Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 101: - Liễu Gia Xui Xẻo




Editor: Troiwfmas


Tuyên Nhược Phong khởi động phi hành khí của Lưu Lâm rời khỏi Lưu trạch, nhưng đi được một đoạn đường liền đem phi hành khí bỏ lại, một ngọn lửa nhanh chóng bốc lên trong nháy mắt biến phi hành khí thành sắt vụn.


Xử lý xong xuôi, Tuyên Nhược Phong vừa ngáp dài vừa từ tốn đi tới Liễu gia, nhìn Liễu gia đem kho hàng ở hậu viện xem như bảo bối, trong lòng hắn âm thầm trào phúng.


Sau khi đem thiết bị theo dõi chung quanh đều bố trí ổn thỏa, Tuyên Nhược Phong túm Tiểu Bạch Xà từ trong không gian lôi ra ngoài, sau đó lén lút tránh ở chỗ tối.


Tuyên Nhược Phong nhíu mày nhéo nhéo lên mình Tiểu Bạch Xà dài bảy tấc: "Lần trước ngươi ăn cá nướng chẳng phải cũng chưa trả tiền đó sao."


Tiểu Bạch Xà rầm rì quay đầu làm ngơ, một chút đồ ăn đó còn chưa đủ cho nó nhét kẽ răng, nó đáng nhẽ phải đem toàn bộ mấy con heo mập mạp trong không gian gặm hết, ai bảo tiểu chủ nhân vẫn luôn khi dễ nó làm chi.


"Nghe nói Sao Thủy có một loại Cá Tuyết được mệnh danh là mỹ vị ngon nhất trong tất cả các loại cá, trước kia Sư tôn mỗi khi xuất hiện ở thế giới này cũng là vì Cá Tuyết mà tới. Đồ vật Sư tôn coi trọng, chẳng lẽ ngươi không muốn nếm thử một chút hay sao?"


Thức ăn Sư tôn thích đều là mỹ vị trên thế gian, Tiểu Bạch Xà hừ hừ, chậm rãi hướng về Liễu gia bay đi.


Tiểu Bạch Xà dừng lại ở không trung phía trên Liễu gia, thân thể nó từ từ bành trướng, trong vòng mười phút đã có vô số tia chớp ở xung quanh thân thể nó chớp động tứ tung, cuối cùng nó biến thành một con Cự Long to lớn lượn tròn ở khoảng không phía trên Liễu gia.


Giữa những tiếng sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã nháy mắt đem khu vực này bao phủ bên trong.


Đồ thuộc về Tuyên gia, Liễu gia cũng dám vươn tay mà cầm. Tiền thuê nhà cho không nhiều năm như vậy, thời điểm đối phương mua nhà còn mặt dày chém rớt nửa giá, còn nói cái gì tiền bồi thường thiệt hại tinh thần...... Hắn nhớ rõ từng cái một nha, còn có thể tha cho Liễu gia được hay sao?


Tới tận bây giờ hắn còn để cho Liễu gia sống an ổn qua ngày như thế, quả nhiên là vì hắn còn quá nương tay mà, hắn quả thật là người tốt a......


Sấm sét ầm ầm, ánh đèn ở xung quanh khu vực này bắt đầu sáng lên.


Ầm ầm ầm... âm thanh này giống như nện xuống ngay trên đỉnh đầu, người đầu tiên tỉnh lại là phu phu Liễu Không, bởi vì hai bọn họ thường xuyên phải thức dậy chăm coi kho hàng, cho nên ngủ cũng không sâu, tia chớp vừa lóe đã tỉnh lại.


Nhìn thấy một tia chớp đánh mạnh vào trên vách tường nhà bọn họ, hai người liền biến sắc, đồng thời nghe được tiếng bọn trẻ khóc rống liền vội vội vàng vàng đem bọn chúng bế lên.


Một đạo sấm sét cắt ngang bầu trời đêm, tia chớp khủng bố hung hăng bổ xuống, đem biệt thự Liễu gia phân thành hai nửa.


