắn biết rõ, mẹ chồng thật sự là mơ mộng hão huyền.


Mấy năm nay đều do Ngô Nguyệt tự biên tự diễn, nỗ lực để cho người khác tin tưởng lời bà ta nói, tin tưởng cái biệt thự này chính là của Liễu gia, lời nói dối một khi đã nói nhiều sẽ biến thành thật, nàng chính mình cũng tin cái "Sự thật" này. Mà hiện tại, bị hung hăng vạch trần, mặt mũi Ngô Nguyệt đều mất hết, ở trước mặt tiểu bối không dám ngẩng đầu, đối với Tuyên gia lúc này càng không có nửa điểm tình cảm, hận không thể để cả nhà Tuyên gia chết đi, sau đó biệt thự sẽ biến thành của bọn họ. Nói tiếp, Tuyên gia đem mỗi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.