Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 42: - Thăm Dò Lẫn Nhau (1)




Editor: Troiwfmas


Tuyên gia huynh đệ ở phòng khách than ngắn thở dài, Tuyên Nhược Phong mang theo hai hộp đồ ăn xuất hiện ở trước cửa lớn Đường trạch. Cái trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn cùng người gác cửa nói ra lý do có mặt tại đây, chờ đợi một lát, người gác cửa mới nhận lệnh cho vào.


Hai gã binh lính dáng người đĩnh bạt mày đen mắt sáng dẫn Tuyên Nhược Phong đến phòng khách Đường trạch.


Phòng khách được trang hoàng khá hào phóng, nổi bật lên phong thái quân nhân, vô cùng gọn gàng, tuy rằng đồ đạc không nhiều lắm, nhưng đều là những thứ xa xỉ. Chỉ cách nhau hai trăm mét, chênh lệch sang bần giữa Đường trạch cùng Tuyên gia khiến Tuyên Nhược Phong cũng không dám ngẩng đầu, đây là quyền thế, có nhiều tiền đến mấy muốn mua cũng không được những thứ này, chỉ cần có quyền ai dám xem nhẹ ngươi.


Tuyên Nhược Phong dùng sức đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn trà, ngoan ngoãn ngồi chờ Đường Cẩn Phong xong việc.


Đường Cẩn Phong ở trong thư phòng trên lầu hai biết được tin thiếu niên đến, sau khi cùng phụ thân bàn bạc xong công việc cũng vội vàng đi xuống phòng khách.


Nghe được tiếng bước chân, Tuyên Nhược Phong lập tức đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Cẩn Phong. Đường Cẩn Phong không mặc quân trang, quần áo đơn giản cũng che không được khí phách trên người cùng hơi thở quân nhân của hắn, bên dưới lớp áo sơmi màu trắng là dáng người đẹp đẽ rắn chắc không có điểm nào chê được, hai chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây cắt may tỉ mỉ càng làm tăng thêm vẻ hoàn mỹ của chúng. Tuyên Nhược Phong ánh mắt hơi lóe sáng, cũng rất nhanh buông xuống mi mắt, không dám nhìn loạn, hai tai hồng hồng lại bán đứng tâm tình hắn giờ phút này.


Đường Cẩn Phong càng đi lại gần, thấy thiếu niên đang nhìn mình cười ngây ngốc, khuôn mặt tròn tròn toát ra sự cuồng nhiệt gì đó, tuy rằng thiếu niên che dấu rất cẩn thận, nhưng toàn bộ đều bại lộ ở trước mặt Đường Cẩn Phong.


Đi đến dừng trước mặt thiếu niên, hắn cúi đầu liền thấy được hai tai đối phương đỏ rực trông vô cùng đáng yêu.


"Đồ ăn này đều là cậu làm?" Sau khi biết thiếu niên có ý đồ mang thức ăn đến, hắn có chút kinh ngạc, một vị tiểu thiếu gia lại còn biết nấu cơm?


Tuyên Nhược Phong ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng thẳng tắp nhìn chăm chú vào Đường Cẩn Phong, phảng phất như đôi con ngươi kia chỉ chứa bóng dáng người trước mặt, làm người ta sinh ra ảo giác trong mắt trong tim chỉ có duy nhất Đường Cẩn Phong.......


"Tôi nấu cho mấy ca ca ăn bọn họ đều khen ngon, Đường thúc thúc, tôi làm nhiều như vậy, người nếm thử chút đi?" Tuyên Nhược Phong năn nỉ nói.


Đường Cẩn Phong cho hai binh lính đứng ở một bên đem hai hộp đồ ăn mang vào phòng bếp, nhìn nét chờ mong trong mắt thiếu niên, trong lòng hắn chỉ biết than thở, nói: "Cùng nhau ăn không?"


"Được."


