Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 1: - Nhân Quả Kiếp Trước




Editor: Troiwfmas


Tuyên Nhược Phong biết chính mình đích thị là một thứ tai họa, vì cái gọi là tình yêu, chưa nói tự hại chết bản thân, còn khiến cửa nát nhà tan, cuối cùng lại phát hiện chính mình cũng không giống như trong tưởng tượng yêu đối phương sâu đậm.


Cha mẹ vì hắn bị khắp nơi chèn ép cuối cùng rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn, đại ca Tuyên Nhược Đông bị Liên minh lưu đày đến tinh cầu không có một cọng cây ngọn cỏ từ một người sống sờ sờ đến chết mòn vì đói, nhị ca Tuyên Nhược Nam bị kết án tù chung thân nhốt vào ngục giam, tam ca Tuyên Nhược Tây vì thiếu tiền phải bán đứng thân thể cuối cùng chết ở trên giường, tứ ca Tuyên Nhược Bắc hai chân tê liệt không muốn liên lụy tam ca liền tự sát mà chết.


Gia đình của hắn, bởi vì thứ tình yêu lố bịch của hắn huỷ hoại.


Tuyên Nhược Phong bất quá chỉ đem lòng yêu nhi tử của đệ nhất Thượng Tướng Long Hoa quốc. Hắn trút ra toàn bộ nhu tình mình có, đối phương nếu như không yêu hắn thì cự tuyệt hắn là được, nhưng đối phương lại đùa bỡn hắn, cười nhạo hắn, cuối cùng còn muốn giết hắn. Dựa vào cái gì? Thích một người cũng sai sao? Nếu không có sự đồng ý của đối phương hắn cũng sẽ không mặt dày quấn lấy, dựa vào cái gì hắn phải rơi vào kết cục tan xương nát thịt?


Tuyên Nhược Phong hận, lại không cách nào ngăn cản người kia sống hạnh phúc mỹ mãn, chức quan càng ngày càng cao, mà bọn họ lại một nhà chết hết, chỉ giống như hạt bụi nhỏ trong không khí, căn bản xốc dậy không nổi cuồng phong bão táp.


Nhưng điều khiến lòng hắn sở dĩ có chút an ủi chính là, tâm hắn chia thành hai, một người khác luôn nghĩ cho hắn, ngẫu nhiên nhớ lại cũng làm hắn cảm thấy đủ rồi.


Nhưng điều này cũng không thể bình ổn lửa giận trong lòng hắn.


Biến thành linh hồn phiêu đãng, mới phát giác chính mình căn bản không thực sự yêu con người kia, nhìn thân nhân rơi vào kết cục như vậy, hắn giận dữ, hắn khóc lóc, hắn thống khổ…… Lại không ai có thể nghe thấy, hắn ngày đêm kêu gào phẫn nộ rốt cuộc cũng cảm động trời xanh, hắn được cứu.


Đến một thế giới khác Tiên Tôn rũ lòng thương, xuyên qua các thế giới khác nhau, hắn cuối cùng cũng thu được Thần Khí có thể xoay chuyển thời không, trở về năm 17 tuổi.


Khuôn mặt Sư tôn dần dần trở nên mơ hồ, bên tai rõ ràng truyền đến thanh âm có chút trống trải xa xăm mà lại tràn ngập biến hóa kỳ ảo: “Phong nhi, ngươi chờ đợi vạn năm, đây là kỳ ngộ ngươi nên có được, nhất định không được hoang phí. Từ giờ vi sư vô pháp trợ giúp ngươi, hiện tại vi sư đem liên hệ của ngươi cùng thế giới này chặt đứt, chúng ta…… có duyên gặp lại.”


Thanh âm trong trẻo quen thuộc cách hắn càng ngày càng xa, Tuyên Nhược Phong ở trong mộng lệ rơi đầy mặt, đau thương muốn chết.


Lần này từ biệt, không biết năm nào tái kiến.


Xé rách thời không muôn vàn khó khăn, Thần Khí này một khi đã được sử dụng sẽ phân tán thành nhiều mảnh rơi rụng ở các thế giới khác nhau, Tiên Tôn đã đến được nơi người muốn, cần gì phải cất công đi thu thập lại mảnh vỡ? Chỉ sợ hai người khó mà gặp lại.