Thấy bức tường bị rách toạc thành một cái khe lớn, phu phu hai người ôm hài tử hoang mang rối loạn lao ra khỏi biệt thự, bởi vì trong lúc hoảng sợ chỉ lo tìm cách chạy thoát mà quên hô hoán vợ chồng Liễu Đại Bảo đang ở cách vách.


Chỉ có Liễu Vĩ sau khi tỉnh lại vội vã bò lên lầu kêu cha mẹ chạy trốn.


Bên ngoài vang lên từng đợt tiếng sấm giống như đánh lên người bọn họ, mùi vị khét lẹt mà nó để lại phảng phất có thể cướp đi hô hấp của người ta.


"Oanh" một tiếng, biệt thự ầm ầm đổ sập.


Bên trong phòng ngủ chính, Liễu Đại Bảo và Ngô Nguyệt kêu la thảm thiết. Liễu Vĩ tâm hoảng ý loạn vọt vào phòng, đập vào mắt là cảnh phụ thân bị bức tường lớn đè lên hai chân, một nửa nóc nhà đã sụp đổ, cuồng phong gào thét, tia chớp lóe lên chiếu sáng toàn bộ căn phòng.


"Mẹ......"


Nhìn thấy Liễu Vĩ xuất hiện, Ngô Nguyệt vui tới phát khóc, bà ta vốn đã tuyệt vọng cho rằng chính mình sắp phải chết ở chỗ này, dù thế bà ta vẫn không thể bỏ lại một mình Liễu Đại Bảo mà chạy đi.


"Tiểu Vĩ, mau tới đây hỗ trợ." Ngô Nguyệt hốc mắt rưng rưng hô.


Liễu Vĩ vội vàng xông tới, cùng mẫu thân đem bức tường chặn hai chân của phụ thân dịch ra, những hạt mưa to như hạt đậu liên tiếp đánh vào trên mặt cũng không mảy may cảm thấy đau đớn.


Liễu Đại Bảo mỗi lần rên một tiếng, cả người bọn họ liền căng chặt theo.


"Cha, mau ra đây......" Liễu Vĩ cùng Ngô Nguyệt dùng sức nâng bức tường lên.


Liễu Đại Bảo chịu đựng đau đớn từ dưới đống đổ nát bò ra.


Sau khi cứu được người, Liễu Vĩ cõng phụ thân, ba người cùng hiệp lực chạy ra khỏi nơi này, sấm sét ầm ầm bị bọn họ để lại phía sau. Trên đường , Ngô Nguyệt chạy sang phòng kế bên muốn kêu người bên trong cùng nhau chạy trốn, kết quả phát hiện đã không còn bóng người, sắc mặt Ngô Nguyệt lúc ấy liền trở nên vô cùng vặn vẹo. Liễu Vĩ đứa trẻ ngoan ngoãn này ở tít dưới lầu một còn biết tới cứu bọn họ, mà một nhà Đại nhi tử ở cùng một tầng lại không hề đếm xỉa tới sinh tử của bọn họ.


Liễu Đại Bảo thống khổ nhăn mặt, đã nhận ra hiện thực ngang trái.


Cuối cùng sau khi chạy ra khỏi biệt thự, vợ chồng Liễu Đại Bảo nhìn một nhà bốn người từ đầu tới chân không bị sứt mẻ kia đang đứng ở trong sân, dù cố kìm nén nhưng sắc mặt vẫn trở nên khó coi.


Hai đứa nhỏ khóc nháo không ngừng, Vương Kiệu cùng người hầu đang kiên nhẫn dỗ dành.


Nhìn thấy cha mẹ chồng xuất hiện, trên mặt mấy người đứng trong sân ít nhiều cũng xẹt qua một chút xấu hổ.


Một bên biệt thự bị sập đã đè bẹp kho hàng, Cự Long ngoảnh cái đầu to hướng về Tuyên Nhược Phong, tựa hồ đang hỏi, được rồi phải không? Tuyên Nhược Phong vừa lòng gật đầu ám chỉ như vậy là đủ rồi.


Cự Long sau khi nhìn thấy liền chậm rãi hướng qua bên đó bay tới, từ từ biến thành một Tiểu Bạch Xà quấn quanh cổ tay Tuyên Nhược Phong.


"Làm không tồi!"


