Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 10: - Đồng Ý Chia Tay




Editor: Troiwfmas


Không khóc nháo như mong đợi, mà là nhẹ nhàng, bâng quơ gật đầu đáp ứng chia tay?


Tuyên Nhược Phong phản ứng như vậy có chút ngoài dự đoán của mọi người, đặc biệt là Lâm Thịnh cùng Trác Đại Lực càng kinh ngạc há miệng, hoàn toàn phát ngốc.


Người kia trước nay đều là cừu con nhẫn nhục chịu đựng, người kia luôn đi theo phía sau Đường Minh. Nay Tuyên Nhược Phong… sao có thể đồng ý!?


Hắn không phải rất thích Đường Minh hay sao? Cứ như vậy thoải mái đáp ứng nói chia tay? Hay là hắn cho rằng đây chỉ là lời nói đùa, hay là Tuyên Nhược Phong nghe lầm cho nên mới đáp ứng?


Đúng rồi, chắc chắn là nghe lầm, Tuyên Nhược Phong nhất định không nghe rõ mới có thể ngây ngô đáp ứng chia tay.


Không chỉ Lâm Thịnh cùng Trác Đại Lực có suy nghĩ này, ngay cả Đường Minh cũng nghĩ Tuyên Nhược Phong nghe lầm, tính cường điệu nhắc lại một lần nữa. Không nghĩ đến Tuyên Nhược Phong thật sự xoay người muốn đi. Nói như vậy, đối phương đích xác đã nghe được rõ ràng.


Vậy mà Tuyên Nhược Phong vẫn cùng hắn chia tay…… Cảm thấy mọi thứ diễn ra không thích hợp, Đường Minh nhịn không được mở miệng cau mày hỏi: “Tuyên Nhược Phong, cậu xác định cậu biết mình đang nói cái gì sao?”


Tuyên Nhược Phong bước chân dừng lại, hơi nghiêng đầu tới, vẻ mặt nghi hoặc: “Đường Minh, là anh nói muốn chia tay, cho nên tôi thành toàn cho các người không phải tốt sao?”


Thiếu niên âm cuối hơi nâng, nghe vào tai liền phảng phất như mang theo sự trào phúng khinh bỉ. Nhưng nhìn vẻ mặt thiếu niên, lại tựa hồ là thật sự muốn thành toàn cho Đường Minh.


Không có nghe lầm, Tuyên Nhược Phong thật sự đáp ứng cùng Đường Minh chia tay? Lâm Thịnh cùng Trác Đại Lực còn tưởng rằng, Tuyên Nhược Phong hẳn sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, sao có thể bình tĩnh đáp ứng chia tay thế kia?


Lâm Thịnh nhíu mày, quả nhiên, hôm nay thái độ Tuyên Nhược Phong có chút kỳ quái.


Đường Minh nhìn chăm chú vào gương mặt Tuyên Nhược Phong hoàn toàn không thấy sự bi thương thống khổ cần có, không giống như mình mong muốn, Đường Minh trong lòng ẩn ẩn không tốt, tựa hồ có một loại cảm giác bị người lừa gạt.


“Chính là cậu trước kia…… Không phải thực thích tôi sao?”


Tuyên Nhược Phong lúc trước vì thích hắn thậm chí đăng ký học về cơ giáp, còn vì hắn làm không ít chuyện không phù hợp với mình, cố gắng để hắn nhìn nhận, nhưng hiện tại……


Nhìn đến Tuyên Nhược Phong giống như không có việc gì xoay người, Đường Minh không ngừng có cảm giác bị đùa giỡn, thậm chí còn có một loại cảm xúc đau đớn len lỏi. Ngay từ đầu hắn còn nghĩ, nếu Tuyên Nhược Phong khóc lóc năn nỉ không muốn cùng hắn chia tay, hắn còn dự tính bố thí cho đối phương chút tình cảm, miễn cưỡng cùng đối phương ở bên nhau.


Nhưng hiện tại……


Đường Minh nhìn chăm chú vào Tuyên Nhược Phong, ánh mắt nổi lên tia lửa.


Tuyên Nhược Phong suy tư một lúc rồi trả lời: “Tôi ngay từ đầu thích anh là bởi vì tôi cho rằng anh đã cứu tôi, vì anh, tôi cố chấp nỗ lực lâu như vậy, chính là anh hoàn toàn không để tâm. Bây giờ tôi đã thông suốt, suy nghĩ cẩn thận. Nếu anh là người đã cứu tôi, anh không thích tôi thì có thể đề nghị chia tay, hà tất gì làm ra hành động đê tiện như vậy? Bắt cá hai tay trước không nói, anh nói anh sẽ vì tôi cùng Mạc Linh giải trừ hôn ước, nhưng tôi đã từ Đường thúc thúc nghe được, anh căn bản không có ý tưởng giải trừ hôn ước. Anh hai mặt đùa bỡn tôi, tôi nếu đã thấy rõ cách anh làm người, cần gì phải ủy khuất chính mình?”


Ở trước mặt hắn, thiếu niên trước nay đều vâng vâng dạ dạ, chưa từng giống như bây giờ mồm miệng lanh lợi làm hắn căn bản không thể phản bác.


Nhưng mà, điều làm Đường Minh nghiến răng nghiến lợi, trong ngực quay cuồng lửa giận chính là cha hắn từ miệng Tuyên Nhược Phong nói, chỉ sợ đã biết chuyện hắn cùng Tuyên Nhược Phong kết giao.


“Cậu từ ba tôi nghe được?”


Tuyên Nhược Phong ngây thơ hồn nhiên mở miệng nói: “Đúng vậy, cũng là Đường thúc thúc đưa tôi đến đây.”


Lâm Thịnh cùng Trác Đại Lực kinh hãi, phải biết rằng, Đường thiếu của bọn họ để ý nhất chính là suy nghĩ của cha hắn. Nếu không hắn cũng sẽ không bởi vì quá mức để ý cái nhìn của người kia, khắp nơi cùng Tuyên Nhược Đông âm thầm đối chọi, còn vì tra tấn Tuyên Nhược Đông mà cố ý cùng Tuyên Nhược Phong kết giao.


Đường Minh quát khẽ, gương mặt vặn vẹo: “Tuyên Nhược Phong, cậu không có ở trước mặt cha tôi khua môi múa mép gì đi?”


Tuyên Nhược Phong vẻ mặt vô tội: “Đương nhiên không có, là Đường thúc thúc chủ động nói cho tôi biết chuyện này.” Dù sao, Đường Minh cũng không dám đi xác nhận cùng Đường Cẩn Phong, Tuyên Nhược Phong thầm nghĩ.


Đường Minh lửa giận quay cuồng, tâm tình tốt đẹp đều bị huỷ hoại, tình huống tồi tệ làm hắn cả người tản ra hơi thở âm trầm. Cha hắn đã nói cho Tuyên Nhược Phong chuyện này nói cách khác chuyện hắn trêu chọc Tuyên Nhược Phong bấy lâu nay rất có khả năng đã bị cha hắn biết được, Đường Minh nổi giận đùng đùng đẩy Tuyên Nhược Phong ra rồi bỏ đi, Lâm Thịnh cùng Trác Đại Lực vội vội vàng vàng đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.