Tuyên Nhược Phong chậm rãi mở hai mắt, chiếu vào đó chính là trần nhà quen thuộc, bởi vì khóc quá nhiều nên đầu có chút đau, hắn cố nén suy nghĩ muốn đứng bật dậy cuồng loạn phát tiết hắn hít một hơi thật sâu. Nhẹ nhàng giương mắt, lúc này mới cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Trang hoàng quen thuộc, cảnh trí, bàn ghế, tủ quần áo… hết thảy đều như lúc ban đầu, vẫn là bộ dáng đời trước tại thời điểm hắn chết đi. Khóe mắt ửng đỏ, lần thứ hai nước mắt chảy xuống, con ngươi hoài niệm thật sâu.


Hai chân trần trụi đạp lên thảm nhung, đó là một đôi chân thon dài đẹp đẽ, da thịt trắng nõn, bước đi từng bước tiến tới ban công, đem ánh mắt dừng ở trên một dãy biệt thự hoa lệ phía đối diện.


Không khí tràn ngập hoài niệm cùng đau thương nháy mắt biến mất, một luồng thị huyết khát máu lập tức tràn ra thay thế. Hơi thở mùa xuân ập vào trước mặt làm hắn hơi hơi thu liễm, che đi lãnh quang ở sâu trong đôi mắt.


Đường Minh, ta đã trở về, ngươi đã sẵn sàng tiếp thu sự trả thù của ta chưa?


Những kẻ phỉ hắn, báng hắn, thương tổn hắn, hại người của hắn, một kẻ hắn cũng không bỏ qua. Biết rõ nên làm như thế nào để cho người khác càng thêm thống khổ, hắn sẽ không ngu ngốc hiện tại lập tức đi giết chết bọn họ. Có nhân mới có quả, hắn không muốn là kẻ tạo ra nguyên nhân, cái hắn muốn chính là thay đổi kết quả. Ở khoảng thời gian cùng sư tôn xuyên qua các thời không, hắn minh bạch, nhân quả luân hồi, nhân quả báo ứng, hắn không muốn Thiên Đạo tìm đến gây phiền toái cho mình.


Sống không bằng chết, mới là đạo lý giết người tốt nhất! Hắn cần gì phải ô uế tay mình.


Bước chân đi vào, ngang qua trước gương, trong gương là hình ảnh của một thiếu niên tuy đã 17 tuổi, nhưng mà thân thể hắn lại nhỏ yếu thon dài, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt. Hắn đã thật lâu không thấy qua bộ dáng chính mình, trong suốt thời gian vạn năm kia, hắn sớm đã quên chính mình trông như thế nào. Bộ dáng xa lạ mà lại quen thuộc làm lòng hắn khẽ run.


Khuôn mặt hắn tròn trĩnh, mẫu thân từng nói diện mạo hắn rất có phúc khí. Một đôi mắt đào hoa đặt dưới hàng lông mày đen như mực, lông mi dài cong cong, đuôi mắt hơi hếch lên, một tia đỏ ửng ở khóe mắt vừa xuất hiện, sóng mắt giống như làn nước mùa thu, sương mù lượn lờ làm hắn thoạt giống như say như không, sống mũi cao thẳng, viền môi rõ ràng, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận. Nhẹ nhàng nâng khóe miệng, bộ dáng cười như không cười kia nhìn qua thật là hấp dẫn người khác.


Nguyên lai hắn từng là cái dạng này…… Thiếu niên ánh mắt mê mang, cuối cùng cũng nhớ ra, bởi vì gương mặt này, hắn cũng một thời là hồng nhan trong ngực, phong lưu đa tình.


Bên tai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, tiếp đó là tiếng đập cửa vang lên, thanh âm quen thuộc mà lại xa lạ của quản gia ở ngoài cửa vang lên: “Thiếu gia, thời gian lão gia cùng phu nhân về nước bị trì hoãn, cuối tuần mới có thể trở về.”


Hắn thật sự đã trở lại……


Tuyên Nhược Phong giữa mày hiện lên một tia kích động, thân thể khẽ run, ngón tay run rẩy, làm hắn không kìm được mà phải hít vào thật sâu. Nỗ lực khắc chế kích động cùng hoài niệm, làm thanh âm của chính mình phải thật giống ngày thường.


