Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 22: - Hẹn Ngày Thách Đấu




Editor: Troiwfmas


Trương Thắng rốt cuộc cũng phát hiện lời mình nói ra thật ngu xuẩn, xấu hổ nhìn thẳng phía trước, chăm chú lái xe.


Đường Cẩn Phong nhẹ nhàng ấn một chút lên mắt cá chân Tuyên Nhược Phong, lập tức đưa tới tiếng kêu nhẹ nhàng của Tuyên Nhược Phong: "Đừng ấn...... Đau......"


Cũng chính vì cái âm thanh mềm mại này truyền đến làm Đường Cẩn Phong hoảng hốt, không dám chạm vào mắt cá chân Tuyên Nhược Phong nữa.


Nhìn Tuyên Nhược Phong hai mắt phiếm hồng cùng mắt cá chân sưng đến trắng trẻo mập mạp, Đường Cẩn Phong vừa thương tiếc lại vừa buồn cười.


Hắn cư nhiên còn có ý nghĩ hoài nghi Tuyên Nhược Phong, dù chỉ là nhất thời lướt qua cũng khiến cho hắn cảm thấy nực cười.


Nhưng mà......


"Được, tôi không chạm vào." Đường Cẩn Phong bất đắc dĩ nói, "Bất quá tôi muốn biết cậu hôm nay đã gặp ai."


Tuyên Nhược Phong im lặng, ánh mắt thoáng hiện chút bối rối, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không......"


"Nói thật."


Đường Cẩn Phong uy nghiêm ngắt lời, hốc mắt Tuyên Nhược Phong liền đỏ ửng, ngẩng đầu lên nói: "Tôi hôm nay có gặp được một người, hắn lừa tôi nói hắn biết ca ca tôi, kết quả a, đi được nửa đường tôi liền cảm thấy không thích hợp, thừa dịp hắn đi WC, tôi lặng lẽ chạy trốn. Chỉ tiếc là lại bị hắn phát hiện, hắn phá hỏng quang não của tôi, nếu không phải tôi đá hắn một cái, thì hiện giờ cũng chưa thoát được."


"Người nọ tên là Võ Cường phải không?" Đường Cẩn Phong trầm mặt hỏi.


Tuyên Nhược Phong tỏ vẻ kinh ngạc: "Đường thúc thúc làm sao mà biết a? Người này thoạt nhìn hòa nhã thân thiện, nhưng khi tôi cùng hắn lên phi hành khí được một lúc, hắn gặng ép tôi uống một chai nước trái cây, tôi cũng không phải chưa từng uống qua bao giờ, có gì mà hiếm lạ chứ?! Hơn nữa cái nắp chai kia đã bị mở rồi, tôi làm sao dám uống a? Tôi sống chết không chịu uống, thái độ của hắn liền trở nên rất kỳ quái, cả khuôn mặt âm dương quái khí, nếu không phải trên đường hắn muốn đi WC, không biết hắn còn tính làm gì tôi nữa?"


Tuyên Nhược Phong vội vàng vươn tay, vén lên ống tay áo: "Người xem hắn còn làm cánh tay của tôi bị thương, cũng không biết có bị bệnh chó dại hay không."


Tuyên Nhược Phong nổi giận đùng đùng khuôn mặt còn mang theo một tia tính khí trẻ con, Đường Cẩn Phong nghe vậy, lại nghĩ mà sợ, nếu Tuyên Nhược Phong uống thứ nước trái cây kia, chỉ sợ.... hậu quả so với những thiếu nam thiếu nữ bị hại trước đó giống nhau.


"Hừ hừ, tôi có học võ, muốn bắt tôi, không có cửa đâu." Tuyên Nhược Phong huơ huơ nắm đấm, vẻ mặt kiêu ngạo.


Đường Cẩn Phong thấy thế không khỏi cảm thấy buồn cười, "Học võ? Vậy có thời gian chúng ta luận bàn một chút?"


"Luận bàn?" Tuyên Nhược Phong kinh ngạc trừng mắt, ngay sau đó, vội vàng lắc đầu, "Vẫn là thôi đi, lỡ mà đánh không lại rất mất mặt a!" Tuy rằng hắn rất muốn cùng Đường Cẩn Phong đánh một trận, bất quá, hiện tại còn không phải thời điểm bại lộ thực lực.


Đường Cẩn Phong lúc này mới nhớ tới, Tuyên gia xuất hiện một phế vật Linh Năng, tuy nói hiện nay, cũng có không ít người xuất thân từ những gia đình tốt nhưng lại không có Linh Năng giống hắn, tuy nhiên, Tuyên gia mỗi một người cơ hồ đều là một Linh Năng giả vượt trội, ấy vậy mà, đứa con trai nhỏ nhất lại là một phế vật không hơn không kém, đừng nói là Linh Năng, chỉ nhắc đến tố chất thân thể, Tuyên Nhược Phong chẳng khác gì nửa cái ấm sắc thuốc. Bất quá, cũng may Tuyên Nhược Phong có học võ, còn có thể rèn luyện thân thể.


Đường Cẩn Phong đột nhiên buồn cười hỏi: "Nói như vậy, cậu cảm thấy cậu có khả năng đánh thắng được tôi?" Cậu nhóc này miệng nói là đánh không lại nhưng ngữ khí thì hoàn toàn ngược lại.


"Làm sao mà đánh không lại? Người không dùng Linh Năng, tôi chưa chắc sẽ thua a?!" Tuyên Nhược Phong bất mãn, trong lòng lại nghĩ thầm, hắn có vạn năm đạo hạnh, mỗi một thế giới mỗi một thời không, bất luận có dùng kỹ năng chiêu thức gì hắn cũng không cần quan tâm quá nhiều, Đường Cẩn Phong muốn đánh thắng 1 vạn năm tu luyện của hắn cũng không có cửa.


Tuyên Nhược Phong biểu tình tràn đầy tự tin, lại một lần nữa khiêu khích Đường Cẩn Phong: "Vậy một ngày nào đó người tới tìm tôi, chúng ta thi đấu."


"Được."


Tuyên Nhược Phong lại đột nhiên hỏi, "Đường thúc thúc, lúc nãy bị người ngắt lời tôi đã quên hỏi, vì sao lại hỏi tôi về chuyện Võ Cường a? Chẳng lẽ ông ta không thực sự là một lão sư hay sao?" Việc này đương nhiên là do chính hắn bịa ra, dù sao hiện tại Võ Cường đã đào tẩu, hắn tùy tiện bịa ra một chút, chỉ cần làm Đường Cẩn Phong tin tưởng hắn là được.


Với cái gương mặt cùng hơi thở máu tanh đó mà cái tên Võ Cường kia cũng có mặt mũi tự xưng mình là lão sư? Đường Cẩn Phong khó có được một lần muốn ói mửa ở trong lòng, bất quá làm hắn không thể tưởng tượng được chính là trong đầu Tuyên Nhược Phong rốt cuộc nghĩ cái giống gì, cư nhiên thật sự tin tưởng Võ Cường là một lão sư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.