Tuyên Nhược Phong cao hứng gật đầu, sau đó nhắm mắt đi theo sau Đường Cẩn Phong, bộ dáng vui vẻ ve vẩy cái đuôi nhỏ. Đi vào gần bàn ăn, binh lính phụ trách mở ra hộp đồ ăn, hầu gái phụ trách dọn bàn. Hộp đồ ăn vừa mở, hơi nóng hầm hập cùng mùi thơm phưng phức xông thẳng vào mũi nháy mắt lan ra toàn bộ phòng bếp, hương vị mỹ thực này khiến binh lính cùng hầu gái thi nhau nuốt nuốt nước miếng, sao lại có thể thơm như vậy a!


Đường Cẩn Phong cũng hơi nhướng mày, không nghĩ tới Tuyên Nhược Phong cũng thật sự biết nấu ăn.


Hầu gái đứng một bên vội vàng thu hồi tâm tình, đem 12 món ăn toàn bộ bày lên bàn, Tuyên Nhược Phong còn từ trong không gian lấy ra một nồi cơm nhỏ màu vàng, tuy không phải làm từ hạt gạo thượng đẳng, nhưng cũng có hương vị đặc trưng riêng.


Mang theo nhiều đồ nặng như vậy, khó trách cái trán thiếu niên lại bị một lớp mồ hôi mỏng che kín.


Tuyên Nhược Phong đem cả thứ nhỏ nhất đều sắp xếp chu đáo, sau đó rất tự nhiên ra lệnh cho người lui xuống, Đường Cẩn Phong càng thêm không biết nói gì.


"Các ngươi lui ra đi!"


"Vâng, tướng quân."


Sau khi binh lính lui ra, trên bàn ăn cũng chỉ còn lại hai người Đường Cẩn Phong và Tuyên Nhược Phong. Tuyên Nhược Phong mắt đào hoa khi cười đôi con ngươi cong lên rất là đáng yêu, mà Đường Cẩn Phong bên này lại mang vẻ mặt nghiêm túc ít nói ít cười, rõ ràng là hai thái cực đối lập, ngồi ở cạnh nhau lại hòa hợp đến thế.


Đường Cẩn Phong cầm lấy chén bắt đầu dùng cơm, Tuyên Nhược Phong thì chủ động gắp đồ ăn cho Đường Cẩn Phong, động tác vô cùng thân mật tự nhiên, không có một chút bộ dáng ngượng ngùng. Tựa hồ thiếu niên cũng không cho rằng thân thiết như vậy có cái gì không ổn cả.


Đường Cẩn Phong nhìn thiếu niên thật sâu, trong lòng nổi lên muôn vàn suy nghĩ, cũng không giống như trước đây ghét bỏ những cử chỉ như vậy, đem đồ ăn thiếu niên gắp cho bỏ vào trong miệng.


"Đường thúc thúc, ăn ngon không?"


"Không nghĩ tới cậu còn biết nấu cơm, tay nghề không tồi."


Tuyên Nhược Phong tươi cười thẹn thùng: "Nếu người thích, tôi về sau mỗi ngày đều làm cho người ăn được không?"


Thiếu niên "Lời nói vô tư" lập tức làm cho không khí trên bàn đang tản ra mùi thơm ấm áp của món ngon có một chút cứng ngắc.


Tuyên Nhược Phong vẫn tươi cười sáng lạn, dường như không có phát hiện lời mình nói ra có điểm gì sai mà chỉ chăm chú nhìn vào Đường Cẩn Phong, Đường Cẩn Phong cũng chăm chăm nhìn lại thiếu niên.


Mỗi ngày nấu cơm cho hắn? Dùng thân phận gì đây?


Hơi thở ấm áp chung quanh chậm rãi lạnh xuống......


Hai người như hai con báo săn mồi im lặng nhìn xoáy vào đối phương, muốn nhìn ra điểm mấu chốt của người nọ, bọn họ không ngừng thăm dò nhau, ai cũng không muốn mình bị thất thiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.