Tiếng nói trong trẻo dào dạt từ môi mỏng tràn ra, Tuyên Nhược Phong nhìn về phía cửa, cũng không có ý định mở cửa, nói: “Đã biết, ta muốn nghỉ ngơi, đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta.”


Quản gia thanh âm mang theo một tia chần chờ: “Thiếu gia hôm nay không đi học sao?”


Tuyên Nhược Phong bất động, không biết nhớ tới hình ảnh gì, đôi mắt hoài niệm càng sâu, hắn hơi rũ mi: “Ta hôm nay có chút không thoải mái.”


Quản gia có chút lo lắng: “Thiếu gia có muốn tìm bác sĩ đến xem qua một chút hay không?”


Tuyên Nhược Phong tự nhiên mất hứng, lời hắn đã nói hắn không thích phải lặp lại lần thứ hai, thanh âm có chút không kiên nhẫn, “Không cần, không để bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta.”


Hắn quả nhiên có chút không che giấu được thô bạo trong lòng, cứ như vậy, chỉ sợ thật sự sẽ bị bại lộ trước mặt Đường Minh, hắn cần phải đem hơi thở thị huyết khát máu của chính mình ẩn đi, không cho bất luận kẻ nào phát hiện.


Ngoài cửa quản gia hơi sửng sốt, tựa hồ chưa tin rằng tiểu thiếu gia cư nhiên đối với hắn phát hỏa. Trong ngôi nhà này tiểu thiếu gia tính tình tốt nhất, vô cùng ngoan ngoãn, bây giờ lại tức giận với hắn thật là có chút khó hiểu, hơn nữa hắn chỉ là quan tâm tiểu thiếu gia mà thôi a, tiểu thiếu gia chỉ có như vậy mà sinh khí sao? Hôm nay tiểu thiếu gia bực bội như vậy, nên hẳn không phải là sinh bệnh……


Không cho quản gia có cơ hội miên man suy nghĩ, hầu gái bước chân thực nhẹ, nàng nhanh chóng tiến tới bên cạnh quản gia, thấp giọng nói mấy câu, quản gia nhíu mày, đi theo xuống lầu.


Nghe được tiếng bước chân rời đi, Tuyên Nhược Phong mới chậm rãi nằm lại trên giường, đắp chăn lại. Ngón tay không cẩn thận đụng phải chiếc vòng ngọc, hắn hơi hơi sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy, Tuyên Nhược Phong khó hiểu cúi đầu nhìn chằm chằm vòng ngọc trên cổ tay.


Đây là vòng huyết ngọc……


Là vật tùy thân của sư tôn.


Sư tôn…… Một cỗ bi ai dâng lên trong lòng Tuyên Nhược Phong. Đôi mắt đào hoa tràn ngập đau thương, khóe mắt màu đỏ trở nên sâu thẳm còn lây nhiễm một tia diễm lệ.


Khóe miệng cười khổ làm cả người hắn như bị bao phủ ở bên trong vô tận bi thương, hắn có tài đức gì, để sư tôn vì hắn mà lo lắng như thế?


Sư tôn thế nhưng đem bảo vật này để lại cho mình. Tuy hắn cũng rõ ràng, sư tôn có người kia ở bên cạnh, cũng không hề thiếu mấy thứ này, nhưng đây là linh vật tùy thân đã làm bạn với Sư tôn ngàn vạn năm, thế mà cứ như vậy liền đưa cho hắn. Tuyên Nhược Phong trong lòng càng thêm áy náy, hắn còn chưa một lần báo đáp sư tôn liền gấp không chờ nổi muốn trở về, sư tôn nhất định rất thương tâm đi! Hắn thật xứng là một tên đồ đệ không tim không phổi.


Nhưng hắn thật sự chờ không được nữa, nghĩ đến khoảng thời gian tan nát bi thảm cùng cực, nghĩ đến nụ cười của cha mẹ huynh trưởng, lúc thu thập xong các mảnh nhỏ Thần Khí, hắn một giây đều chờ không nỗi, cho nên hắn một lời từ biệt cũng chưa kịp nói cùng sư tôn, vậy mà sư tôn vẫn nghĩ cho hắn.