Ánh mắt Tiểu Bạch Xà nhìn về phía Tuyên Nhược Phong như nhắc nhở, Cá Tuyết của nó.


Tuyên Nhược Phong bật cười: "Yên tâm, ta sẽ không quên."


Đem Tiểu Bạch Xà thu hồi vào không gian, Tuyên Nhược Phong chậm rãi xoay người, thân ảnh dần biến mất trong đêm tối.


Liễu Không biểu tình lo lắng xông lên trước, nhìn phụ thân: "Cha, chân của người?"


"Chân cha bị thương, rõ rành rành như vậy? Còn cần phải hỏi hay sao?" Nhìn thấy cả nhà lão đại không màng tới sinh tử của cha mẹ, ngữ điệu của Liễu Vĩ vô cùng khó chịu.


Liễu Không nghe vậy, bất mãn trừng mắt nhìn liếc Liễu Vĩ một cái.


Vương Kiệu sắc mặt khẽ biến, đám người hầu đều có mặt ở đây, lúc xảy ra chuyện bọn người hầu đều ở tại khu nhà riêng không thể kịp thời đi cứu người, nhưng mà nhà bọn họ lại ở cùng tầng với cha mẹ chồng, khoảng cách gần như thế cũng không đi cứu người. Việc này nếu truyền ra, chỉ sợ thanh danh của bọn họ cũng khó mà giữ được. Hiện giờ chỉ có thể xoa dịu cảm xúc của cha mẹ chồng trước đã.


Ngô Nguyệt lạnh nhạt nhìn Liễu Không, âm dương quái khí nói: "Hiện tại mới biết quan tâm có phải quá muộn rồi hay không?"


Vương Kiệu vội vàng tiến lên, vẻ mặt lấy lòng: "Mẹ nói gì vậy?! Đều là người một nhà, đương nhiên quan tâm lẫn nhau. Chẳng phải đột nhiên xảy ra tình huống khẩn cấp, vì hai đứa nhỏ, chúng con cũng không còn cách nào."


Nhìn đang cháu trai cháu gái đang nháo nhào khóc rống, Ngô Nguyệt chỉ đành im lặng chịu đựng, cùng mọi người cùng đem Liễu Đại Bảo đưa vào bệnh viện.


Liễu Không vô cùng thống khoái thay phụ thân chi trả tiền thuốc men, Ngô Nguyệt thấy thế, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một ít.


Nhưng mà, qua sự kiện này toàn gia rốt cuộc đã không thể yên bình như xưa, cũng bại lộ sự bất hòa tồn tại giữa bọn họ.


Tuyên Nhược Phong về đến nhà, thưởng thức muôn vàn sắc thái trên mặt của người Liễu gia, nhìn thấy bọn họ chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, bầu không khí lại tràn ngập sự gượng gạo. Tuyên Nhược Phong hơi nhếch miệng, chậm rãi nhắm mắt an ổn tiến vào mộng đẹp.


Sau khi Liễu Đại Bảo được chuyển vào phòng bệnh thường, trời cũng dần sáng, người Liễu gia đã trở về nhà tính toán tổn thất, nhìn thấy nhà cửa cùng kho hàng bị sụp đổ, Liễu Không cùng Liễu Vĩ lập tức trở lại bệnh viện.


Đi tới phòng bệnh của phụ thân, hay tin Liễu Đại Bảo biết được chân phải đã bị phế sau một đêm liền già đi mấy chục tuổi, khuôn mặt đầy u sầu. Huynh đệ tới, đập vào mắt chính là khuôn mặt mệt mỏi của phụ thân.


Liễu Đại Bảo than nhỏ, muốn chữa khỏi chân, cần đến không ít điểm tín dụng, thời điểm bọn họ mua nhà ở và đất đai đã không còn thừa bao nhiêu. Hiện tại cái duy nhất có thể trông cậy vào chính là kho hàng bắp cùng rau dưa, hy vọng đừng bị bất luận tổn thất gì, bởi đó chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bọn họ.


Hai anh em sắc mặt khó coi đi vào, thân thể vợ chồng Liễu Đại Bảo liền run lên, như bị rút cạn hết sức lực.


