Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 20: - Lần Nữa Gặp Lại




Editor: Troiwfmas


Ngồi ở trên phi hành khí, Đường Cẩn Phong có chút đau đầu, người đến bây giờ vẫn không tìm thấy, gọi điện thoại đến Tuyên gia xác nhận Tuyên Nhược Phong còn chưa có về nhà.


Mà cái người Tuyên Nhược Phong kia lúc này đây trong mắt đào hiện ra một tia suy nghĩ sâu xa, khóe miệng nâng lên một nụ cười ranh mãnh. Thì ra Đường Cẩn Phong cũng quan tâm, lo lắng cho hắn như vậy a. Vì không để cho Đường Cẩn Phong tiếp tục lo lắng nữa, Tuyên Nhược Phong đắn đo suy nghĩ có nên hay không tạo một tình huống tình cờ gặp mặt?!


Tuyên Nhược Phong nhìn thoáng qua không trung, tươi cười càng thêm sáng lạn, trong chốc nữa trời sẽ mưa. Nhưng dựa theo tốc độ hiện tại của hắn, chỉ sợ là đợi không được Đường Cẩn Phong đến. Cho nên hắn liền nghĩ tìm một biện pháp để thả chậm tốc độ. Tuy nói trú mưa có thể kéo dài một chút thời gian, nhưng mà, chung quanh căn bản không có nơi nào để trú mưa cả, như vậy thoạt nhìn, khi mưa to hắn còn không lo cắm đầu chạy thật nhanh mới là kỳ lạ.


Tuyên Nhược Phong nhíu mày, nếu nhìn theo góc độ này, muốn dừng lại, "Vấn đề" chỉ có thể phát sinh ở trên người hắn.


Trên không trung mấy đám mây đen thổi qua, bỗng nhiên từng giọt mưa tí tách tí tách rơi. Mưa lộp bộp trút xuống đầu Tuyên Nhược Phong, thực mau, quần áo Tuyên Nhược Phong đang mặc liền ướt đẫm khiến hắn nhìn qua có chút chật vật.


Tuyên Nhược Phong vội vàng trốn vào dưới một thân cây, nhìn lướt qua cái chân của mình, hiện giờ cũng chỉ có thể dùng hạ sách thôi. (Trời mưa trốn dưới cây cho sét đánh hay gì @.@)


Bỗng nhiên, "cốp" một tiếng, đau đớn kịch liệt tập kích vào thân thể của Tuyên Nhược Phong.


Hắn nâng chân, nhẹ nhàng kéo ống quần, mắt cá chân đã sưng lên như một cái bánh bao lớn. Hiện tại hắn thật sự không thể đi được nữa rồi, như vậy hắn có thể lẳng lặng chờ đợi Đường Cẩn Phong đến.


Trên con đường hắn đứng chờ, tự nhiên là có không ít phi hành khí đi ngang qua, Tuyên Nhược Phong liền làm bộ cúi đầu không thấy. Hơn nữa, trên cơ bản, quang não đều có trang bị ô điện tử, ô điện tử có thể tùy ý điều chỉnh độ rộng, gặp mưa có thể sử dụng...... Nhưng là người nghèo thì cũng không có tiền mua quang não a.


Cho nên kể cả khi Tuyên Nhược Phong không cúi đầu làm bộ không nhìn thấy, thì những người đó đại khái cũng sẽ không thèm dừng lại hỗ trợ mà tiện thể cho hắn đi nhờ một đoạn đường.


Thẳng đến khi......


Phi hành khí của Đường Cẩn Phong cuối cùng cũng xuất hiện.


Nhìn thấy phi hành khí của Đường Cẩn Phong tinh quang trong mắt thiếu niên càng thêm sáng ngời, hắn vội vàng duỗi tay hô: "Dừng xe......"


Ở trong phi hành khí, dưới cơn mưa mù mịt trắng xóa Trương Thắng chỉ nhìn thấy phía trước có một bóng người nhưng cũng không rõ diện mạo đối phương, vốn tính toán cứ như vậy chạy luôn.


Nhưng mà, một tiếng "Đường thúc thúc" xuyên thấu màn mưa vào bên trong xe lọt vào tai hai người.


Thanh âm quen thuộc này......


Đường Cẩn Phong đang nhắm chặt hai mắt bỗng nhiên mở ra, vội vàng nhìn ra phía bên ngoài cửa kính, mà bên này Trương Thắng cũng cấp tốc dừng lại.


Sau khi phi hành khí dừng hẳn, Đường Cẩn Phong liền nhanh chóng bước xuống, mở ra ô điện tử, kích thước ô điện tử kéo dài đến đỉnh đầu Tuyên Nhược Phong, thiếu niên cuối cùng cũng không còn bị nước mưa tra tấn nữa.


Đường Cẩn Phong bước nhanh đi đến trước mặt Tuyên Nhược Phong, sau khi đến gần, nhìn thấy bộ dáng Tuyên Nhược Phong, trái tim Đường Cẩn Phong bỗng nhiên mãnh liệt nhảy lên mấy nhịp.


Bởi vì bộ dáng hiện tại của thiếu niên thật sự rất câu nhân, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, đôi mắt đào lấp lánh đáng thương chứa đầy hơi nước, môi mỏng trắng bệch, áo sơ mi mỏng manh bị nước mưa xối ướt đang gắt gao dán vào thân thể thiếu niên, hai trái nhỏ màu đỏ trước ngực cứ như vậy bất ngờ bị bại lộ.


Hiện tại Tuyên Nhược Phong toàn thân là bộ dáng thuần khiết lại mang đến một loại hơi thở gợi cảm mị hoặc......


Thực câu nhân, dễ dàng khiến người khác nhịn không được sinh ra ý nghĩ đen tối.


Nhìn Tuyên Nhược Phong run bần bật, Đường Cẩn Phong phục hồi tinh thần, vội vàng xoay người từ bên trong phi hành khí lấy ra một kiện áo khoác, khoác cho Tuyên Nhược Phong.


"Cảm ơn Đường thúc thúc." Tuyên Nhược Phong cảm kích cười nói.


Mà Đường Cẩn Phong lúc này đối với Tuyên Nhược Phong lại vô cùng đau lòng, đầu tiên là bị con trai mình vứt bỏ, sau đó lại gặp trúng Võ Cường, cũng không biết còn gặp phải chuyện gì tra tấn nữa.


Thời điểm Đường Cẩn Phong vì thiếu niên phủ thêm áo khoác, đồng thời cũng cẩn thận quan sát thân thể thiếu niên, lại không phát hiện dấu vết gì ái muội, điều này làm cho Đường Cẩn Phong hơi hơi nhíu mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.