Ân tình của sư tôn, hắn làm sao để báo đáp đây?


Sau một lúc lâu âm thầm bi thống, Tuyên Nhược Phong mới chậm rãi thu lại tâm tình. Hắn vuốt ve vòng tay, cuối cùng quyết định niệm quyết, cắn ngón tay, lấy máu vì ước, lấy hồn vì thề, hắn cùng vòng tay kết thành khế ước vĩnh viễn. Một đạo hồng quang trên vòng tay chui vào mi tâm, mi tâm lập tức nóng lên, một cái ấn ký hình ngọn lửa khảm ở giữa hai chân mày. Ngón tay khẽ nhúc nhích, ấn ký biến mất, trừ phi cảm xúc dao động quá lớn, nếu không ấn ký này sẽ không hiện ra.


Sư tôn cư nhiên vì hắn bỏ ra nhiều như thế, càng làm cho Tuyên Nhược Phong khó chịu trong lòng. Vì ức chế cỗ thị huyết khát máu của hắn, sư tôn nơi nơi đều vì hắn tìm biện pháp, còn hắn thì sao, vì một lần nữa trở lại thế giới này, cư nhiên không đánh động một tiếng liền rời đi.


Sư tôn……


Tựa đầu vào gối, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, giữa mày ấn ký như ẩn như hiện, làm dung nhan tuấn mĩ càng thêm yêu dị.


Nhắm mắt lại, hắn tiến vào không gian.


Ở trong không gian, trước mắt liền xuất hiện cảnh trí quen thuộc. Nhìn đến một mảnh đất đai vô cùng vô tận kia, phía xa xa là núi cao nước chảy, gần đó tọa lạc một gian hàng với những bức tượng được chạm khắc bằng ngọc bích, chung quanh đất đai sớm được khai khẩn, gieo trồng không ít cây ăn quả, nơi xa còn có mấy cái khuôn viên nuôi dưỡng không ít gia súc.


Đây là nơi Sư tôn đã từng nô dịch hắn khai khẩn vườn rau cùng vườn trái cây, nhớ tới chính mình lúc trước, Tuyên Nhược Phong bật cười. Sư tôn kỳ thật rất keo kiệt, thế mà vì hắn lại trở nên hào phóng như vậy.


Chậm rãi đi tới Linh Thủy Nhãn, tiểu bạch xà quen thuộc quả nhiên còn vắt vẻo trên đóa Hỏa Liên ngàn năm ở bên cạnh Linh Thủy Nhãn.


Linh Thủy Nhãn cứ bảy ngày sẽ kết một giọt linh thủy, tiểu bạch xà không kể ngày đêm canh giữ chính là vì giọt linh thủy này, nếu không phải Sư tôn sớm đã đem linh thủy này thu thập, chỉ sợ tất cả đều lọt vào bụng tiểu bạch xà này lâu rồi.


“Ta là Tiểu Phong, Tiểu Bạch, có muốn cùng ta rời khỏi không gian không?”


Tiểu bạch xà lười biếng mà liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu xuống, ý tứ vô cùng rõ ràng, nó phải canh giữ ở cái Linh Thủy Nhãn này.


Tuyên Nhược Phong sờ sờ cái đầu nhỏ của tiểu bạch xà một lúc mới đứng dậy rời đi. Sư tôn thu thập linh thủy cũng được vài bình, trước tiên cứ để con rắn nhỏ này ở trong đây vài ngày đi.


Tuyên Nhược Phong đi vào trúc lâu, tiến vào kết giới, sau khi tìm kiếm trong chốc lát, nhìn thấy được mười bình linh thủy hoàn hảo đặt ở trong hộp gấm. Quả nhiên, Sư tôn đem tất cả đồ vật đều để lại cho hắn.


Bên trong trúc lâu không lớn không nhỏ, vang lên tiếng thở dài như có như không.


Bỗng nhiên cảm giác được động tĩnh bên ngoài không gian, Tuyên Nhược Phong lập tức rời không gian, tam ca Tuyên Nhược Tây cùng lúc đẩy cửa, cũng không thèm gõ một tiếng, đôi chân thon dài cứ như vậy liền tiến vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.