"Cha, mẹ, kho hàng đã sập, có thể cứu được cũng chỉ có hơn mười cân."


Ngô Nguyệt sắc mặt trắng bệch, môi hơi run: "Hơn mười cân? Chỉ có hơn mười cân?" Lần thu hoạch này lượng bắp tổng cộng có hai trăm cân, cải trắng 300 cân, hành lá 50 cân, tổng cộng 150 vạn điểm tín dụng liền mất trắng?!


Ngô Nguyệt choáng váng đầu óc, ngực đau đớn, thiếu chút nữa là ngất xỉu.


Liễu Đại Bảo nằm dựa trên giường bệnh nghe vậy cả người run rẩy, cổ họng trào lên một ngụm máu tươi: "Trời ơi......" Chân hắn có thể không khỏi, nhưng số rau dưa đó, hiện giờ là tài sản cuối cùng của bọn họ.


Ngô Nguyệt đau đớn khóc thành tiếng, nhìn Liễu Vĩ: "Tiểu Vĩ, thật sự một chút cũng không cứu được sao?"


Liễu Vĩ cũng vô cùng thống khổ: "Không còn cách nào, nhà cửa sập xuống đều nện hết lên kho hàng, kho hàng đã thành một mảnh phế tích, căn bản cứu không được."


Hơn nữa đối với số bắp bọn họ cực khổ trồng ra, không đơn giản chỉ bị mất trắng, Liễu Vĩ cả thân xác và tâm trí đều đau đớn cắn răng tiếp tục nói: "Chúng ta cùng người ta đã ký kết hợp đồng cung ứng, tiền cọc cũng đã thu, nếu bắp lấy không ra, lỡ như Vương gia không chấp nhận lý do này, bỏ đá xuống giếng muốn chúng ta đền tiền, vậy chúng ta thật sự sẽ xong đời".


Liễu Không nghe vậy, trong lòng giận dữ: "Cậu có ý tứ gì?" Rõ ràng biết hắn cùng người Vương gia kết làm bạn lữ, còn thẳng mặt nói mấy lời này, ý định muốn châm ngòi ly gián?


"Tôi nói sai sao? Phòng ngừa mọi rủi ro có cái gì không tốt?" Liễu Vĩ hừ lạnh, hắn xem như đã nhìn thấu người đại ca này.


Vương Kiệu sau khi ru hài tử ngủ đi vào, ngay lúc đẩy cửa phòng ra, liền nghe hết lời Liễu Vĩ nói.


"Người một nhà không nói hai lời, Vương gia còn chưa sa đọa đến mức bức thông gia vào tử lộ!" Vương Kiệu thanh âm ẩn hàm tức giận, trừng mắt nhìn Liễu Vĩ.


Vương Kiệu tiến lên ngồi ở cạnh trượng phu, tiếp theo lại quay về phía Ngô Nguyệt nói: "Mẹ, người bên Sơn Vô Tuyệt, con sẽ nhờ nhà mẹ đẻ nghĩ biện pháp."


Ngô Nguyệt đỏ hốc mắt, hung tợn trừng Vương Kiệu: "Đương nhiên là ngươi nghĩ cách, người muốn đem kho hàng xây ở gần nhà chính là ngươi, ta nói kho hàng nên xây ở nơi bí mật các ngươi ai cũng không nghe, một hai cứ phải đặt ngay hậu viện."


Phu phu Liễu Không sắc mặt khẽ biến, lúc này còn nói như vậy, là muốn cùng bọn họ xé rách mặt?!


Liễu Đại Bảo lạnh mặt ở một bên không lên tiếng.


Liễu Vĩ cũng bất mãn hét lên: "Trong vòng nửa tháng sao có thể xây được nhà kho tốt được? Hiện tại thì hay rồi, tất cả đều huỷ hoại."


Liễu Không nghe vậy, tức giận đến sắc mặt đỏ lên. Lúc trước người đề nghị xây kho hàng ở gần nhà quả thật là bọn họ, nhưng nếu không có cha mẹ đồng ý, kho hàng muốn xây cũng xây không được nha?! Hiện tại muốn như thế nào? Xả nợ cũ? Người một nhà xé rách mặt không sợ người ngoài nhìn vào chỉ trỏ.


Vương Kiệu ẩn nhẫn lửa giận, nhẫn nại mở miệng: "Mẹ, các người nếu không đồng ý, ai dám ở trong sân xây kho hàng?" Hắn thừa nhận không hô hoán cha mẹ chồng cùng nhau chạy trốn là bọn hắn sai, lúc ấy tình huống nguy cấp, bọn hắn chỉ nghĩ tới mạng sống chính mình cũng là lẽ thường tình, cho nên bọn hắn không phủ nhận cái sai của mình. Nhưng về việc tu sửa kho hàng hắn chỉ là người đề nghị, không được cha mẹ đồng ý kho hàng cũng không xây được, muốn đem hậu quả đẩy sang bọn hắn, thì có chút quá phận.


Vương Kiệu ngữ khí trào phúng, mấy người đương nhiên cũng nghe ra.


Liễu Đại Bảo sắc mặt tối sầm, căm tức nhìn Vương Kiệu, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở Liễu Không: "Liễu Không, quản bạn lữ của mày, dám nói chuyện với cha mẹ chồng như vậy?" Không biết lớn nhỏ, một chút giáo dưỡng cũng không có.


Liễu Không thấy cha mẹ cùng đệ đệ đều nhắm vào bạn lữ của mình, trong lòng không khỏi buồn bực, nghĩ bọn hắn dễ bắt nạt lắm phải không?


"Cha, Kiệu nói không sai, chuyện xây kho hàng là do tất cả mọi người đồng ý."


Liễu Đại Bảo thấy Liễu Không cũng chống đối mình, ngực không ngừng phập phồng: "Mày......" Thật là con trai tốt, có bạn lữ trong lòng liền không còn có cái nhà này, không cần cha mẹ nữa.


Ngô Nguyệt cũng bị phu phu nhà con lớn chọc tức đến mặt mũi trắng bệch, Vương Kiệu kia há mồm nói muốn xây kho hàng, bọn họ có thể không đồng ý sao? Bọn họ đồng ý, đem mọi chuyện đều giao cho nhà lão đại tự quyết, kết quả thì sao, kho hàng nói sập liền sập.


"Người phụ trách việc tu sửa kho hàng chính là phu phu các ngươi." Ngô Nguyệt gầm lên.


Liễu Không hừ lạnh: "Biệt thự còn sập, đừng nói chi kho hàng." Cho bọn hắn được một khoản nhỏ điểm tín dụng, còn trông cậy bọn hắn có thể xây thành phòng chống đạn luôn sao? Lúc trước xây cái kho hàng này đa phần là do bọn hắn dán tiền lên, giờ muốn để bọn hắn hoàn toàn chịu trách nhiệm, không có khả năng.


Vợ chồng Liễu Đại Bảo bị con trai phản bác không còn lời nào để nói, Liễu Vĩ không quen đại ca dùng thái độ "Kiêu ngạo" như thế, đột nhiên đứng dậy gầm lên: "Vậy thì chân của cha tôi thì phải làm sao? Các người cùng cha mẹ ở cùng một tầng, gọi họ cùng nhau chạy trốn cũng không có thời gian? Nếu các người ngay từ đầu gọi một tiếng, chân cha cũng không đến mức bị chặt đứt."


Nhắc đến chuyện đó, lại đổi thành phu phu Liễu Không á khẩu không trả lời được.


Ngô Nguyệt hàm chứa nước mắt, vẻ mặt đau lòng nhìn Liễu Không: "Không nói được lời nào đi, kỳ thật các ngươi ước gì vợ chồng già này chết sớm một chút đúng không?"


Liễu Không cúi đầu: "Cha, con cũng là trong lúc nhất thời...... luống cuống."


Liễu Đại Bảo hừ lạnh: "Tiểu Vĩ cũng không cuống."


Hành động của Liễu Không và Liễu Vĩ hoàn toàn đối lập, một người chạy trốn, một người liều mạng nghĩ cách cứu viện, ai thật sự đem vợ chồng Liễu gia đặt ở trong lòng, liếc mắt một cái liền nhận ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.